Chương 6: Người Muỗi

Thứ bảy.

Cha Tiểu Minh đi công tác vẫn chưa về, chỉ có nó với mẹ ở nhà.

Giữa trưa, lại đến giờ bôi thuốc, lần này đến phiên mẹ Tiểu Minh – Diêm Khiết bôi thuốc cho nó.

Tiểu Minh lẩy bà lẩy bẩy không dám cởi quần. Nguyên nhân sao – dĩ nhiên là do thằng nhỏ đã chào cờ cửng cao ngồng lên.

Kể cũng lạ, Tiểu Minh hình như chỉ đến trưa mới sưng to như vậy, những lúc khác hết sức bình thường, chỉ hơi đỏ đỏ thôi. Cho nên khi Diêm Khiết bôi thuốc cho nó cũng không phát hiện cái gì lạ thường.

Nhưng phải tới sẽ tới, trưa thứ bảy, thằng nhỏ của nó đã thẳng đứng, muốn đâm rách quần nó ra.

“Tiểu Minh, sao còn chưa cởi quần? Mẹ muốn bôi thuốc cho con!” Tiểu Minh biết không thể tránh khỏi, đành nghiến răng, cởi tuột quần ra, cây côn thịt to lớn liền bật ra ngoài, lúc lắc giữa không trung, như đang chào hỏi Diêm Khiết vậy.

Diêm Khiết hết hồn.

Sao lại to như thế? Không giống bình thường? Chẳng lẽ bệnh tình nó tăng thêm.

Nhắc tới, đây là lần đầu tiên Diêm Khiết thấy dáng vẻ Tiểu Minh lúc ‘phát bệnh’. Lần trước khi cô đến bệnh viện, cô Lương đã ‘trị bệnh’ xong cho nó.

Diêm Khiết không dám chậm trễ, bèn rút điện thoại gọi cô Đới: “Alo, cô Đới phải không ạ, tôi là mẹ Tiểu Minh…”

“Vâng là tôi, mấy hôm nay thật làm phiền cô, còn chưa gặp được cô để cảm ơn …” Hàn huyên với cô Đới mấy câu xong, Diêm Khiết mới đi vào ý chính: “À là vầy … Hôm nay khi tôi định bôi thuốc cho Tiểu Minh, thì thấy chỗ đó của thằng bé sưng ghê lắm …”

“Sao? Cô bảo bình thường cũng vậy à? Có vấn đề gì không cô?”

“Cô hỏi đã sưng bao lâu à? Để tôi xem …” Nói xong, Diêm Khiết nhìn đồng hồ đeo tay, nói tiếp: “Phải hơn hai mươi phút rồi, nhưng nó sưng từ lúc nào tôi không biết…”

“Cái gì! Cô nói nếu để lâu sẽ hoại tử? Nhưng làm sao giờ!” Nói đến đây, Diêm Khiết cầm điện thoại tránh ra xa, giọng nói cũng thì thầm, sợ Tiểu Minh nghe được. Thì thầm với cô Đới mấy câu, cô cúp điện thoại, gương mặt mất tự nhiên quay trở lại.

Tiểu Minh không nghe được mẹ cùng cô Đới nói gì, trong lòng không khỏi nhủ thầm: Cô Đới nói gì với mẹ nhỉ? Đừng cả ‘bờ lâu dốp’ cũng nói hết nha!

Diêm Khiết lấy ra bình thuốc chuẩn bị bôi thuốc cho Tiểu Minh. Lúc này cô đang rất hồi hộp, cô Đới đã nói, nếu như bôi thuốc không thể giảm sưng, thì phải thông qua phương pháp khác để nó xìu xuống. Mà phương pháp là gì, Diêm Khiết không hỏi – là mẹ của một bé trai 13 tuổi, sao lại không biết làm thế nào để thằng nhỏ của đàn ông nhũn đi chứ.

