Thứ sáu.
“Hôm nay đến đây thôi, tan học!”
“Nghiêm! Chào cô … chào!”
Hôm nay tiết học cuối cùng buổi sáng, vẫn là tiết của cô Lương.
Sau khi tan lớp, cô Lương mệt mỏi đập đập bả vai mình – không biết tại sao, một tuần gần đây cô cứ cảm thấy hết sức mệt mỏi.
Tiểu Minh chào cô Lương một tiếng xong, liền như cơn gió lướt ra khỏi phòng học.
“Thằng bé này, gần đây càng lúc càng kỳ quái.” Cô Lương lẩm bẩm.
Tiểu Minh trong tuần này thay đổi rất nhiều, không phải nói là nó vừa hết giờ là chạy ngay đi, mà là mấy ngày nay nó càng ngày càng tươi tắn, càng hiếu động – đây dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng cô Lương vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng – còn có một cái, đó là thằng bé dường như còn gầy hơn trước!
Nếu nói vóc người Tiểu Minh trước đây giống như cây sậy, thì bây giờ đã không thể dùng cây sậy để hình dung nó, nó tuy vẫn gầy nhăng nhẳng, nhưng trong thân thể dường như chứa đựng một nguồn sức mạnh bùng nổ, giống như một con châu chấu khổng lồ, không – càng giống một con muỗi khổng lồ hơn!
Ý nghĩ này làm cô Lương giật mình, cô vội lắc đầu, đem những ý tưởng hoang đường này gạt ra khỏi óc, sau đó lê tấm thân mệt mỏi ra khỏi phòng học.
“Dạo này thật là càng ngày càng oải … Chẳng lẽ già rồi sao? Từ khi nào nhỉ? Hình như … từ hôm chơi xuân cuối tuần trước nhỉ?” Nhớ tới chơi xuân, cô Lương không khỏi liên tưởng tới Tiểu Minh, nhất là bộ dạng lúc nó bị muỗi đốt, mỗi lần nghĩ tới lại cảm thấy sợ hãi.
“Bộ dạng hiện giờ của nó cũng quá gầy đi, mặc dù xem ra tinh thần không không đến nỗi, nhưng không biết có vấn đề gì không? Còn có, chỗ đó của nó cũng lớn quá mức! Có cảm giác … cảm giác còn lớn gấp đôi chồng mình, khụ khụ, thảo nào tuần này lúc cùng ông xã ấy ấy cũng chẳng thấy cảm giác gì …”
“Haizzz mình đang nghĩ tầm bậy cái gì vậy chứ…”
“Đúng rồi, gần hết một tuần, Tiểu Minh ngày ngày đều đến chỗ cô Đới bôi thuốc, không biết tình hình thế nào…”
“Có nên đến xem một chút hay không?”
…
Lúc này là vào giờ cơm trưa, học sinh cùng các giáo viên đều đi phòng ăn cả.
Cô Lương đến trước cửa phòng y tế, đúng vào lúc giờ ăn, thầy trò trong trường đều đang ở phòng ăn, nên khu vực này rất yên tĩnh.
Cô Lương đang định gõ cửa, chợt một âm thanh không hài hòa loáng thoáng truyền ra từ phòng y tế.
“A a a …!” Hình như là tiếng của Tiểu Minh?
“@#%! & $×(... × $%#&” Người trong phòng đang nói cái gì đó, vì cách quá xa, cô Lương không nghe rõ. Sau đó lại truyền ra tiếng cười khúc khích của cô Đới.
Bọn họ đang làm gì ở trong đó nhỏ?
Cô Lương bỏ qua ý định gõ cửa, quyết định vòng ra phía sau phòng y tế, đứng dưới cửa sổ nghe ngóng động tĩnh trong phòng.
“Cô Đới, ai nha … Lần nào cô cũng mút làm em sướng quá chừng! A a a…”
“Xí, um um … Cái gì mà mút chứ, nói khó nghe! Chẹp chẹp um …”
“Chứ … không phải mút thì là cái gì?”
