Lão Do Đầu...
Tôi thấy là ông ấy thì không sợ mấy nữa, bèn hỏi: "Ông không ở nhà mà bám lấy cháu làm gì?"
Hồn của lão Do Đầu mấp máy môi, vào tai tôi thì toàn là tiếng gió ù ù. Người ma khác lối, tuy tôi có thể nhìn thấy hồn phách qua gương nhưng không thể nói chuyện được.
Một lúc sau, ông ấy chỉ vào vòi nước, tôi hiểu ý ông ấy muốn bảo tôi mở ra, tôi bèn làm theo. Nước chảy ào ào, nhưng vẫn có không ít giọt nước bắn lên gương, cuối cùng biến thành mấy dòng chữ:
"Chàng trai, thứ lỗi cho tôi mạo muội làm phiền, đứa con trai út của tôi mặt người dạ thú, nó trộn đồ ăn độc hại tôi chết, sau đó ngụy tạo di chúc để đoạt hết tài sản, tối nay bà nhà tôi cũng sẽ bị nó hại, nhờ cậu đưa bà ấy đến đây rồi báo cảnh sát bắt đứa con bất hiếu đó."
Trộn đồ ăn độc, là ăn những loại thức ăn không có độc nhưng ăn chung sẽ tạo thành độc tố trong cơ thể, ăn nhiều lần là sẽ phát tác, thế nên muốn phòng bị cũng khó.
Tôi ngơ ngác nhìn tấm gương, đứa con trai của ông ấy đúng là súc sinh, vì tiền mà có thể hại chết cả bố mẹ ruột...
Tôi suýt thì lao sang biệt thự số 3 vì cảm giác chính nghĩa trong lòng, nhưng lý trí đã bảo tôi dừng lại, khó đưa bà cụ ra khỏi đó ngay trước mặt người nhà họ Do là một, dù có báo cảnh sát cũng không có bằng chứng, một dân thường như tôi, nếu nói là vong hồn lão Do Đầu nói vậy, ai mà tin được!
Thế thì khó cho tôi quá.
Giọt nước chuyển động, lại tụ thành mấy chữ: "Do mỗ tôi sẽ gửi hậu lễ."
"Cái đó... xin lỗi ông, cháu không có hứng thú với tiền bạc." Tôi từ chối trái với lòng mình.
Chữ trên gương thay đổi: "Không liên quan đến tiền bạc, là báu vật gia truyền. Tôi chết rồi mới biết ba người phụ nữ kia là ma, họ bám lấy cậu phải không? Nhân lúc bọn họ không có ở đây, nói ngắn gọn nhé, nếu cậu có được báu vật gia truyền đó, cậu sẽ có thể ứng phó với bọn họ dễ dàng."
"Báu vật gì mà lợi hại vậy ạ?" Tôi hỏi
Chữ trên gương thay đổi không ngừng: "Tổ tiên tôi có người làm đao phủ, để lại một thanh đao chém quỷ trấn trạch, tránh bị hồn ma của người chịu án tử trả thù, bởi vì sinh tiền bọn họ bị chính thanh đao đó chém đầu. Có thanh đao đó trong tay, ma quỷ thông thường đều sẽ sợ mà không dám lại gần. Hơn nữa, tôi thấy sinh hồn cậu bị chín sợi vặn chặt thành âm duyên, tuy không biết là dạng âm hôn gì nhưng có thể chém đứt bằng đao chém quỷ."'
Không thể không thừa nhận, tôi động lòng rồi, nhưng cân nhắc lợi và hại xong vẫn lắc đầu, "Chú ba cháu muộn nhất là mai sẽ đến đón cháu, chú ấy là thầy âm dương lợi hại lắm."
"Chàng trai chắc chắn là từ chối chứ?" Lão Do Đầu viết chữ nước, "Gạo nếp và chỉ đỏ dưới giường chắc là để chống lại ba ma nữ kia, nó không có tác dụng với tôi đâu, có lẽ tôi sẽ cân nhắc đến chuyện hóa hồn thành quỷ rồi gia nhập bọn họ, như vậy thì e rằng chưa đến sáng mai, cậu sẽ..."
Ông ấy đang uy hiếp trắng trợn!
Bây giờ có lẽ lão Do Đầu vẫn chỉ là ma, chưa hóa quỷ, tôi biết nếu ông ấy hóa thành quỷ thật thì tối nay tôi sẽ không có kết cục gì tốt lành.
