( Đây là tác phẩm ngôi thứ ba, chỉ có vài chương này là ngôi thứ nhất )
Tôi tên là Lâm Phong, hai cây thành rừng, chữ mộc có phong.
Thời sinh viên, tôi là một học sinh làm giáo viên vô cùng đau đầu: Ngữ văn rối tinh rối mù, tiếng Anh không thể chịu đựng được, toán lý hóa thì rất xuất sắc.
Lúc thi đại học, dựa vào một ít thủ đoạn không sạch sẽ mà tôi đã bù đắp được nhiều thiếu sót, cuối cùng tôi miễn cưỡng thi vào trường đại học mà tôi luôn mơ ước.
Từ khi còn học trung học, tôi đã có tài năng đặc biệt về máy móc. Trên thực tế, loại thiên phú này chính là di truyền trong gia tộc. Bên cạnh đó còn bị trói buộc với căn bệnh ung thư . Hai thứ này đã được di truyền từ nhiều đời trước, từ đời này truyền đến đời khác. Chỉ là đến thế hệ của tôi thì năng lực yêu nghiệt này lại càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nếu tôi không đoán sai, ung thư chính là tác dụng phụ khi gia đình chúng tôi sử dụng năng lực này. Những người anh em của cha tôi, còn có mấy anh em của ông tôi, chỉ cần không làm nghề liên quan đến máy móc thì đều không bị loại bệnh đáng sợ không thể chữa trị này.
Ung thư, là cái giá mà chúng tôi phải trả khi chúng tôi có được năng lực mà người khác không có. Đây là trao đổi tương đương rất công bằng.
Đối với loại trao đổi tương đương này, tôi không oán hận, ngược lại tôi còn đánh giá cao loại trao đổi này! Không trả giá thì sẽ không nhận được, điều này là rất công bằng! Tôi thậm chí nghĩ rằng nếu tất cả mọi thứ trên thế giới này có thể hoạt động theo cách trao đổi tương đương thì thế giới sẽ trở nên rất tốt, mâu thuẫn xung đột giữa mọi người sẽ ít đi rất nhiều.
Đáng tiếc! Rất nhiều chuyện trên thế giới này, phần lớn đều không hoạt động theo quy luật trao đổi tương đương trên thực tế, nguyên tắc trao đổi tương đương được áp dụng rất ít và rất hạn chế. Vì vậy, tôi đã phải sử dụng các tiêu chuẩn khác để đối phó với tất cả các loại rắc rối trong cuộc sống, và đây không phải là những gì tôi giỏi. Bởi vì trong quá trình hành động, sẽ luôn luôn có một thứ gì đó vô tình làm ảnh hưởng đến phán đoán của tôi, làm tôi đưa ra các loại quyết định ngu ngốc và sai lầm.
Những thứ làm tôi phạm phải sai lầm, được gọi là niềm vui, tức giận, buồn bã, hay cảm giác sợ hãi của con người.
Vì để ngăn chặn bản thân sẽ phạm phải sai lầm ngu xuẩn vì cảm xúc cá nhân mà tôi đã đưa ra một quyết định.
Thông qua Phương Vũ, tôi quen được thầy cố vấn của cậu ta, ông ta là một người có uy tín trong phương diện thần kinh. Với sự giúp đỡ của ông ta, tôi đã bổ sung kiến thức lý thuyết có liên quan, cuối cùng đã phân tích thành công những cảm xúc được gọi là vui vẻ, buồn bã , tức giận, sợ hãi và các loại cảm xúc khác của con người. Hiểu được làm thế nào mà chúng được sinh ra, cách chúng hoạt động và cách loại bỏ chúng. Tôi sẽ sử dụng khả năng đặc biệt của mình để cắt bỏ những cảm xúc ảnh hưởng đến phán đoán của tôi
Sau ngày hôm đó, tôi sẽ không khóc, không cười, không buồn và cũng không sợ hãi. Tôi sẽ thành công biến mình thành một cỗ máy suy nghĩ không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, hạn chế tối đa những khuyết điểm về tính cách của bản thân! Sau khi loại bỏ những quấy nhiễu này, tôi có thể theo đuổi sự nghiệp của tôi một cách lý trí, vì vậy trước khi tôi mắc bệnh, sự nghiệp của tôi đã phát triển không ngừng.
Trong thời gian này, tôi đã nhận được một đồ đệ. Khi cậu ta xuất hiện trước mặt tôi, cậu ta là một sinh viên mồm miệng ba hoa, khả năng ngoại giao rất tốt, trình độ tán gái cực kỳ ưu tú nhưng năng lực làm việc về cơ bản là bằng không, nhìn qua dường như không phải là một đồ đệ đáng tin. Những cấp dưới khác của tôi đều không hiểu tại sao một người hà khắc như tôi lại có thể trọng dụng và tín nhiệm một thằng nhóc nói năng tùy tiện như vậy. Sau khi Phương Vũ tiếp xúc với cậu ta thì cũng không hiểu, bởi vì trước kia rõ ràng là tôi ghét loại người này nhất. Trước kia nếu tôi gặp loại người này thì sẽ dùng một chưởng đánh bay tên đó qua Thái Bình Dương luôn mới đúng.
Con người, là phải dùng hai cái đùi đi bộ. Cũng giống như kỳ thi tuyển sinh đại học, học tập cũng như đi bằng hai chân. Mặc dù tôi học toán lý hóa rất xuất sắc, nhưng luôn luôn không thể so với người giỏi toàn diện như Phương Vũ. Cái chân kia của tôi đủ mạnh, nhưng chân còn lại hầu như không phát triển.
Không có sự can thiệp của cảm xúc, tôi thấy rõ điểm yếu và thừa nhận điểm yếu của mình. Nhược điểm của tôi chính là cái tên thanh thiếu niên Trần Đào Đào này. Tôi càng hiểu rõ trước kia tôi chán ghét những người như cậu ta cũng không phải là thật sự chán ghét mà loại ghét này của tôi, bản chất là ghen tị, đúng! Chính là ghen tị, không phải ghét!