“Um um um … Cô dạy trò nghe, cái này gọi là … Blowjob!”
“Lâu dốp?”
“Um um um … đó là tiếng Anh, um um um … sau này trò sẽ biết!”
“Vậy à … để chút hỏi thầy Phương …! Óa! Cô Đới, sao lại véo em?”
“Trò mà dám đi hỏi thầy Phương, coi chừng cô bóp chết trò đó!”
“Vậy em đi hỏi thầy Lý?”
“Hỏi ai cũng không được!”
“Được được … em không hỏi …cô Đới mau làm tiếp đi!”
“Coi như trò biết điều! Um um um …”
Cô Lương vừa giận vừa kinh. Cô dĩ nhiên biết blowjob là gì! Dù rằng mình chưa từng làm, nhưng bao năm qua dạy biết bao nam sinh, sách báo sex, truyện tranh hentai vân vân cũng tịch thu mấy quyển!
Cô Đới này sao lại … Có nên tố cáo hay không?
Chuyện này còn phải hỏi, cô giáo cùng học sinh làm ra hành vi nghiêm trọng như thế, sao có thể bỏ qua!
Nhưng nếu rêu rao ra?
Cô Lương do dự. Chuyện như vậy một khi làm to ra, hai người kia tuyệt đối không có kết quả tốt đẹp, nhất là Tiểu Minh, nó vẫn chỉ là 1 đứa bé!
Thế là, cô Lương đứng ngay dưới cửa sổ, gõ kính.
Thanh âm trong phòng ngừng lại. Một hồi sau, truyền ra tiếng cô Đới: “Ai bên ngoài đó?”
“Tôi, Lương Tưởng Dung.”
“Lương … chị Lương, sao chị ở đó! Chị đến từ bao giờ?”
“Mở cửa đi, tôi nghe hết rồi.”
…
Trong phòng y tế vang lên một tràng âm thanh loạt xoạt, sau đó cô Đới nhẹ nhàng mở cửa. Cô Lương đi thẳng vào phòng trong ngồi xuống, ra dấu cô Đới khóa cửa lại.
“Chị Lương, xin nghe em giải thích …”
“Còn giải thích cái gì! Lá gan mấy người to thật đấy! Đới Duyệt Tâm, sao cô có thể làm ra chuyện như vậy, Tiểu Minh vẫn còn là một đứa bé mà!”
Tiểu Minh tự hiểu lần này rắc rối to, nên ngoan ngoãn ngồi rúc vào xó phòng, không nói một lời.
Cô Lương thuyết giáo đến hơn 20 phút, bởi vì sợ người bên ngoài nghe được, còn cố ý hạ giọng. Cô Đới nhiều lần tính giải thích, nhưng không tìm ra cơ hội chen miệng.
Lúc này, ngoài phòng y tế đột nhiên vang lên một giọng nữ nhút nhát: “Xin hỏi cô Đới có ở đây không?”
Ba người vừa nghe lập tức im lặng. Cô Đới vừa ra dấu bảo cô Lương cùng Tiểu Minh tránh ở phòng trong đừng đi ra, vừa vọng ra ngoài hỏi: “Ai đó?”
Giọng nữ ngoài cửa đáp: “Cô Đới, em là Long Đào lớp 8/2, em … em đau bụng.”
Cô Đới mở cửa, phát hiện ở trước cửa đứng một nữ sinh tóc tém, trước giờ cô chưa từng gặp mặt.
Cô bé vào phòng, liền mặt mũi đau đớn nói: “Cô Đới, bụng em đau quá, phía dưới còn chảy ra rất nhiều máu …”
Cô Đới liền hiểu ra, cô bé này chắc là đến ngày kinh, xem ra còn bị đau bụng kinh. Đám trẻ con THCS vào tuổi dậy thì, đại đa số lần đầu ra kinh cùng lần đầu mộng tinh đều phát sinh vào lứa tuổi này, nên cô Đới rất có kinh nghiệm.
