Đổng Tâm Trác lần đầu nhìn thấy xác chết, cô ấy sợ đến mức dính chặt vào người tôi mà run rẩy, tôi đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh của cô ấy rồi nói: "Đừng sợ, tôi là mạng chịu đao, có chết thì cũng sẽ chết trước cô."
Ánh mắt cô ấy lộ vẻ cảm động, cơ thể cũng không còn run rẩy dữ dội như ban nãy nữa.
Sạt, sạt, sạt, sạt...
Lúc này bà cụ đã đi đến cách chúng tôi một mét, cái lưỡi dài thè ra từ cái miệng to vặn vẹo của bà ta, phần thè ra bên ngoài phải đến hai mươi centimet, bên trên mọc toàn gai ngược. Cái lưỡi lắc qua lắc lại khiến tôi không chút nghi ngờ về lực sát thương của nó.
Tôi còn không biết đối phương là gì, xác? Quỷ? Cái nào cũng không giống, chẳng lẽ là yêu quái?
Tôi ôm chặt lấy Đổng Tâm Trác.
Hai mắt bà cụ lập lòe ánh đỏ như đèn lồng trong sương nhưng lại lộ vẻ tham lam, bà ta nhìn chằm chằm vào ngực chúng tôi và nói: "Hai mươi mốt, hai mươi hai."
Đổng Tâm Trác thắc mắc: "Thứ tự này là..."
"Chỉ thiếu hai quả tim nữa thôi, ha ha ha..." Tiếng cười ghê rợn của bà cụ khiến màng nhĩ tôi đau nhói.
Tôi liếc nhìn chỗ trái tim đã bị khoét rỗng của Do Vũ, dợm nghĩ thôi đã sợ mất vía.
Bà ta muốn ăn tim người!
Theo số thứ tự này thì trước đó bà cụ đã ăn tim của hai mươi người rồi, không cần đoán cũng biết, e rằng người nhà họ Do đang tổ chức tang lễ ở biệt thự số ba đã bị bà ta ăn tim hết rồi..
Tôi sợ hãi: "Hồn lão Do Đầu còn bảo tôi sang cứu bà, không được vong ân phụ nghĩa như thế!"
Bà cụ cười rùng rợn: "Chơi trò tình cảm à? Ha... ha ha... tính ra thì ta vẫn còn hận ông già đó lắm, nếu ông ta không chết thì đêm nay ta sẽ được ăn nhiều hơn một quả tim tươi sống rồi, cũng may, ông ta bảo các người chạy đến đây coi như kiếm được về cả vốn lẫn lãi rồi."
"Nói thế nào thì hai người cũng là vợ chồng cả đời..."
Tôi định thử đánh thức lương tri trong bà cụ này nhưng lại bị bà ta quất lưỡi lên mặt, ngắt ngang nửa câu sau. Cảm giác đau rát còn hơn cả bị roi quất.
"Ha ha... thực ra ta được ông già đó đưa từ bệnh viện về đấy chứ." Bà cụ giơ hai tay lên bóc lớp da xiêu vẹo trên người, loạt soạt mấy cái, chẳng mấy chốc lớp da đã bị xé tan, rơi hết xuống đất như giấy.
Da mắt chúng tôi giật liên hồi, không ngờ lớp da này nói lột là lột được ngay, đối phương hoàn toàn không phải bà cụ mà là một kẻ mặc da của bà ấy, còn người đang đứng trước mặt đây là một con quái vật mọc đầy lông đỏ gầy như sào trúc.
Tốc độ của nó nhanh đến mức không thể nhìn rõ, ngay giây sau đã ngồi xổm trước mặt chúng tôi, cười khanh khách: "Nhịp đập trẻ trung và mạnh mẽ, âm thanh đẹp quá."
Ngang dọc đều là chết, tôi bèn gầm lên: "Mẹ kiếp mi là cái quái gì vậy?"
"Đến m Tào Địa Phủ, Diêm vương gia sẽ nói với ngươi." Bàn tay gầy nhẳng của con quái vật lông đỏ túm lấy cổ tôi, Đổng Tâm Trác sợ hãi kêu ầm lên.
"Ư ư..."
Tôi nghẹt thở đến đỏ nhừ cả mặt, bản năng sinh tồn bị kích thích, vô thức giơ tay lên cào vào cánh tay toàn là lông đỏ, cảm giác không có tác dụng là bao. Con quái vật lông đỏ ấn lưỡi lên ngực tôi, xoáy một cái, áo tôi rách tung.
