Chương 9: Hung trạch!

Vừa thấy là biết người đến không có ý tốt, bây giờ tay tôi không có cảm giác gì, Đổng Tâm Trác lại là nữ, bất kỳ một ai là đàn ông đến cũng có thể xử lý được chúng tôi, nhưng động tĩnh khi xối nước quá lớn, giả vờ không có ai ở nhà cũng không được.

Tôi đành phải gân cổ lên, "Ai thế? Sáng ngày ra, đòi mạng à?"

Sau đó thì bên ngoài im lặng, vài giây sau có một giọng nói già nua vang lên: "Tôi ở nhà số 3, xin lỗi vì có việc gấp, bà nhà tôi bệnh nặng, tôi phải đưa bà ấy đi bệnh viện nên cháu trai không đưa theo được, nhờ nhà cậu trông giùm một hôm được không?"

Tôi nhìn sang Đổng Tâm Trác, cô ấy nói tuy không quen nhưng từng nghe Đổng Thiên Lương bảo tòa số 3 có một đôi vợ chồng già ở, ông chồng họ Do, thỉnh thoảng lại ra ngoài đi dạo cho chim ăn với trông cháu, biệt danh lão Do Đầu.

Tôi đi ra cổng, nhìn qua khe hở, là một ông cụ tóc đã bạc, bên cạnh ông ấy là một đứa bé trai đang ôm bình sữa, phía sau có một chiếc xe, bà cụ ngồi ở ghế lái phụ đang ôm ngực, sắc mặt rất đau đớn, cảm giác như không thở nổi nữa.

Việc này thì nên giúp.

"Được ạ."

Tôi nghiêng người gật đầu với Đổng Tâm Trác, cô ấy đi lên mở cổng ra.

Lão Do Đầu thấy tôi mặc váy hoa, ánh mắt trở nên là lạ. Tôi giải thích là quần áo giặt mất rồi, hết đồ nên đành mặc tạm. Ông ấy vừa cười vừa dắt cháu vào trong, hiền lành nhìn và gật đầu với khoảng không giữa tôi và Đổng Tâm Trác, trước khi đi còn dặn cháu: "Hôm nay phải ngoan ngoãn nghe lời các cô và anh chị nhé, không được nghịch đâu đấy."

Sau đó ông ấy vội vàng quay ra xe rồi lái xe đi.

Các cô?

Tôi và Đổng Tâm Trác nhìn nhau, lão Do Đầu nói vậy là sao... Sau đó tôi hiểu ra, hoảng loạn nhìn vị trí mà ông ấy nhìn trước đó, trống không, chẳng lẽ là ba ma nữ kia đang đứng ngay bên cạnh chúng tôi!

Sao lão Do Đầu lại nhìn thấy...

Cổng vừa khép lại, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, cậu bé con hoảng sợ khi thấy sắc mặt kỳ lạ của chúng tôi, Đổng Tâm Trác xoa đầu nó và hỏi: "Em tên gì, mấy tuổi rồi?"

"Do Vũ, ba tuổi rồi ạ." Thằng bé lúng búng nói xong lại ôm bình sữa lên hút một ngụm, nói tiếp: "Ở đây hình như chỉ có anh chị, các cô mà ông nội nói ở đâu thế ạ?"

"Ông ấy nhìn nhầm đấy."

Tôi cười, trong lòng lại khó hiểu, chẳng lẽ lão Do Đầu cũng là người có năng lực khác thường như chú ba? Cũng không đúng, nếu ông ấy biết đó là ma nữ thì sao lại yên tâm gửi cháu ở nhà họ Đổng?

Vì hôm nay có thêm một đứa trẻ nên cũng không chán, hai tay tôi đến chiều là trở lại bình thường, bèn thay quần áo khác ngay. Chờ đến tối, lão Do Đầu đến đón cháu.

Đổng Tâm Trác đang nấu cơm, tôi bèn bế Do Vũ đưa ra cổng, vừa đưa cho lão Do Đầu vừa hỏi: "Bác gái đỡ chưa ạ?"

"Không sao rồi."

Lão Do Đầu lấy một bao Hoàng Hạc Lâu 1916 nhét vào tay tôi, bế đứa cháu lên rồi ngập ngừng. Một lúc sau ông ấy nói nhỏ: "Hôm nay làm phiền cậu rồi. À đấy, tôi nghe nói anh Thiên Lương quyên góp hết tài sản rồi đi làm hòa thượng rồi, thấy hai người lạ mặt, mới chuyển đến phải không?"

Tôi thấy lời ông ấy có ẩn ý bèn gật đầu.

Lão Do Đầu thở dài, nói: "Thế thì tôi nói thẳng nhé, hai người mau dọn khỏi đây đi."

"Hả..."

Tôi ngơ ngác hỏi: "Vì sao ạ?"

"Chàng trai à, biệt thự số 5 này là hung trạch hàng thật giá thật đấy..."