Cô nói mấy câu, liền làm cô bé đau bụng kinh yên tâm. Bình thường gặp tình huống như vậy, cô Đới cũng sẽ giảng giải kiến thức sinh lý vệ sinh cho các nữ sinh, tiện thể còn khám giúp các cô bé. Nhưng hôm nay do còn bận tâm chuyện trong phòng, không cho phép cô lãng phí thời gian.
Lúc gần đi, cô bé nhút nhát rụt rè hỏi: “Chẳng lẽ sau này đều phải vậy ạ?”
Cô Đới xoa đầu cô bé đáp: “Làm phụ nữ rất khổ!”
…
Lúc này, cô Lương cùng Tiểu Minh cũng đang núp ở phòng trong.
“Cô Lương, kinh nguyệt là gì ạ?” Cô Lương trừng mắt liếc nó, không đáp.
“Cô Lương, sao kinh nguyệt lại chảy ra nhiều máu? Có đau lắm không?”
Cô Lương giận dữ nói: “Trò mà hỏi nữa, cô sẽ làm cho trò chảy rất nhiều máu, rất đau đớn đấy!”
Tiểu Minh sợ hết hồn, vội vàng che hạ thân, giống như nơi đó sắp chảy rất nhiều máu, rất đau vậy.
Hai người không nói gì nữa, yên lặng chờ cô bé đau bụng kinh đi.
Ai ngờ cô bé kia vừa đi, lại một đám con trai rào rào đến. Hóa ra có một lớp tiết cuối là giờ thể dục, thầy thể dục tổ chức đá bóng, cuối cùng có hai nhóc động tác quá mạnh, va phải nhau, cùng bị thương.
Cô Lương thở dài, xem ra trong chốc lát đám ngoài kia là chưa chịu đi. Quay đầu lại, cô thấy Tiểu Minh đang đau đớn che hạ thể, trông dáng vẻ không phải đang giả vờ.
“Tiểu Minh, trò sao rồi?” Tiểu Minh lắc đầu một cái, nói không sao.
“Sao lại không sao! Xem trò đau đến xanh lè mặt rồi kìa!” Cô Lương bước tới gạt cái tay đang che hạ thể của Tiểu Minh, rồi kêu lên một tiếng kinh hãi. Thì ra lúc này thằng nhỏ của Tiểu Minh đã trương phồng lên, đem quần chống lên cao, giống như khóa cài cũng sắp bị bung ra vậy.
Cô Lương lúc nãy chỉ nghe tiếng hai người, không nhìn thấy của quý của Tiểu Minh, nên giờ đây mới khiếp hãi.
“Tiểu Minh, chỗ đó của trò … sao còn sưng như vậy?” Tiểu Minh nghe vậy không biết nên đáp thế nào, đột nhiên nhớ lại lời cô Lương nói lần trước, bèn nảy ra một ý.
“Cô Lương, lần trước bị con muỗi kia đốt xong, nọc độc … chất độc còn chưa bị nặn ra hết, mỗi ngày vào lúc này sẽ phát tác, đều là cô Đới … nặn ra giúp em…”
Cô Lương hơi kinh ngạc, nọc độc gì chứ, đó không phải là mình hôm đó dọa nó thôi mà? Chẳng lẽ thật sự có nọc độc? Vậy chẳng phải mình đã trách nhầm cô Đới? Tiểu Minh còn là trẻ con, loại chuyện này nó sẽ không nói dối. Lại nói nhìn nó bị sưng ghê như thế, nói thế nào cũng không giống giả dối.
Cô Lương ngẫm nghĩ, nhưng chợt nhớ đến một việc còn nghiêm trọng hơn.
“Tiểu Minh, hôm nay trò … sưng bao lâu rồi?”
Tiểu Minh nghiêng đầu nghĩ, đáp: “Từ lúc tan học sáng thì phải?”
Cô Lương xem đồng hồ, ai da, đã sắp một giờ rồi! Cứ sưng tiếp như vậy, sợ là sẽ hoại tử thì sao? Cô Đới đâu nhỉ …
Lúc này ở bên ngoài, cô Đới đang băng bó cho học trò, làm thằng bé đau rú rít cả lên.
