"Này, Lâm Tử, sao quần áo trong tủ của cậu chỉ có một kiểu dáng vậy?"
“Như vậy thì đỡ phải chọn!”
"Có keo xịt tóc không?"
“Không có!”
"Lược đâu?"
“Không có!”
"Con bà nó! Với hình ảnh lôi thôi của cậu, trước kia khi tìm việc ai lại chịu dùng cậu vậy?"
"Tôi chính là ông chủ!"
"Vậy khi bàn chuyện làm ăn thì sao?"
"Trần Đào Đào, đồ đệ tôi đi thay! Cậu biết không, cậu ta rất biết ăn nói, hơn nữa hình tượng còn tốt hơn cả tôi!”
“Vụ kinh doanh lớn thì sao? Dù sao cậu cũng phải tự thân xuất mã chứ?”
"Khi đó tôi sẽ đến tiệm làm tóc một chuyến..."
"Được rồi! Vậy chúng ta đến tiệm làm tóc đóng gói đi. Cũng may thời gian còn đủ, lúc đây chúng ta lại mua thêm quần áo đàng hoàng."
Ba giờ sau...
Trong một nhà hàng gần đó, trên một cái bàn trang nhã, chất đống đủ loại gà nướng, vịt quay, sườn heo, thịt bò. Người thường chỉ cần ăn một đĩa lớn đã no, phần còn lại đủ cho một người trưởng thành ăn mấy ngày liền. Chỉ là hiện tại nhiều thức ăn như vậy mà chỉ lấp đầy dạ dày của một thực khách.
"Lâm Tử, cậu ăn như vậy, không sợ làm rách dạ dày sao? Cậu ăn quá nhiều rồi!”
“Chớ quấy rầy tôi!”
Trong khách sạn này, người thả bụng làm thao thiết ăn quá nhiều cũng không chỉ có một mình Lâm Phong. Ở hai cái bàn bên cạnh, hai thực khách khác cũng giống như hắn, giống như quỷ đói ngàn năm chưa ăn cơm, đang dùng tốc độ cực nhanh nghiền nát thức ăn như núi trên bàn. Kỳ cảnh này đã làm những thực khách khác xung quanh đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Trên mặt Lâm Phong dính đầy dầu mỡ, giờ phút này đang điên cuồng nghiền nát một cái móng heo thật lớn.
Mọi thứ trở lại ba giờ trước.
Ba giờ trước, Phương Vũ đẩy Lâm Phong ra khỏi cửa, đưa "Bệnh nhân lôi thôi " này vào một tiệm làm tóc cao cấp gần nhất, để thợ làm tóc chuyên nghiệp giúp hắn xử lý dung nhan. Một giờ rưỡi sau, hình ảnh của Lâm Phong đã trở nên rực rỡ hẳn ra. Lúc này bọn hắn chuẩn bị đi mua quần áo phù hợp.
Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa lớn không lâu, Lâm Phong đã đói khát khó nhịn. Sau đó, dưới ánh mắt trợn to của bạn già, hắn nhảy dựng lên từ trên xe lăn, sau đó dùng tốc độ nhanh đến mức ngay cả đối phương cũng gần như đuổi không kịp mà vọt vào một nhà hàng gần nhất. Sau đó, hắn vừa vào cửa nhà hàng đã lập tức hóa thành quỷ đói, không đợi gọi thức ăn lên mà đã lấy ra một trăm tệ đặt lên bàn của một vị thực khách vừa mới nhận đồ ăn, sau đó điên cuồng ăn uống.
“Cho thêm một suất!”
Ở trong tiệm cơm này, hành động kinh thiên của Lâm Phong không làm mọi người thấy ngạc nhiên mà cảm thán. Lý do: Hai thực khách bên cạnh đang đua tốc độ ăn uống của hắn đã chuyện tương tự trước đó. Sau đó, ba người bọn họ giống như một máy nghiền thực phẩm hoạt động đầy đủ công suất, điên cuồng "khuấy nát" hết thảy.
Ba "Máy nghiền thực phẩm" đã hoạt động liên tục trong hơn một giờ và vẫn chưa dừng lại. Trong lúc này, Phương Vũ thông qua người nhà của hai máy nghiền bên cạnh mới biết được, bọn họ và Lâm Phong giống nhau, đều là bệnh nhân ung thư. Vào buổi trưa hôm nay, khi trên bầu trời xuất hiện vệt sáng kỳ quái, bệnh tình của họ đã nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, không trị mà khỏi. Nhưng không ai nghĩ tới chính là, mấy giờ sau, mỗi người bọn họ đều biến thành Thao Thiết, phảng phất như vĩnh viễn ăn không no.
Điều kỳ lạ này không chỉ xảy ra ở đây, ngay khi ba máy nghiền đang làm việc điên cuồng thì các tin tức tương tự cũng đã được phát sóng trên TV : Thế giới gần như cùng một lúc đột nhiên bùng nổ hàng chục triệu "Máy nghiền thực phẩm", họ cùng một lúc đã bắt đầu có các cử chỉ kinh thiên và tất cả đều không có ngoại lệ, họ đều là bệnh nhân ung thư. Trong lúc đó Phương Vũ nhận được điện thoại của người hướng dẫn gọi tới hỏi thăm chuyện của Lâm Phong. Từ miệng ông ấy mà Phương Vũ biết được trong bệnh viện, viện y học của thành phố này, đã vì hiện tượng lạ của ngày hôm nay mà trở nên nháo loạn lật trời, vì vậy Lý lão đầu mới vội vàng thúc giục Lâm Phong nhanh chóng đi kiểm tra toàn thân.
"Hô! Cuối cùng cũng no một chút rồi!”
Rốt cục, sau khi tiêu diệt xong mấy chén cơm, bốn con gà nướng, ba con vịt, sáu giò heo, hai con cá cộng thêm một chậu thịt bò thì Lâm Phong cũng ngừng ăn. Sau đó hắn hài lòng mà vỗ vỗ cái bụng chỉ có hơi phồng.
“Nhìn độ phồng này, hình như không thích hợp!”
Phương Vũ nhìn đống lộn xộn đầy bàn, lại nhìn bụng Lâm Phong không có gì thay đổi, cậu ta rất không rõ lượng thức ăn nhét vào đấy đều đã đi đâu rồi.
"Không cần nhìn nữa! Chúng đều đã biến thành năng lượng, cung cấp cho các cơ quan của bọn họ cường hóa. Thức ăn vừa vào, giống như ngâm mình trong Vương Thủy (axit nitric) mà nhanh chóng hòa tan, sau đó bị hấp thu, ngay cả cặn bã hầu như cũng không còn dư lại!”
Lâm Phong dời ánh mắt về phía hai đồng nghiệp bên cạnh. Một người trung niên, một người khác là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, lúc này còn đang ăn như hổ đói.
"Vương Thủy?"
"Năng lực hòa tan của dạ dày tôi và Vương Thủy đã không khác nhau lắm! Tôi cảm thấy cơ thể này đang được cường hóa. Mỗi tế bào trên dưới cơ thể đều đang được cường hóa. Ăn quá nhiều chỉ là để bổ sung năng lượng cần thiết để cường hóa mà thôi!”
Cường hóa sao?