Lão Do Đầu nhìn căn nhà phía sau tôi một cách kiêng dè, ông ấy lắc đầu: "Thiên Lương, cũng là chủ nhà cũ ấy, đến đây ở cũng được gần sáu năm rồi. Anh ấy cưới tổng cộng ba bà vợ, kết quả không phải chết vì bệnh thì là treo cổ, người sống lâu nhất không quá ba tháng, nhưng khi đó tôi ở dưới quê, nghe con trai kể lại như vậy."

Ba người vợ của Đổng Thiên Lương đều chết trong tòa biệt thự số 5 này?

Tôi há hốc miệng hỏi lại: "Thật ạ?"

"Chuyện này tôi lại đi lừa cậu làm gì?"

Lão Do Đầu chép miệng: "Thiên Lương có tìm người xem thử rồi, nói là phong thủy không tốt, sống ở đây vượng sự nghiệp nhưng kị hôn thú, nếu không ắt sẽ tổn hại về tính mạng. Vì lâu rồi nên vận vào số anh ấy, có chuyển đi thì cũng muộn rồi, thế nên chuyện kinh doanh của Thiên Lương càng ngày càng tốt, nhưng không đưa phụ nữ về nhà nữa."

Mắt tôi nhảy giần giật, ba ma nữ đó... ắt hẳn là các bà vợ đã chết của Đổng Thiên Lương, mãi vẫn không siêu thoát được mà không làm gì được Đổng Thiên Lương, đến khi Đổng Tâm Trác về nước mới có chỗ trút giận.

Chuyện này xảy ra trước khi lão Do Đầu chuyển về đây nên hôm nay trông thấy ba ma nữ ở giữa tôi và Đổng Tâm Trác mới không có phản ứng gì.

Lão Do Đầu ôm cháu về, nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao ông ấy lại nhìn thấy ma được.

Khi tôi vào phòng, Đổng Tâm Trác đã nấu bữa tối, không ngờ người từng là thiên kim tiểu thư này lại không phải bình hoa, tay nghề rất giỏi. Tôi ăn no xong, do dự một lát rồi nói ra suy đoán của mình.

Đổng Tâm Trác ngẩn ra rất lâu, cô ấy nói một cách thất vọng: "Tôi chưa bao giờ nghe bố tôi nhắc đến chuyện này, còn tưởng ông ấy không lấy vợ nữa là vì si tình với mẹ tôi."

Tôi cũng không biết nên nói gì, đi rửa mặt rồi ngồi sofa xem tivi với cô ấy đến nửa đêm, sau đó chúng tôi cùng lên phòng nắm tay ngủ.

Có câu làm mãi cũng quen, tối nay nắm tay nhau ngủ không thấy ngượng nữa.

Nhưng sáng hôm sau thì bùng nổ, tôi bị Đổng Tâm Trác tát tỉnh, tôi trần trùng trục nằm ôm cô ấy trong chăn của cô ấy, tay vẫn còn nắm, nhưng bên tay còn lại thì lại đặt ở khu vực cấm!

Không chỉ vậy, trên váy ngủ của Đổng Tâm Trác còn có một khoảng dịch nhờn.

Thế này...

E rằng tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!

Đổng Tâm Trác vừa khóc vừa nói tôi là đồ khốn nạn, mượn danh ma nữ mà sàm sỡ cô ấy. Tôi giải thích hết lời rằng không phải tôi giả vờ bị khống chế rồi làm việc hạ lưu đâu, cô ấy kiểm tra bên dưới thấy không bị sao, việc đã thành thế này rồi cũng không truy cứu nữa, sau đó lại đi trích camera, thấy tầm hai giờ sáng thì tôi bắt đầu "hoạt bát" hẳn.

Đã là ngày thứ ba rồi, không biết chú ba sẽ đến luôn tối nay hay mai mới đến, chúng tôi mong ngóng cuộc sống chung nhà hoang đường này mau chóng kết thúc, không cứ như thế này biết đâu lại súng cướp cò tạo hậu quả không thể cứu vãn. Tuy tôi cũng có ý nghĩ tiếp tục phát triển với cô ấy, nhưng không muốn bị đám ma nữ thao túng làm việc đó đâu.

Buổi sáng nắng đẹp, chúng tôi cứ ở trong nhà mãi khó chịu, bèn ra ngoài định đi dạo một lúc. Đổng Tâm Trác như chim được thả khỏi lồng, trừ hôm trước đi đăng ký ra thì hơn nửa năm nay cô ấy chưa từng ra khỏi nhà.

Cảnh sắc ở khu người giàu sống rất đẹp, nhưng chúng tôi đi mãi đi mãi rồi bỗng nghe thấy tiếng khóc la vọng từ đằng xa lại, có cả tiếng kèn trống khiến người nghe cảm thấy buồn thương nữa.

Đám tang!

Tôi biết là có nhà gần đây đang làm tang lễ cho người thân bèn bảo: "Tâm Trác, chúng ta quay lại đi."

"Chờ đã..." Đổng Tâm Trác nhìn chăm chăm về hướng phát ra âm thanh, nói: "Bên đó hình như là hướng nhà số 3."

Nhà lão Do Đầu?

