Chương 12: Cơ hội tán gái đã đến!

Phương Vũ di chuyển bước chân muốn đến nghe điện thoại nhưng Lâm Phong đã đi trước một bước, cầm lấy một quyển sách trên giá sách, dùng sức đập về phía chiếc điện thoại trên bàn cách đó ba thước. Trúng mục tiêu, microphone bay lên rồi rơi xuống đất cùng với dây nối. Căn phòng lập tức yên tĩnh lại.

“Lần này thì yên tĩnh rồi!”

Trên mặt Lâm Phong lộ ra vẻ thắng lợi, mà Phương Vũ thì ôm mặt cười khổ. Lâm Phong đối phó với điện thoại "quấy rối" bạo lực như vậy, đây không phải là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy. Bất cứ khi nào người bạn này trầm mê trong thế giới của riêng mình thì hắn căm ghét tất cả sự can thiệp từ bên ngoài! Giống như loại điện thoại quấy nhiễu thanh tĩnh này, hắn đập không biết bao nhiêu lần.

Nhân cơ hội này, Phương Vũ quyết định nói ra những lời tốt đẹp.

"Tôi nói này Tiểu Lâm Tử, tôi có chuyện rất muốn nói với cậu..."

"Chuyện gì?"

Lâm Phong trở lại thế giới sách vở, ngay cả đầu cũng không ngẩng đầu lên, Phương Vũ cũng biết rõ điểm này, tiếp tục nói:

"Ba năm nay, tuy rằng cậu bị bệnh, nhưng tôi lại thích cậu của hiện tại hơn là cậu thời trung học...."

“Đó là sự ngây thơ và dốt nát của tôi!”

“Thế nhưng đó mới sự thật là người!”

"Là khối u chết tiệt trong đầu phá hủy khả năng khống chế phản ứng hóa học của tôi, làm tôi biến trở về! Nhưng hiện giờ khối u này đang biến mất!”

Thanh âm rất đờ đẫn, giống như ba năm trước. Nếu không ngụy trang, giọng điệu chân thật cứng ngắc như gỗ. Trong quá trình khôi phục thân thể, "Người máy" kia cũng sắp trở về. Mới vài phút, tính cách của hắn lại trở nên nhanh như vậy.

"A! Không thể nhìn như vậy! Ít nhất ba năm qua, cậu đã trở nên rất tốt. Những người xung quanh, tất cả mọi người đều cảm thấy tốt. Hiện tại nếu cậu thật sự có thể hoàn toàn khôi phục, không cần phải cắt những thứ kia đi, dù sao thì chúng cũng là một phần được hình thành tự nhiên của cơ thể con người mà. "

“Tại sao phải giữ lại những điều đó? Những điều đó sẽ làm cho tôi trở nên ngu xuẩn! Cha tôi cũng bởi vì những điều này nên mới có kết cục như vậy. Tôi sẽ không lặp lại những sai lầm của ông ấy!"

“Nhưng mà cậu cũng biết, mọi sự tồn tại tất có lý do tất yếu. Như trước kia, cho dù ruột thừa được coi là dư thừa nhưng y học hiện đại cho rằng chúng là một bộ phận không thể thiếu của cơ thể con người."

"Sau khi không có những thứ dư thừa kia, thế giới trong mắt tôi trở nên rất đơn giản! Cái gì cũng có thể nhìn thấu, cái gì cũng có thể thích ứng, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, cái loại cảm giác này rất tốt!”

Phương Vũ không nói gì, cậu ta biết lần này lại thất bại, giống như nhiều năm trước.

Điện thoại di động reo một lần nữa.

Lúc này, xâu thanh truyền đến từ trên người Phương Vũ. Lâm Phong lộ ra biểu tình bất mãn, hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc sách của hắn.

Phương Vũ nhanh chóng chạy ra ban công. Vài phút sau, cậu ta trở về đưa điện thoại tới trước mặt Lâm Phong, vẻ mặt kì quái.

“Vừa rồi cậu không nghe điện thoại, thiếu chút nữa đã bỏ lỡ một chuyện tốt lớn đấy!”

"Chuyện tốt?"

“Đồ đệ cậu gọi tới!”

"Tên kia ngoại trừ tán gái ra thì còn có thể có chuyện tốt gì?"

Lâm Phong chán ghét nhận lấy điện thoại di động, trao đổi được vài câu thì vẻ mặt của hắn dần dần thay đổi. Trong mắt Phương Vũ, bộ dáng này rõ ràng là buồn bực đến cực điểm.

Sau khi cúp máy, Lâm Phong ném điện thoại cho bạn già.

“Thật sự là phiền phức!”

Sự cứng nhắc như người máy trước đó đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ mặt của một tiểu nam sinh sắp đi xem mắt nhưng chưa chuẩn bị tốt, điều này làm Phương Vũ rất muốn cười.

"Cơ hội tán gái đã đến! Anh sẽ không biến mình thành robot để đi tán gái, phải không?”

Chỉ số IQ cao, EQ thấp, dùng mấy chữ này để hình dung về Lâm Phong thì không thể phù hợp hơn. Về phần cái gọi là cắt bỏ những thứ không cần thiết của hắn, Phương Vũ thấy chỉ là một người có chỉ số EQ thấp muốn trốn tránh khi phải đối mặt với giao tiếp và đời sống tình cảm mà thôi.

"Tôi sẽ không làm những chuyện phiền toái như vậy, coi trọng cô nàng nào thì trực tiếp đẩy ngã là được! Trước đây tôi đã từng làm rồi! Nếu cô ấy đến, tôi sẽ đẩy cô ấy xuống ngay tại đây! Cậu biết đấy, bàn tay của tôi có tác dụng với máy móc, mà với con người cũng vậy! Không cần phải loại mấy chuyện không hiệu quả và sản lượng thấp này như "Cưa cẩm" này!”

Phương Vũ cười mà không nói. Ở chung nhiều năm, cậu ta đã quá hiểu người này. Trước kia Lâm Phong không tiếc “Cắt chém” tình cảm của mình không phải bởi vì hắn là người vô tình mà ngược lại, thế giới nội tâm của hắn còn phong phú hơn bất cứ ai.