Chương 12: Vong nhi trả thù

Đổng Tâm Trác ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu, tôi nghĩ lại thì cũng thấy đúng, chúng tôi bị huyết mao sát đó hành hạ thê thảm như vậy, không tận mắt nhìn thấy nó hẹo thì khó mà xả được cơn giận này.

Chú ba xách cái tay nải đen lên, vắt lên vai, sau đó dẫn chúng tôi ra khỏi nhà.

Mất vài phút là đến khoảng đất trống ở gần biệt thự số 3, lúc này ma nữ và huyết mao sát đang đánh nhau hăng, nhưng cô ta đã rơi vào thế yếu, không thể không phòng thủ bị động.

Chú ba ngồi xổm xuống tháo tay nải màu đen, lật ra rồi để lộ một đống đồ kỳ lạ, chú cầm một thanh kiếm gỗ đào đỏ và hai tờ phù chú đã gấp sẵn, nói: "Vãn Tử, nhìn kỹ tay nghề của chú đi."

Nói xong, chú ba cầm thanh kiếm gỗ đào đi đến, ma nữ ngoái đầu liếc nhìn chú rồi bay sang một bên, cô ta nói một cách yếu ớt: "Đạo sĩ thối, ta rút đây, mi lên đi."

"Ta nghiêm túc nhắc lại một lần nữa, ta không phải đạo sĩ!"

Chú ba vừa lườm vừa đưa bên tay kia bắt phù chú lên mũi kiếm gỗ đào, kéo đến chuôi kiếm, chú xông về phía con huyết mao sát, gào lên: " m dương thiên sư đời thứ ba mươi bảy Dẫn Hồn Đạo, Trần lão tam ở đây! Nghiệp chướng, còn không mau bó tay chịu trói?"

Huyết mao sát sững ra, hỏi lại: "Dẫn Hồn Đạo? Thứ rác rưởi tầm xàm gì thế."

"Nhìn đạo hạnh của ngươi thì chỉ còn cách tiến hóa lần thứ tư một bước nữa thôi." Chú ba vừa thong thả đi về phía đối phương vừa nói: "Thân sát này vừa hay có thể luyện một lò đan tránh tà, tốt lắm, tốt lắm..."

Huyết mao sát nghe vậy thì nổi đóa, xông lên, lưỡi và hai tay cùng tấn công về phía chú ba.

"Còn tưởng có bản lĩnh gì ghê gớm lắm." Chú ba hờ hững cầm kiếm gỗ đào vung lên.

Sau đó, tôi nghe thấy hình như có thứ gì đó rơi xuống đất, nhìn sang thì thấy một cái lưỡi gai đã bị chặt đứt đang không ngừng giãy lên bên chân chú như một con lươn lên cạn, bụi mù lên.

Còn huyết mao sát thì bịt cái miệng đang trào máu, lăn lộn dưới đất, vẻ đau đớn vô cùng.

Tôi mở to mắt kinh ngạc, chú ba mạnh quá, vừa lên đã chặt đứt được cái lưỡi mạnh nhất của huyết mao sát! Đổng Tâm Trác không thể tin nổi: "Chú ba giỏi quá."

Huyết mao sát bớt đau, nó bò dậy ngay, ánh mắt nhìn chú ba từ khinh thường trở nên kiêng dè, sau đó nó phóng đi rất xa, biết là gặp phải đối thủ mạnh nên định chạy đây mà!

"Ta còn chưa khởi động xong đâu, sao mi đã chạy rồi?" Chú ba vẩy thanh kiếm gỗ đào, phù chú trên đó cháy lên, hóa thành tro tàn.

Sau đó, chú lại gắn đạo phù thứ hai lên mũi kiếm rồi phi cả kiếm lẫn phù về phía huyết mao sát, đồng thời hô: "Nhanh!"

Huyết mao sát chạy nhanh, tốc độ của kiếm gỗ đào còn nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt nó đã cắm vào lưng kẻ đằng trước, mũi kiếm nhô ra trước ngực huyết mao sát. Đâm xuyên rồi...

Còn đạo phù thứ hai thì đột ngột tách ra, dính lên tứ chi và đầu huyết mao sát.

Nói thì chậm nhưng thực ra rất nhanh, huyết mao sát ngã vật xuống đất, người ngay đơ không cử động được, chỉ còn cái miệng to đang hầm hừ.