Da thịt bị gai ngược sắc nhọn cào rách một lỗ, máu chảy ra.
Nó vừa liếm da trước ngực tôi vừa nói như hưởng thụ lắm: "Thịch, thịch, thịch... ta rất thích sự chấn động của con người khi sợ hãi, sau đó ta sẽ móc nó ra ăn, mùi vị ngon nhất thế gian cũng chỉ như thế mà thôi."
Không ngờ Đổng Tâm Trác lại nhảy lên túm lấy đống lông đỏ trên đầu nó mà bứt.
"Tranh nhau đi chết à, thế thì ăn ngươi trước vậy." Nó vung lưỡi vòng ra đằng sau, quấn lấy cổ tay Đổng Tâm Trác khiến cô ấy không thể động đậy được, nếu không thì da sẽ bị cứa thành rất nhiều vệt máu.
"Đồ ngu, mi nên ăn ta trước mới đúng!" Tôi đấm vào đầu con quái vật lông đỏ, kết quả nó không bị làm sao, tay tôi thì sưng vù lên như đập vào sắt.
"Kẻ quyết định ăn ai trước không phải các ngươi mà là ta."
Hai tay con quái vật lông đỏ bóp cổ tôi và Đổng Tâm Trác, nó vươn lưỡi ra trước ngực cô ấy, xé rách áo ngoài và áo trong, chuẩn bị đâm vào trong!
Nhưng đến thời điểm quan trọng thì lại dừng khựng.
Tôi không nghĩ rằng con quái vật này lại đại phát từ bi mà tha cho cô ấy, ngay sau đó, nó văng ra xa tận ba bốn mét như bị tấn công, chúng tôi ngã nhào xuống đất, cổ được thả ra, thở hồng hộc.
"Ai? Ai làm hỏng chuyện tốt của ta!"
Con quái vật lông đỏ vừa vung lưỡi vừa nhìn xung quanh, điều đáng nói ở đây là trên mặt nó bỗng xuất hiện tầm mười vết cào sâu hoắm, nhưng mấy vết thương này lành lại như bình thường chỉ trong chớp mắt.
Sau đó khoảng đất trống giữa chúng tôi bỗng xuất hiện một bóng mờ có hình dáng của một người phụ nữ, cô ta nói âm u: "Không biết mao sát ở đâu chui ra, đồ chơi của chị đây mà mi cũng dám thò tay vào à!"
Tôi bỗng có cảm giác quen thuộc, sau đó tầm nhìn hướng xuống dưới, bộ móng đỏ rực dài ngoằng của cô ta, đây... đây chẳng phải ma nữ nhất quyết không chịu lộ mặt ở biệt thự số 5 sao?
Con quái vật lông đỏ không ngừng nhễu nước miếng, nói: "Đám ma nữ kia, ta chỉ thiếu hai quả tim người sống nữa thôi, đừng không có mắt mà làm hỏng việc tốt của ta, thức thời thì cút ra cho ông!"
"Moi tim người ăn thì ta không quan tâm, nhưng hai người này thì không được." Ma nữ mờ ảo bắt đầu bày thế, mười móng tay đỏ rực ánh lại ánh trăng như dát thêm lớp bạc.
Con quái vật lông đỏ nheo đôi mắt phát sáng, giễu cợt: "Làm quỷ mà đi bảo vệ người, đúng là nỗi sỉ nhục của quỷ giới."
"Đã bảo hai người này là đồ chơi của ta rồi, nghe không hiểu à?" Móng tay của ma nữ cọ vào nhau, cô ta quay đầu một trăm tám mươi độ rồi nói với tôi: "Đồ vô dụng kia, còn không mau kéo con bé chạy về đi?"
Chửi tôi là đồ vô dụng?
Tôi siết chặt nắm tay rồi buông ra, nể tình cô ta cứu chúng tôi, tôi tạm thời nhịn câu đồ vô dụng kia...
Đổng Tâm Trác và tôi nắm tay nhau chạy về biệt thự số 5, trong đó còn có hai ma nữ nữa, nếu đến nơi đó mà còn không an toàn thì chúng tôi có chạy đi đâu cũng mất công. Vừa chạy tôi vừa hỏi cô ấy: "Cô nhìn thấy ma nữ kia chưa?"
Đổng Tâm Trác lắc đầu, "Không, chỉ nghe thấy tiếng thôi."