Haizzz, hi vọng sẽ không phải như vậy!

Diêm Khiết thuần thục bôi thuốc cho Tiểu Minh, trong lúc ấy, Tiểu Minh cố nén cơn đau, không kêu ra tiếng.

Bôi thuốc xong, Diêm Khiết và Tiểu Minh đều im lặng, hai người nhìn chằm chằm cây gậy thịt căng phồng của Tiểu Minh, mong chờ kỳ tích phát sinh.

Một phút, hai phút … năm phút rồi … mười phút … Đến phút thứ hai mươi, Diêm Khiết cuối cùng đã không chịu đựng được nữa – cứ thế này, nói không chừng sau này mình không có cháu để ôm!

Nghĩ đến đây, Diêm Khiết điều chỉnh tư thế ngồi, trịnh trọng cầm lấy tay Tiểu Minh, hỏi: “Tiểu Minh, ở trường học, thầy cô có dạy con về giới tính chưa?” Tiểu Minh lắc đầu.

“Vậy, con đã nghe qua từ ‘tự sướng’ chưa?” Tiểu Minh lại lắc đầu, thầm nhủ ‘bờ lâu dốp’ thì nghe qua.

Diêm Khiết thở dài, thầm nhủ không thể trông cậy gì vào nhà trường, xem ra chỉ có người mẹ này giáo dục giới tính cho con trai thôi. Thế là, cô dùng những từ ngữ ngắn gọn, đem tình dục, tuổi dậy thì, cơ quan sinh dục, xuất tinh, thủ dâm khái quát dạy cho Tiểu Minh.

Chưa từng tiếp xúc qua ‘Giáo dục giới tính’ Tiểu Minh nghe tròn mắt – hóa ra mình cùng cô Đới cô Lương làm, chính là ‘hành vi tình dục’! Mà ‘nặn độc’ cô Lương nói, hóa ra là thông qua ‘thủ dâm’ để xuất tinh! Ai bảo cô giáo đều là thiên thần, khi cần lừa gạt đều là ác ma! Tin tốt duy nhất là, hai cô nuốt tinh dịch của mình cũng sẽ không bị mang thai, chỉ có đem tinh dịch bắn vào trong âm đạo mới có thể mang thai.

Đây là tin tốt gì chứ!

Diêm Khiết không biết suy nghĩ trong lòng Tiểu Minh, lại nói tiếp: “Dương vật từ một loại gọi là thể hang tạo thành, nên khi có kích thích tình dục, thể hang được bơm đầy máu làm dương vật cương cứng, đây là một hiện tượng sinh lý hết sức bình thường. Nhưng nếu thời gian cương cứng quá dài, thì sẽ có khả năng dẫn đến hoại tử.”

“Phương pháp chính là ‘thủ dâm’ sao?” Tiểu Minh rất thông minh, lập tức nắm được mấu chốt.

“Trong tình huống thông thường, sau một ít thời gian, hiện tượng cương cứng sẽ tự biến mất, không cần phải thủ dâm. Nhưng tình huống của con khá đặc biệt, dưới ảnh hưởng của nọc độc, hiện tượng cương cứng cua con rất khó tự biến mất, để tránh cho chỗ đó của con bị sung huyết quá lâu gây nên hoại tử, chỉ có cách là thủ dâm. Nhưng con phải nhớ, đây là tình huống đặc biệt nên mới cho phép con thủ dâm, sau này không được đâu nhé!” Chương trình ‘Giáo dục giới tính’ kết thúc, Diêm Khiết thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Minh rất thông minh, dù trong lòng nó còn nhiều thắc mắc, nhưng rất biết điều không hỏi lung tung này kia, từ bé đến giờ, làm hai vợ chồng Diêm Khiết đỡ vất vả rất nhiều..

“Chờ mẹ một lát!” Nói xong, Diêm Khiết trở về phòng ngủ của mình, chỉ một lát sau, liền cầm một thứ thần thần bí bí quay lại.