Tôi nuốt nước bọt hỏi: "Thế vì sao ông không hóa quỷ mà giết chết con trai ông?"
Lão Do Đầu tỏ vẻ bất lực, ông ấy tiếp tục viết chữ: "Tưởng tôi không muốn sao? Nhưng chưa đến đầu bảy, nếu hồn phách làm trái quy định mà cưỡng ép hóa quỷ, đại sư có đến cũng không siêu độ được, lại thêm xen tay vào việc dương gian, cuối cùng không tránh được việc tan thành mây khói. Tôi lo bà nhà tôi gặp nguy hiểm, nhưng vẫn muốn đầu thai sang kiếp sau, không cần phải làm đến mức như vậy."
Tôi cười gượng, lão Do Đầu muốn trọn vẹn cả hai, nhưng chó cuống quá sẽ trèo tường, hơn nữa ông ấy còn là một hồn ma có thể hóa quỷ bất cứ lúc nào.
Báo cảnh sát thì không được rồi, cho dù có điều tra ra là chết vì độc, nếu đứa con trai đã dám làm vậy thì chứng tỏ đã xóa sạch dấu vết rồi, tôi không có chứng cứ gì, lại thành mang tội danh vu khống, vì vậy nên chỉ có cứu bà cụ là làm được.
Tôi và lão Do Đầu thương lượng xem được không, ông ấy do dự rồi viết chữ bằng nước lên gương: cũng được, sau khi xong thì sẽ nói cho cậu biết đao chém quỷ giấu ở đâu.
Đúng lúc này, lão Do Đầu như cảm nhận được gì đó, ông ấy biến sắc, chữ nước trên gương cũng vỡ thành giọt nước, linh hồn cũng biến về bóng đen như trước đó rồi tan biến đi. Tôi đang ngơ ngác thì sau đó phía sau tôi có ba bóng đen bay đến, hai bóng rõ ràng, một bóng mờ ảo nhưng lại có bộ móng dài đỏ rực.
Lão Do Đầu rút cũng nhanh thật...
Tôi bắt đầu đánh răng rửa mặt, giả vờ như không nhìn thấy ma nữ, bên kia vòng mấy vòng không biết đang tìm gì, sau vài nhịp thở là biến mất. Ắt hẳn ba ma nữ này đi đâu chơi về, cảm nhận được hồn phách của lão Do Đầu xâm nhập vào địa bàn của họ nên đang đi tìm đây mà.
Tôi quay vào phòng ngủ, kéo Đổng Tâm Trác ra trước bàn trang điểm, đầu tiên là nhìn xem đám ma nữ có ở trong phòng hay không, sau đó kể lại chuyện của lão Do Đầu, hỏi cô ấy muốn ở nhà chờ hay là cùng tôi sang biệt thự số 3 cứu người.
Đổng Tâm Trác sợ ở xa tôi lại bị đám ma nữ quấy rầy, bèn mặc đồ vào rồi cùng tôi ra ngoài.
Chúng tôi đi đến từ đằng xa đã thấy sân biệt thự số 3 đèn đóm sáng trưng, còn có tiếng khóc la thảm thiết, bây giờ đã nửa đêm canh ba rồi, khóc giả vờ à? Tang lễ bình thường không như thế này, bởi vì khóc tang cũng phải xem giờ.
Muốn "đưa" bà cụ về, trừ lừa ra thì không còn cách nào khác.
Tôi không dám chắc, càng lại gần biệt thự số 3, bàn tay đang nắm tay Đổng Tâm Trác càng toát mồ hôi nhiều, kết quả là khi sắp đến nơi, đèn bỗng tắt ngấm, tiếng khóc cũng dần ít đi cho đến khi biến thành một khoảng tĩnh lặng chết chóc, chỉ còn lại vầng trăng trên trời rọi xuống chút ánh sáng nhỏ bé đến đáng thương.
Đổng Tâm Trác kéo tay tôi, nói nhỏ: "Trần Vãn, biệt thự số 3 này sao thế?"
"Chắc là tối mệt rồi, chuẩn bị để mai tiếp tục." Tôi cũng không hiểu ra làm sao.
