Chương 16: Quá trung thực và thành thật chính là một sai lầm!

"Giống như những bộ phim khoa học viễn tưởng kia, tôi đang được cường hóa. Cách nói dễ nghe gọi là tiến hóa, cách nói không dễ gọi là biến dị. Tôi nghĩ tình huống của bọn họ cũng không khác gì tôi."

Lúc nói chuyện, vẻ mặt và giọng điệu của Lâm Phong càng ngày càng nghiêm túc, nhất là ánh mắt sắc bén kia đã làm Phương Vũ phải liên tiếp hít sâu một hơi.

Giọng nói thay đổi, giọng điệu thay đổi, ánh mắt lại càng thay đổi! Trở lại thành người máy biết suy nghĩ đó…Hắn trở lại rồi! Chỉ mất vài giờ thôi mà cái tên cậu ta không thích đó đã quay trở lại rồi!

"Các tế bào ung thư đã biến mất rồi sao?"

"Đừng hỏi những câu hỏi vớ vẩn như vậy! Cậu tính tiền giúp tôi, hiện giờ tôi phải đi tìm một số thứ.”

Ném việc tính tiền lại cho Phương Vũ, Lâm Phong lập tức đi tới trước bàn ăn bên cạnh. Người đàn ông trung niên kia còn đang điên cuồng ăn cơm, vợ của ông ta ở bên cạnh vừa sợ vừa ngạc nhiên mà nhìn. Dù sao ăn như vậy ai không sợ cho được chứ?

Kéo một cái ghế ra ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên đó. Trên mặt Lâm Phong là một nụ cười hoàn mĩ, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ thấy nụ cười đó như gió xuân.

"Tự giới thiệu bản thân một chút, dì à! Con là bệnh nhân ung thư, hơn nữa là giai đoạn cuối! Ung thư gan giai đoạn cuối đồng thời lây lan trên diện rộng. Buổi trưa hôm nay sau khi vòng sáng lộ đó xuất hiện thì con đột nhiên khỏe mạnh trở lại!”

“Chồng của tôi cũng vậy! Chỉ là ông ấy bị ung thư phổi! Cũng giống như cậu..”

Khi nói chuyện với vợ của người đàn ông trung niên, Lâm Phong nói rất nhẹ nhàng, rất có tình cảm nhưng Phương Vũ hiểu được, đây là giả, đây không phải là giọng nói vốn có của hắn, mà là cỗ máy hình người kia "mô phỏng" mà ra.

"Dì à! Con ở bên đông y, con có thể giúp chồng dì bắt mạch một chút hay không? Dì cũng biết đấy! Tình huống của con cũng rất giống chú ấy. Ban nãy con ăn nhiều đồ như vậy, tôi cũng rất sợ. "

“Có thể! Đương nhiên là có thể rồi! Tôi lo lắng...."

"Đừng làm phiền tôi ăn!"

Chỉ là, vị đang ăn như hổ đói kia đối với lòng tốt của hắn lại thấy rất phiền.

Lâm Phong cực kỳ thân thiết mỉm cười nói: "Không có việc gì! Cháu sẽ không ảnh hưởng đến việc ăn uống của chú! Chú chỉ cần tự ăn việc của mình ăn là được, chú à!”

Lâm Phong mỉm cười nhưng lại làm Phương Vũ ở bên cạnh rợn cả tóc gáy.

"Khuôn mặt con người được tạo thành từ 44 cơ bắp, các mạch máu và dây thần kinh quấn quanh sụn và xương. Da mịn màng và bóng loáng dính vào xương, chúng liên kết, tương tác với nhau từ đó có thể đẩy, kéo, bóp méo hay vặn vẹo các loại động tác khác nhau. Tôi đã nghiên cứu, có 18 loại nụ cười. Mỗi một loại nụ cười đều vận dụng tổ hợp các cơ mặt khác nhau..."

Trước kia khi còn là "Người bình thường", Lâm Phong cũng sẽ cười, nhưng tuyệt đối sẽ không cười thân thiết như bây giờ. Vì tính cách nên cơ mặt của hắn không thể tự nhiên biểu cảm như vậy được. Nhưng mà sau khi cắt "Bộ phận dư thừa" trên người mình thì Lâm Phong không chỉ biết khóc, biết cười mà còn có thể dựa theo nhu cầu mà điều khiển cơ bắp trên mặt, để mô phỏng ra bất kỳ biểu tình nào một cách hoàn mỹ.

Trong lòng Phương Vũ hét lớn: "Chúng ta cùng nhau chơi đùa đến lớn, cậu có thể lừa được người khác, thậm chí ngay cả chính mình cũng lừa gạt, nhưng lại không lừa được tôi đâu! Con quái vật đeo mặt nạ đã trở lại rồi!”

Lâm Phong trước khi "Tự cắt", hắn làm việc không biết không biết quanh co, phản ứng quá nhanh, chán ghét kẻ ngu xuẩn và kẻ ngốc, lại là một người chân thật, khi đó hắn đối xử chân thành với người khác. Còn sau khi hắn cắt đi thì hoàn toàn trở thành một người toàn thân đeo mặt nạ.

Phương Vũ đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ lúc đó khi hai người cãi nhau.

"Người của thế giới này, người nào mà không đeo các loại mặt nạ để sống chứ? Bi kịch lớn nhất trong cuộc đời cha tôi, chính là ông ấy đã nhận được giáo dục từ ông nội là làm việc một cách trung thực và thành thành thật thật làm người. Ông ấy không đeo mặt nạ, rất chân thực, rất có nguyên tắc làm người, không phải sao? Nhưng thời đại đã thay đổi rồi! Thời đại hiện tại, con người phải đeo tất cả các loại mặt nạ để tồn tại! Cha tôi không phải Mao Thái Tổ, ông ấy không thể nghịch thiên như ông ta, có thể cải tạo toàn bộ thế giới để thích ứng với chính mình và cũng không thể thay đổi bản thân để thích ứng với thế giới này, vì vậy cuối cùng ông ấy đã bị loại!”

"Tôi thấy rõ sai lầm của ông ấy, cũng nhìn thấy nguyên nhân gốc rễ của sự thất bại đó. Đồng thời tôi cũng nhận ra những thiếu sót nghiêm trọng của riêng mình! Tôi đã phải đón nhận quá nhiều sai lầm từ khi còn nhỏ, những thứ đó không phù hợp với thời đại này! Nó quá lạc hậu! Đối với xã hội này, tôi đã bị tụt lại phía sau! Nếu không muốn bị đào thải thì phải thay đổi bản thân để thích nghi với xã hội này! Thế nhưng sai lầm lớn đã được hun đúc thành công, bản chất khó thay đổi, rất nhiều thứ đã ăn sâu vào linh hồn của tôi. Để thay đổi chúng theo cách thông thường là quá khó khăn, cũng quá rắc rối! Nhưng tôi có thể thực hiện một cuộc phẫu thuật lớn cho bản thân mình từ một góc độ khác!”