Lại là một cái dương vật giả! Hơn nữa xem kích thước, cũng ngang ngửa với hàng của Tiểu Minh.

Diêm Khiết cầm dương vật giả ngồi xuống, hai má đỏ hồng, hạ giọng nói với Tiểu Minh: “Đây là dụng cụ mô phỏng trong y học, chuyên môn dùng để giáo dục giới tính, mẹ dùng nó để dạy con ‘thủ dâm’!” Tiểu Minh mở rộng tầm mắt, còn có thứ này sao! Không biết cô Lương với cô Đới có cái này không.

“Đến đây, đi theo mẹ, để tay ở chỗ này, sau đó vuốt ve lên xuống thật nhẹ nhàng.” Tiểu Minh đã quen cửa quen nẻo, nên làm theo rất nhanh. Một cơn đau thấu xương từ dương vật truyền tới, đến méo mó cả mặt Tiểu Minh.

Phát hiện điều này, Diêm Khiết vội vàng hỏi thăm Tiểu Minh?

Tiểu Minh nén đau lắc đầu không nói.

Diêm Khiết bỏ tay Tiểu Minh ra, phát hiện dương vật của Tiểu Minh đã phồng lên đến một kích thước không hề tương xứng với thân hình của nó.

Dưới tình trạng này, rất khó tưởng tượng có thể có được khoái cảm gì, nhưng nếu cứ như vậy, thì không thể xuất tinh!

Diêm Khiết thận trọng dùng tay nắm lấy dương vật Tiểu Minh, sau đó giống như phải bỏng rụt tay về.

Thật là lớn! Thật là nóng!

Như vậy thật sẽ không sao chứ? Có phải gọi lại cho cô Đới không?

Haizz, gọi điện thoại thì được gì chứ, chẳng lẽ nhờ cô Đới đến thủ dâm cho nó!

Con mình sinh ra, ngậm đắng nuốt cay cũng phải sục cho nó … coi như đang sục cho chồng vậy! Lại nhớ ra, hình như đã lâu không cùng ông xã rần rần rồi … Con trai mình thật giỏi, còn nhỏ như vậy đã to hơn ba hắn nhiều rồi!

Ôi trời mình đang nghĩ cái gì vậy chứ … Cứ vậy đi, Diêm Khiết một bên suy nghĩ lung tung, một bên vuốt ve cho con trai. Nhưng qua một lúc lâu, vẫn chẳng có hiệu quả…

“Con à, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, con đợi mẹ thêm chút nữa …” Nói xong, Diêm Khiết lại quày quả trở về phòng ngủ, chỉ chốc lát sau, liền cầm hai thứ quay trở lại.

Một thứ là cái bình, giống bình sữa tắm.

Diêm Khiết bóp một ít ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng bôi lên cây gậy thịt của Tiểu Minh.

Tiểu Minh cảm thấy trơn trơn, man mát, rất dễ chịu. Phòng ngủ của mẹ là chốn nào vậy, sao có nhiều thứ hay ho ghê.

Bôi xong, Diêm Khiết lại lấy một vật khác ra. Cái này Tiểu Minh không biết, trông hình dáng, giống như dụng cụ mô phỏng y học mẹ nói lúc nãy, trông như một cái bánh bao, ở giữa có một khe hẹp màu hồng. Tiểu Minh tò mò, hỏi: “Mẹ ơi, đây là cái gì?”

Diêm Khiết ngần ngừ một lát, cuối cùng không đáp, nghiêm mặt nói: “Trẻ con đừng có hỏi nhiều!”

Tiểu Minh rất ngoan ngoãn không hỏi nữa.

Diêm Khiết dùng ngón tay vẹt ra cái khe đỉnh bánh bao, lật cái bình lại bóp thêm ít chất lỏng đổ vào, sau đó dùng hai ngón tay chọc vào trong lau đều.