Chúng tôi đến trước biệt thự số 3, cổng mở toang, trong không khí lẩn khuất một thứ mùi kỳ lạ. Nhưng ở giữa cổng có một người đang đứng, người đó mặc áo xô, tóc hoa râm. Nhìn vào trong cũng chỉ có thể thấy linh đường lờ mờ, những cái khác không nhìn rõ nữa.
Tôi hắng giọng, hỏi: "Xin chào, xin hỏi một chút, bà Do có đang trông linh cữu không ạ?"
"Có đây."
Người đó chầm chậm quay người lại, trên mặt vẫn có rất nhiều nếp nhăn và đồi mồi, mắt sưng húp. Tôi và Đổng Tâm Trác sững ra, không phải ai khác, chính là bà Do.
Bà ấy vẫn đang bế một đứa trẻ đang ôm bình sữa, tuy không thấy nhúc nhích, có vẻ đã ngủ thiếp đi rồi, nhưng tôi vẫn nhận ra đó là Do Vũ.
"Bà Do, buổi tối lạnh... đứng đây dễ cảm lắm." Tôi vừa nói vừa nhìn xung quanh, hình như không thấy ai nữa, có vẻ đây chính là thời điểm tốt nhất để cứu người rồi.
"Tôi biết."
Tiếng bà cụ bình thản như không biết tình người, còn khàn đặc, nhưng kiểu khàn lại giống như giấy mài cọ vào nhựa, hơi chói tai.
Tôi bịa chuyện: "Bọn cháu bên số 5, bà còn nhớ không? Ôi... khi ông Do còn sống có để một cái hộp đóng kín ở chỗ bọn cháu, nói nếu lỡ một ngày ông ấy không còn thì đưa lại cho bà, bây giờ bà cùng bọn cháu đi lấy nhé?"
"Thật à?" Bà cụ hé miệng cười.
"Vâng ạ."
Tôi lo loanh quanh lâu thì người nhà họ Do sẽ phát hiện ra, quýnh lên nên đưa tay kéo cánh tay bà cụ dẫn ra ngoài, ai ngờ vừa kéo lại thành ra chuyện.
Da cánh tay bà cụ như bộ quần áo không vừa người, bị tôi kéo rách một mảnh to, để lộ máu thịt và xương bên dưới, da ở các vị trí khác trên người bà ấy như ở phần đầu cũng trở nên xiêu vẹo.
Ư...
Tôi hít sâu một hơi, nhận ra có điều không ổn liền buông mảnh da trên tay ra, túm lấy tay Đổng Tâm Trác rồi vắt chân lên cổ chạy, cô ấy vẫn chưa nhận ra chuyện gì, vừa chạy vừa thở dốc hỏi: "Sao lại chạy?"
"Bà cụ không phải người!"
Tôi cũng không dám ngoái đầu lại, vội vàng nói: "Thảo nào tiếng khóc than ở tòa biệt thự số 3 lúc nãy nghe lạ thế, thoáng cái đã im bặt, có khi người nhà họ Do bị bà cụ này giết hết rồi, lão Do Đầu bảo chúng ta đến để đưa thêm mạng đấy!"
Chạy được mấy chục mét, phía sau không có động tĩnh gì, tôi đang tưởng là an toàn thì có một thứ gì đó bay ngang đến, đập thẳng vào sau lưng tôi và Đổng Tâm Trác rồi rơi xuống đất, chúng tôi lăn một vòng rưỡi mới dừng lại được.
Tôi vô thức nhìn theo thứ đó dưới ánh trăng, sợ suýt tè ra quần. Đó là một cơ thể nhỏ bé, khuôn mặt non nớt và bình sữa đã vỡ, trừ Do Vũ ra thì tôi không nghĩ đến ai được nữa!
Nó không hề nhúc nhích.
Tôi sợ hãi bò dậy sờ thử, da Do Vũ còn ấm nhưng không còn hơi thở.
Sau đó Đổng Tâm Trác chú ý thấy trước ngực nó có một cái lỗ, xương sườn bị bẻ gãy chọc ngang, chỗ trái tim trống không.
Tim của đứa bé bị móc rồi!!!
Lúc này ngực chúng tôi lạnh ngắt, đừng nói là đứng dậy bỏ chạy, tôi và cô ấy lúc này đã sợ đến mức não đông đặc lại.
"Sạt, sạt, sạt, sạt..."
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân của bà cụ dần vọng vào tai tôi, không nhanh không chậm, như âm thanh đòi mạng...