Tôi thầm thắc mắc, vì sao trước đó chỉ có thể nhìn thấy ma nữ qua gương, lần này lại có thể nhìn trực tiếp được rồi? Bây giờ ma nữ bóng mờ đang quấn lấy con quái vật lông đỏ, chúng tôi chạy thẳng một đường về biệt thự số 5, nhìn thấy một người đàn ông mập đang ngồi trên ghế nằm cạnh bể bơi, người đó đang bưng một bát mỳ tôm nóng hổi, ăn ngon lành.
Chú ba!
Tôi như đứa trẻ khát sữa thấy mẹ, lao thẳng đến: "Chú cuối cùng cũng đến rồi, hai bọn cháu suýt nữa là bị một con quái vật lông đỏ lưỡi dài moi tim đấy..."
Đổng Tâm Trác cũng sợ hãi núp sau lưng chú ba, chúng tôi chỉ thiếu nước khóc òa lên nữa thôi, vì cảm xúc sau khi thoát khỏi cái chết thực sự khó lòng hình dung được.
Chú ba thong thả uống một ngụm canh rồi chép miệng: "Ừ, nãy đi ngang qua có thấy rồi."
Tôi mở to mắt, "Thế sao không cứu bọn cháu?"
"Đói rồi... cháu trai à, chú vì mày mà nhịn đói ba ngày ba đêm đấy." Chú ba lại ăn một miếng mỳ to, ấm ức: "Tưởng đến đây có thể kiếm được chút cơm thừa, kết quả chỉ có mỗi hộp mỳ này, không ngờ cũng ngon lắm, điều khiến chú bất ngờ nhất chính là bên trong còn có một quả trứng hầm nữa."
Nhìn thế nào cũng thấy chú ba bị dở hơi, ăn uống quan trọng hay cái mạng nhỏ của chúng tôi quan trọng!
"Đừng lo."
Thịt mỡ trên mặt chú ba đã sắp nhăn tít vào với nhau, chú nói: "Bình tĩnh đi, lúc đó chú đã bấm độn, Vãn Tử và Tâm Trác tối nay sẽ có kiếp nạn nhưng không chết, còn có thể khiến hai đứa thuận tiện biết thêm về huyết mao sát cực kỳ hiếm gặp trong âm sát. Sau đó khi thấy tầm tầm rồi, chú có bảo Tiểu Mỹ sang kéo chân nó đấy thôi? Chờ chú ăn no xong sẽ sang xử lý con huyết mao sát đó."
Tiểu Mỹ?
Hóa ra đó là tên của ma nữ mờ ảo, không ngờ chú ba có thể sai bảo được người ta, bây giờ còn nói ăn xong sẽ đi xử lý huyết mao sát gì đó, giọng chú nghe không giống như đang nói giỡn. Ngày trước chẳng thấy để lộ chút gì, mấy ngày nay mới lộ một chút đã làm đảo lộn mọi nhận thức của tôi, chú ba tôi rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào? Ít nhất trong mắt tôi thì chú có bản lĩnh vô cùng lớn.
Đổng Tâm Trác hỏi, "Trần đại sư, âm sát là gì, quỷ ạ?"
"Sao lại khách sáo thế? Chúng ta đã là người một nhà rồi, gọi chú ba đi!"
Chú ba uống cạn nước mỳ rồi vui vẻ giải thích: "Nơi nào mà cảm xúc tiêu cực quá nhiều như là oán khí ấy, rất dễ xuất hiện âm sát, thứ đó không phải tự nhiên xuất hiện, tiền thân đều là trẻ sơ sinh vừa ra đời đã chết yểu, thể xác trong sạch không vấy bẩn như cái lò tự nhiên, những thứ như oán khí đều bị hút vào đó, lâu rồi sẽ có khả năng hình thành âm sát."
Tôi tò mò hỏi: "Thế huyết mao sát thì sao ạ?"
" m sát chia thành nhiều loại lắm, trong đó có một loại có thể tiến hóa không ngừng để mạnh lên, mỗi khi hút đầy năng lượng tiêu cực thì sẽ tiến hóa thông qua việc ăn tim người, đó chính là huyết mao sát."
Chú ba tiện tay vứt hộp mỳ xuống hồ bơi một cách không hề có ý thức bảo vệ môi trường, chú vươn cái bụng to lên: "Được rồi, ăn no xong thì phải làm việc thôi, sợ là để muộn thêm chút nữa thì Tiểu Mỹ không chống chọi được. Vãn Tử, hai đứa bây đi theo xem hay là ở đây chờ?"