Bên này, tôi và Đổng Tâm Trác đần người ra nhìn.

Chú ba bình thản đứng trong gió đêm, cơ thể mập mạp của chú ấy vào mắt chúng tôi không còn là béo mập nữa mà lại thêm phần thần thánh.

"Thế là xong rồi ạ?"

Tôi không kìm được mà giơ ngón cái, nói: "Ngầu quá, ngầu lắm luôn, thực sự không còn lời nào để khen được nữa."

Ban đầu còn tưởng sẽ có một cuộc ác chiến kinh hồn bạt vía, kết quả lại thành thế cục nghiền ép như xe tải gặp xe đạp.

"Không được, già rồi." Chú ba xua tay, chú nói với ánh mắt hàm ý: "Mất hai kiếm mới khống chế được đồ khốn nạn ăn tim người này, nếu là hồi trước, chú thổi một cái là nó gục ngay."

Tôi sững ra, trêu: "Chú thổi ra con bò đập chết nó hả?"

"Đằng nào thì cũng không mất thuế." Chú ba đỏ mặt rồi đi đến rút thanh kiếm gỗ đào ra, sau đó cơ thể con huyết mao sát bắt đầu nhỏ lại, cuối cùng bé bằng bàn tay, cứng ngắc như một tượng gỗ.

Chú lấy một mảnh vải màu đen ra lau sạch kiếm gỗ đào rồi cất vào tay nải đen cùng với huyết mao sát, chú nói: "Dẹp đường về phủ thôi."

Ma nữ mờ mờ cách đó không xa cũng biến mất.

Chúng tôi quay về biệt thự số 5, chú ba đuổi Đổng Tâm Trác về phòng ngủ.

Chú lấy một cái túi từ trong tay nải đen ra, nói: "Trong này là vòng tay làm bằng vải có máu xử nữ của Tịnh Nhi, đeo vào cổ tay trái, trước khi mệnh tuyến đứt thì đừng tháo ra, sau này đốt đi là được."

Tôi lấy chiếc vòng trong túi ra, trông không to lắm nhưng thực ra lại rất nặng, ít cũng phải hai lạng rưỡi. Chiếc vòng có tổng cộng bảy viên châu, hoa văn trên mỗi viên đều như bùa quỷ, rối một nùi không có quy tắc gì, nhưng viên nào cũng có màu máu nhạt, dây xâu cũng là dây đỏ.

Tôi hỏi chuỗi vòng này có liên quan gì với mảnh vải dính máu xử nữ, chú bảo là nguyên liệu chính để làm viên châu, những thứ nguyên liệu phụ khác chú phải lên rừng sâu núi thẳm tìm hai ngày trời mới đủ, còn mất thêm nửa ngày để luyện.

Cửu cửu âm hôn đồng sinh cộng tử, đeo chuỗi vòng này thì có thể làm nó yếu đi, còn có một tác dụng nữa chính là giữ cho ý thức tỉnh táo, cho dù Tịnh Nhi bày trò gì thì tôi cũng sẽ không bị ả ta che mắt nữa.

Hai chú cháu tôi lại nói chuyện về ba ma nữ trong tòa biệt thự số 5 này, đúng là ba bà vợ đã chết của Đổng Thiên Lương. Chú ba nói, tuy Đổng Thiên Lương gây dựng nên sự nghiệp chục tỷ từ bàn tay trắng, nhưng gốc rễ không hề sạch sẽ.

Khi đó Đổng Thiên Lương vẫn chưa có cái tên này, nghèo đến mức không có cơm mà ăn, ông ta bèn nghĩ ra một cách kiếm tiền thật nhanh, ăn cướp. Ông ta và đồng bọn nhanh chóng chọn một gia đình giàu có làm mục tiêu. Một đêm khuya, hai người cầm dao xông vào nhà đó, trong nhà chỉ có một người phụ nữ đang mang thai, người chồng đi uống rượu với bạn nên không ở nhà.

Họ chỉ định cướp tiền chứ không muốn hại người, cướp được khoảng mười nghìn tệ, ở thời đại tiền lương tháng chỉ có vài đồng, mười nghìn tệ là khái niệm như thế nào? Có một từ chuyên dụng là vạn nguyên hộ, đó là tượng trưng cho sự giàu có, thế nên lần cướp này gần như khiến người ta quay về thời trước giải phóng chỉ trong một đêm!

