Cũng giống như nhiều trẻ em luôn ghét những người cùng tuổi, những người bạn đồng hành được cha mẹ cưng chiều quá mức. Thật ra nó chỉ xuất phát từ sự ghen tuông của chính họ. Bởi vì mình không có, không chiếm được, cho nên chỉ có thể dùng cảm giác chán ghét để thôi miên bản thân nhằm đạt được sự cân bằng trong tâm lý. Thật ra thứ bọn họ chán ghét nhất lại chính thứ mà bọn họ muốn nhất! Sau khi hiểu điều này, tôi đã đưa ra một quyết định đúng đắn trong việc đối phó với các mối quan hệ cá nhân. Tôi cần người này để bổ sung cho cái chân tàn phế của tôi.
Về việc tôi loại bỏ những cảm xúc đó đi, cái giá phải trả chính là đánh mất bản thân, làm cho mình giống như nhân cách biến dị. Đây chỉ là mức giá cần thiết phải trả cho một cuộc trao đổi tương đương, thuộc về tổn thất có thể thừa nhận.
Thật không may chính là…Trạng thái hoàn hảo phi nhân loại này đã bị buộc phải kết thúc sau khi có một khối u phát triển trong não của tôi.
Khối u này đã phá hủy khả năng kiểm soát phản ứng hóa học của đại não tôi, mạnh mẽ làm tôi phải hiện nguyên hình, làm cho tôi trở lại thành sinh vật ngu ngốc bị ảnh hưởng bởi cảm xúc. Mà đủ loại ung thư đi kèm, càng làm cho tôi bị giày vò đến mức người không ra người.
Từ khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, bác sĩ đã xác định tử vong cho tôi. Thật ra không cần xem bản chuẩn đoán của họ thì tôi cũng đã biết mình không có thuốc cứu. Tôi đi khám bác sĩ chỉ là để tìm kiếm tia hy vọng cuối cùng mà thôi. Khi đó, tôi gần như đã bị chẩn đoán này đánh bại. Tôi đã từng dùng phương thức tự cắt bỏ những cảm xúc cá nhân để mình trở thành một người không vui không buồn không sợ, gần như là Phật vậy. Nhưng sau khi nhân cách biến trở về phàm nhân, chỉ một tờ chẩn đoán gần như đã hoàn toàn đánh bại tôi.
Khi đó, tôi không có sức khỏe, không có mục tiêu, không có người thân. Ngoại trừ một gia sản lớn ra thì hầu như tôi không có gì cả. Tôi hoàn toàn không biết làm thế nào để vượt qua cuộc sống ít ỏi còn lại này. Ngoài việc ôm một đống sách y khoa học hành cực khổ để phân tích đầy đủ những thứ bí ẩn của cơ thể con người để tự cứu mình thì tôi không biết cuộc sống này còn có niềm vui gì nữa.
Nhưng để phân tích hoàn toàn những bí ẩn của cơ thể con người là chuyện không có khả năng!
Con người, là máy móc tinh vi nhất cũng là phức tạp nhất trên đời này. Nếu muốn lấy cái gọi là siêu năng lực của tôi để phân tích thì giống như lấy thước đo trời, không đáng kể. Tôi càng phân tích, tôi càng biết thêm nhiều điều, tôi thấy mình dốt nát nhiều hơn và tuyệt vọng hơn. Trong cuộc sống nhàm chán và tuyệt vọng này, để có thể sống sót qua một đêm dài khó ngủ của cơn đau gan, tôi đã tự tìm một số niềm vui cho bản thân mình. Tôi đã lấy một kính viễn vọng quân sự có bội số lớn, đến lúc nhàm chán, tôi sẽ thông qua nó để nhìn trộm nhất cử nhất động của các hộ gia đình xung quanh để giết thời gian.
Trong quá trình nhìn trộm nhàm chán này, cô ấy đã xuất hiện trong tầm mắt của tôi, cuối cùng bước vào cuộc sống của tôi.
Lúc đó cô ấy còn là sinh viên đại học, còn chải tóc kiểu sinh viên, mặc một chiếc váy trắng cổ rộng. Cô ấy lần đầu tiên xuất hiện khi đi từ trong khu dân cư đối diện đi ra. Khi đó, điều đầu tiên cô ấy thu hút sự chú ý của tôi là đôi chân dài kiểu tiên hạc, mang vớ màu da, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng. Cô ấy vừa xuất hiện đã làm tôi hướng kính viễn vọng về phía cô ấy.
Đúng lúc đó, cô vừa hay khom lưng buộc dây giày. Động tác này làm cổ áo váy rộng thùng thình rủ xuống, vô tình làm lộ bộ ngực bí ẩn đầy đặn, mà từ góc độ của tôi lại vừa vặn có thể xem hết tất cả.
Trong khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác bị điện giật.
Cô gái tràn đầy sức sống trẻ trung, chân dài, ngực lớn, eo thon, tóc dài, hoàn toàn phù hợp với định hướng thẩm mỹ cá nhân của tôi. Cứ như vậy, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô ấy đã đột nhập vào cuộc sống của tôi.
Ngay cả bản thân tôi cũng không thể tin được, trước kia tôi vẫn luôn trải qua cuộc sống thối rữa gần như bất hợp pháp, thế nhưng lại vì một cô gái mà thật sự động lòng ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Tôi biết rõ bản thân mình, tôi không phải là một người tốt. Nơi sâu thẳm trong trái tim của tôi là một ác mà, hơn nữa nó còn thường xuyên xuất hiện. Nhưng tại thời điểm đó, tôi phải thừa nhận rằng tôi đã có chút động lòng.
Tôi đã nói chuyện này với đồ đệ của mình.
"Ngài yêu rồi, sư phụ! Cố gắng đi cua cô ấy đi! Ngài tuổi trẻ, nhiều tiền, sự nghiệp thành công. Cho dù ngài bị bệnh nhưng ngài hoàn toàn có thể có một tình yêu đúng nghĩa mà!”
Cái tên đồ đệ lưu manh của tôi đã la hét như vậy, cũng đưa ra không ít chủ ý tán gái, chỉ là tôi không sử dụng cái nào.