Tiểu Minh không rõ nguyên do, bèn cầm cây dương vật giả bên cạnh mẹ lên, bóp một cái, thấy rất co giãn, vừa định đưa lên mũi ngửi thì nghe mẹ nói: “Được rồi!”

Tiểu Minh buông món ‘đồ chơi’ trên tay xuống, xoay nhìn về phía mẹ. Chỉ thấy Diêm Khiết cầm trong tay cái ‘bánh bao’, một bên vẹt khe hở ra, một bên chỉnh ngay dương vật Tiểu Minh, đưa khe hở nhắm ngay đầu dương vật Tiểu Minh từ từ nhấn xuống …

Không lâu sau, cả cây gậy thịt đã bị ‘bánh bao’ nuốt trọn!

Cái cảm giác này khó nói nên lời.

Không giống với miệng trơn mềm, không giống vú căng nẩy, cũng không giống bàn tay thô ráp – nếu nhất định phải hình dung, giống như bị bọc khít vào mang đến cảm giác thỏa mãn …

Nói tóm lại là, thoải mái!

Dưới sự kích thích ấy, theo nhịp sục đầy tiết tấu của mẹ, Tiểu Minh rất nhanh liền đạt đến đỉnh.

“A a a ….”Theo một tiếng gầm khẽ, Tiểu Minh đem toàn bộ tinh hoa của mình bắn vào trong ‘bánh bao’, chất lỏng trắng đục theo miệng ‘bánh bao’ chảy ra, Tiểu Minh bây giờ đã biết – đó chính là tinh dịch của mình.


Chiều nay, Diêm Khiết dường như rất mệt mỏi, cô trở về phòng ngủ ngủ.

Tiểu Minh bắn xong tinh thần ngược lại càng hăng hái, cứ nằm trên giường suy nghĩ miên man, một hồi nghĩ đến cô Đới, một hồi nghĩ đến cô Lương, một hồi lại nghĩ đến mẹ … Cứ như vậy một hồi, mi mắt nó dần nặng nề…

Nó ngủ thiếp đi, nhưng có điều nó ngủ không yên ổn. Nó mơ rất nhiều giấc mơ, có rừng rậm, có con muỗi, còn mơ thấy rất nhiều người mặc áo choàng trắng rất đáng sợ, cầm ống tiêm đi tới đi lui, trong ống tiêm chứa đầy chất lỏng màu xanh lá … Nó sốt, hơn nữa sốt rất cao.

Khi tỉnh lại, thì đang ở trong một bệnh viện.

Mẹ Diêm Khiết đang mặt đầy lo âu ngồi trông ở mép giường, khóe mắt còn có vệt nước mắt nhờ nhờ.

Thấy Tiểu Minh tỉnh lại, Diêm Khiết kích động ôm Tiểu Minh vào lòng, giọng mang theo tiếng nức nở: “Tiểu Minh, con cuối cùng cũng tỉnh, làm mẹ sợ muốn chết!”

Đầu Tiểu Minh bị mẹ ôm siết trong ngực, không thể động đậy. Kỳ quái là, nó chợt ngửi thấy một mùi thơm, nồng nàn nhưng không gay mũi, khiến người mê say.

Trực giác bảo nó là, đây là mùi thơm trên người mẹ, nhưng lạ lùng là, sao trước đây nó không phát hiện? Chẳng lẽ mình ngủ một giấc dậy liền biến dị?

Đừng thật vậy chứ!

“Tiểu Minh, mẹ đi gọi bác sĩ, rồi về ngay!” Mùi hương đi xa, chỉ để lại một mình Tiểu Minh nơi đây.

Cẩn thận kiểm tra thân thể của mình, Tiểu Minh phát hiện, thân thể của mình tựa hồ có được sức mạnh vô biên, dù rằng chưa thử, nhưng Tiểu Minh không nghi ngờ chút nào việc mình có thể dễ dàng bật lên cao 4 mét.