Đổng Thiên Lương không biết rằng người phụ nữ mang thai đó bị hoảng sợ, lại thêm phá sản nên bị vỡ nước ối. Khi chồng người đó về nhà và đưa vợ đi viện, cả lớn lẫn nhỏ đã chết cứng. Cứ như vậy, có thêm một mẹ ma ôm con.

Mẹ ma không ngừng vắt kiệt cơ thể ra sữa ma để nuôi đứa con, lâu dần, vong nhi ban đầu vô cùng yếu ớt đã lớn lên, trở thành sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ, còn mẹ ma vì dốc sức quá độ dẫn đến tan biến, cuộc trả thù của vong nhi bắt đầu.

Bên kia, Đổng Thiên Lương dựa vào nửa số tiền cướp được, thay tên đổi họ rồi làm ăn, tài năng kinh doanh dần lộ ra. Ông ta cưới một người vợ xinh đẹp rồi có cô con gái xinh đẹp Đổng Tâm Trác, lên kế hoạch nếu sinh thêm được một đứa con trai thì đúng là thành công.

Đúng thời điểm này, vong nhi đã hại chết cả nhà đồng bọn của Đổng Thiên Lương tìm đến, chui vào bụng người vợ đầu của ông ta. Đổng Thiên Lương thấy bụng vợ lớn dần nên vô cùng mong chờ.

Đến tháng thứ chín, Đổng Thiên Lương về đến nhà thì thấy vợ chết trên giường, bụng bị rạch một lỗ lớn đến kinh hồn bạt vía, máu thịt và lục phủ ngũ tạng bị gặm sạch, chỉ còn lại bộ xương.

Vụ án đến giờ vẫn chưa được phá, thực ra là do vong nhi gặm từ trong ra ngoài.

Đổng Thiên Lương sợ là thủ đoạn của đối thủ nên vội vàng đưa con gái ra nước ngoài học, còn ông ta thì chuyển sang nhà mới, nhưng không ngờ vong nhi vẫn không ngừng nấp ở nơi ông ta không nhìn thấy. Sau đó khi chuyện dần nhòa đi, Đổng Thiên Lương bắt đầu mối tình mới. Người vợ đầu tiên treo cổ chết khi đang mang thai, người thứ hai đột tử khi đang mang thai, người thứ ba đang mang thai thì cắt cổ tay tự sát.

Tất cả đều là vong nhi gây loạn!

Vì Đổng Thiên Lương nặng vía nên vong nhi chỉ có thể ra tay với người bên cạnh ông ta, khiến ông ta khổ sở, thậm chí là tuyệt vọng hơn là giết chết ông ta. Đổng Thiên Lương bị trầm cảm, ngày một héo hon, vía cũng yếu dần, thêm nửa tháng nữa thì vong nhi sẽ lấy mạng ông ta, ba bà vợ đã chết hóa thành ma rồi, biết được nguồn cơn cớ sự cũng đang chờ cơ hội này.

Kẻ địch của kẻ địch chưa chắc đã là bạn, họ cũng đối đầu với vong nhi, bởi vì cả ba đều do vong nhi hại chết, thế nên họ bèn bắt tay nhau trở thành chị em để trấn giữ căn biệt thự số 5 này, nhưng phải kể đến công ma nữ bóng mờ là lệ quỷ, không thì làm sao đấu lại được vong nhi?

Ba ngày trước chú ba đã cảm nhận được ác quả mà Đổng Thiên Lương gieo sắp phải trả nên mới khuyên ông ta tán tài đi rồi nhờ chùa bảo vệ. Còn vong nhi đó thì mãi vẫn không xuất hiện, chú ba cũng không tính được nó đang ở đâu, nhưng nếu vong nhi không thể trả thù Đổng Thiên Lương thì sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với người thân duy nhất của ông ta là Đổng Tâm Trác.

Tôi nghe đến đây thì rùng mình, nghĩ đến cái số chịu đòn thay của mình, không nhịn được mà hỏi: "Chú à, có phải vong nhi còn dữ hơn cả lệ quỷ đó sẽ ra tay với cháu trước không?"

"Vãn Tử, mày nghĩ sao?"

Chú ba ngáp liên tục, chưa chờ tôi trả lời đã ngả ra sofa ngủ thiếp đi.