Tôi cảm thán thế sự vô thường, tối qua ông ấy vẫn nói bà nhà không sao, không ngờ hôm nay đã chết rồi. Tôi nhớ lại những gì lão Do Đầu nói với mình về việc nhà họ Đổng, bèn nói: "Hay là sang xem? Rồi thắp hương gì đó, nói thế nào thì Do Vũ cũng gọi chúng ta là anh chị thân thiết thế cơ mà."

Đổng Tâm Trác tán thành.

Chúng tôi sang biệt thự số 3, người nhà họ Do hỏi chúng tôi là ai, tôi nói là hàng xóm, sang thắp hương. Họ để chúng tôi vào trong, thấy Do Vũ bé nhỏ mặc áo xô đang ngồi trên cái ghế đẩu hút sữa rất tập trung, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nó cũng không để ý đến bọn tôi.

Nhưng vừa vào linh đường, chúng tôi đần người, ảnh treo bên trên quan tài rõ ràng là lão Do Đầu!

Còn người vợ hôm qua phát bệnh của ông ấy lại đang ở bên cạnh khóc chết đi sống lại, miệng vẫn còn kêu gào: "Ông Do ơi, người chết đáng lẽ phải là tôi, sao ông lại đi trước rồi..."

Tôi thấy việc không đúng lắm bèn vội vàng thắp nén nhang, sau đó kéo Đổng Tâm Trác quay về biệt thự số 5, tôi ngơ ngác nói: "Lão Do Đầu vẫn đang bình thường mà, đột ngột quá."

"Chắc là vì ông ấy sắp chết rồi." Đổng Tâm Trác nói: "Hồi trước tôi có lên mạng xem, thấy bảo trẻ sơ sinh trước một tháng tuổi và người sắp chết sẽ nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy, nếu vậy thì hôm qua ông ấy nhìn thấy ba bà mẹ kế của tôi cũng hợp lý."

Tôi gật đầu, hình như cũng có chuyện này thật nên không để ý nữa.

Buổi tối chú ba vẫn không đến, điện thoại vẫn tắt, xem tivi xong, Đổng Tâm Trác đi rửa mặt, tôi nằm ở mép giường nghịch điện thoại chờ cô ấy.

Không biết vì sao mà cứ cảm thấy lạnh sống lưng, tôi nghĩ, có lẽ là ba ma nữ kia đang chờ sẵn bên cạnh, tôi bèn giơ điện thoại lên không trung: "Chờ tôi ngủ thế chán lắm, muốn nghe nhạc gì không? Có bản lĩnh thì chọn một bài đi!"

Ngay sau đó Kugou trong máy tôi tự khởi động, nhảy đến phần tìm kiếm. Cái mỏ hỗn này, biết sớm thì đã không trêu rồi. Tôi không ngờ tiếng nhạc phát ra sau đó lại là một bài hát cổ lỗ sĩ...

"Một dòng sông lớn... sóng rộng dài."

"Gió thổi ngọn lúa... nức hai bờ..."

Tôi tê dại cưỡng ép tắt máy, sau đó mẹ nó chứ, nó tự động mở lên, lần này thì mở bài "Nữ phò mã".

Kịch Hoàng Mai!

Tôi xác định rồi, gu của ba ma nữ này giống người già.

Không lâu sau, Đổng Tâm Trác quay về phòng hỏi tôi sao lại nghe kịch, tôi xòe tay bảo là ma nghe đấy. Cô ấy thử mấy lần không tắt được bèn cắm tai nghe, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cô ấy chớp mắt: "Trần Vãn, mau khen tôi đi."

"Thông minh!"

Bây giờ đến lượt tôi rửa mặt, bèn cầm khăn mặt và bàn chải đánh răng ra bồn rửa mặt ngoài hành lang. Tôi vặn vòi nước rửa mặt, nhưng khi mở mắt ra lại thấy có thêm gì đó trong tầm mắt, vô thức ngẩng đầu lên nhìn vào gương...

Đằng sau tôi có một bóng mờ hình người lơ lửng, trên dưới toàn là màu đen xám, cảm giác đầu tiên chính là vóc hơi gầy, người hơi gù.

Tôi nhớ lại, đây chắc chắn không phải một trong ba ma nữ tôi thấy trong gương lần trước!

Mẹ kiếp, rốt cuộc cái tòa biệt thự số 5 này có bao nhiêu ma quỷ thế?

Sợ nhất kiểu lai lịch không rõ ràng lại còn ẩn mình rõ lâu, cảm giác sợ hãi vì không biết gì dần nở to trong lòng, tôi không còn tâm trí đâu mà rửa mặt đánh răng nữa, cứ nhìn chăm chăm vào cái bóng đó, rốt cuộc là kẻ kia muốn làm gì vậy...

Tôi dựng hết tóc gáy lên, mồ hôi lạnh chảy dọc theo má.

Thời gian dần trôi, bóng ma dần trở nên rõ ràng, tôi nhìn thấy khuôn mặt, con ngươi trong mắt co lại, sao lại là người đó!