Vọng nhìn phía xa, tất cả sự vật cách xa ngàn thước đều vào trong mắt.

Nghiêng tai lắng nghe, mọi thanh âm đều vào trong tai.

Vểnh mũi ngửi, có thể cảm nhận được mùi hương cơ thể mẹ đang từ xa đến gần.

Không chỉ thân thể, thị lực, thính lực, khứu giác cũng được tăng cường lớn, thật chẳng lẽ do ngủ một giấc? Hay là … Tiểu Minh không khỏi nhớ tới con muỗi trong rừng một tuần trước, cùng với những giấc mơ quái dị vừa rồi.

“Bác sĩ xem, con tôi tỉnh dậy rồi.”

Ông bác sĩ rõ ràng vừa chạy theo mẹ một lúc, lúc này có chút hụt hơi. Ông nghỉ một lúc, rồi lấy ra một cái đèn pin nhỏ, chiếu con ngươi của Tiểu Minh, lại xem lưỡi của nó, sau đó đo nhiệt, thử máu. Cuối cùng, bác sĩ dùng âm thanh khàn khàn nói: “Không sao rồi, có thể xuất viện.”


Khi về đến nhà, đêm đã khuya.

Dĩ nhiên, tối nay cũng không bôi thuốc. Có điều theo quan sát của Tiểu Minh, cảm giác đau ngứa dường như đã biến mất. Việc này làm nó có chút khó chịu, nếu như mình đã ổn rồi, há không phải sau này không thể cùng các cô giáo ấy ấy sao?

Lúc rửa mặt, Diêm Khiết chăm sóc tận tình, giúp nó rửa mặt, đánh răng, lau mình …

Tiểu Minh có chút ngượng nghịu nói: “Mẹ ơi, để con tự làm đi, con không sao rồi …”

“Suỵt…” Diêm Khiết dùng ngón tay che miệng Tiểu Minh lại.

Tiểu Minh ngoan ngoãn không nói gì nữa, mặc cho mẹ lau chùi thân thể mình.

Diêm Khiết lúc này trăm mối lo âu. Tiểu Minh lần này bệnh dù không sao, nhưng sự kiện con muỗi lần trước đủ khiến cô sợ hãi – sinh mạng là một thứ rất yếu ớt, nếu chẳng may Tiểu Minh có chuyện gì, ông xã lại thường xuyên không có nhà, sau này mình biết dựa vào ai?

Đến Diêm Khiết cũng không phát hiện ra, không biết từ lúc nào, Tiểu Minh đã trở thành một người đóng vai trò vô cùng trọng yếu trong cuộc đời mình, mà không chỉ là một đứa con. Qua lần này, Diêm Khiết đã âm thầm quyết định, sau này phải yêu chiều Tiểu Minh gấp bội! Cưng chiều? Thì sao? Mẹ cưng chiều con là lẽ đương nhiên, không phải sao?

“Mẹ ơi …” tiếng Tiểu Minh nghe như muỗi kêu.

“Sao hả con trai?” Diêm Khiết lúc này mới phát hiện, trong khi mình đang suy nghĩ lung tung, khăn lông trên tay đang tới lui lau chùi hạ thể Tiểu Minh, lúc này, khẩu cự pháo dưới háng Tiểu Minh đang cao vút tầng mây.

Diêm Khiết vỗ đầu một cái, nói: “Đúng rồi, xem trí nhớ của mẹ này, tối nay còn không bôi thuốc cho con nữa!” Dứt lời liền bỏ khăn xuống, lôi Tiểu Minh ra khỏi phòng tắm.

“Đi, theo mẹ về phòng ngủ, mẹ bôi thuốc cho!”

“Sao phải đi phòng ngủ của mẹ?”

“Ngốc, đương nhiên là vì ‘dụng cụ y liệu’ ở phòng của mẹ chứ sao!”