Không được, không đợi cô Đới nổi.
Cô Lương nhìn Tiểu Minh dịu dàng nói: “Tiểu Minh, thật xin lỗi, là cô trách nhầm trò với cô Đới. Trò còn nhớ hôm nọ cô chỉ cách nặn nọc độc ra không? Cô muốn trò giống hôm đó vậy, cởi quần ra, rồi từ từ đem nọc độc ép ra, đừng để lâu như vậy, phía dưới của trò sẽ bị hoại tử!”
Tiểu Minh lắc đầu nguầy nguậy đáp: “Không được không được, em thử với cô Đới mấy lần rồi, dùng tay làm đau muốn chết! Nên cô Đới mới dùng miệng … hút ra giúp …”
Cô Lương nghiêm mặt nói: “Đau mấy cũng còn hơn bị hoại tử! Con trai phải dũng cảm một chút, chẳng lẽ trò muốn cô Lương hút ra cho trò?”
Tiểu Minh nhìn đôi môi mọng nước của cô Lương, lén nuốt nước bọt. Trong lòng dù muốn, nhưng không dám nói thẳng ra. Bất đắc dĩ, Tiểu Minh chỉ đành nghe lời cô Lương, cởi quần ra bắt đầu sục.
Cô Lương thấy Tiểu Minh làm kiểu được chăng hay chớ vậy, thầm nghĩ đây cũng không được, nghiến răng gạt tay Tiểu Minh ra, dùng tay mình trực tiếp nắm lấy dương vật Tiểu Minh. Vừa chạm phải của quý của Tiểu Minh, cả cô và Tiểu Minh đều run bắn người lên.
Tự mình ra trận quả nhiên có khác – ra tay ác độc hơn Tiểu Minh nhiều! Theo động tác của cô Lương, Tiểu Minh không nhịn được kêu rên, may mà ngoài phòng đang ồn ã, không ai để ý âm thanh trong phòng.
Không biết là thành quả rèn luyện mấy ngày nay của cô Đới, hay do hôm nay vần vò quá lâu, mà cô Lương làm cả buổi, tay cũng mỏi nhừ, nhưng Tiểu Minh trừ nhăn nhó ra, vậy mà không có chút dấu hiệu nào muốn bắn.
Thấy cả cây gậy thịt của Tiểu Minh đã căng cứng gần thành màu tím, cô Lương cũng không dám chờ nữa, chẳng lẽ … phải ngậm thật sao? Nhưng ở đó bẩn lắm mà! Cô Lương là một người phụ nữ truyền thống, dù cùng ông xã làm chuyện ấy cũng vẫn luôn là tư thế nam trên nữ dưới truyền thống, còn BJ, cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, càng chớ nói ngậm của một đứa bé trai thua cô cả ba chục tuổi. Tuy nói bây giờ là tình huống đặc biệt, nhưng thật sự cô không thể làm được.
Làm sao đây? Có cách nào để thằng bé mau bắn ra chứ?
Cô Lương là một giáo viên được người người tôn kính, vì làm một tấm gương tốt cho học sinh, thường ngày cô hết sức coi trọng lời nói hành vi của mình, làm người hết sức nghiêm túc đàng hoàng. Muốn cô làm những hành vi này, thật sự là làm khó cô.
Khoan đã, trước kia tịch thu nhiều truyện hentai như vậy, trong đó có gì nhỉ?
Hình như … hình như toàn là những cô nàng có bộ ngực to phi lý?
Thật là kỳ quái, ngực to đến hình dạng như thế, còn gì đẹp đẽ, gớm ơi là gớm!
Haizzz kệ đi, nếu như ngực to có tác dụng, vậy thì kệ nó đi, dù sao chẳng mất miếng thịt nào.
Qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cô Lương cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm. Nhìn thấy thời gian đã không còn mấy, cô bèn cởi hết cúc áo trước ngực ra, đem cặp vú to lớn bị nịt ngực bao lấy lộ hết ra. Cô cầm lấy tay Tiểu Minh, đặt lên ngực mình, nói: “Tiểu Minh, nếu trò thích ngực cô, vậy sờ đi.”
Thật là trắng! Thật là lớn! Thật là mềm!
Tiểu Minh dùng hai bàn tay run rẩy ở hai viên thịt tròn cực lớn trước ngực cô Lương xoa nắn vê đắp. Đồ lót của cô Lương là loại có màu trắng sạch, bằng vải bông dày, kiểu dáng hết sức kín đáo, mặc vào tuy hết sức thoải mái, nhưng sờ thì cảm giác không thích lắm. Tiểu Minh sờ một phen, không đã tay, bèn kéo luôn dây đeo vai, đem áo lót kéo tuột xuống dưới bụng, đem cặp nhũ phong thánh khiết trắng trong của cô Lương giải phóng hết ra.
Việc này có chút ngoài ý muốn của cô Lương, không ngờ Tiểu Minh lại to gan thế, lại dám kéo nịt ngực mình xuống! Haizz, kéo thì kéo đi, sờ cũng đã sờ, thích nhìn thì cho nhìn, thật là…
Tiểu Minh nhìn muốn lọt tròng mắt.
Lần cuối nó nhìn thấy vú trần của phụ nữ, còn là hồi bé thấy thím hàng xóm cho con bú, mình cũng quấn mẹ đòi bú. Mẹ nó bị nó đòi quá, thật không làm gì được, bèn để cho nó bú. Nó mút hết cả buổi chả được gì, bèn bỏ đi chơi không đòi gì nữa.
Mình hồi bé thật là một thằng đầu bò.
Mình bây giờ không phải đầu bò nữa, quyết không thể bõ qua cơ hội lần này!
Tiểu Minh lẩy bẩy sờ soạng bộ ngực của cô Lương, vừa vò vưa nắn, đem cặp bưởi thịt nắn thành nhiều hình dáng khác nhau.
Đang khi Tiểu Minh chơi đùa không biết chán, cô Lương vẫn nắm cây gậy thịt của Tiểu Minh sục – không thể quên việc chính!
“Cô Lương, cô còn có sữa hay không?”
Cô Lương bật cười đáp: “Con cô giờ đã 18, sữa đâu ra nữa!”
“Em không tin, hay là … cô cho em mút thử một chút.”
Cô Lương bất đắc dĩ đáp: “Thật sợ trò luôn, muốn bú thì bú!”
Được cô Lương đồng ý, Tiểu Minh liền không khách sáo, ôm lấy hai quả đào thịt kia bắt đầu bú liếm, chỉ một lát sau, nước miếng đã ướt đầy hai vú.
Cô Lương không nhịn được bắt đầu thở hổn hển, nhìn cặp vú trơn ướt của mình, chợt một ý nảy ra, nhớ đến một tình tiết trong truyện hentai mình tịch thu.
Hình như bộ ngực cũng có thể dùng?
Bây giờ hai vú đầy nước miếng của Tiểu Minh, bôi trơn thực ra là đủ … Haizzz, đã vậy rồi, hay thử một cái!
Với cô, dùng ngực hay dùng tay cũng chẳng khác biệt gì, dù sao nhìn cũng cho nó nhìn, bú cũng cho nó bù, còn đỡ hơn phải dùng miệng.
Nghĩ tới đây, cô Lương cúi người xuống, hai tay đỡ hai vú đem cây gậy thịt của Tiểu Minh kẹp lấy, bắt đầu sọc lên xuống.
Phen này thật sự đổi mới tam quan của Tiểu Minh, hóa ra còn có thể làm vậy! Cô Lương quả thật thâm tàng bất lộ!
Hai vú mềm mại, mượt mà, trơn nhẵn, co dãn cùng với từng động tác nắn bóp có tiết tấu, mang đến cho Tiểu Minh một trải nghiệm khác biệt. Chẳng mấy chốc, Tiểu Minh ở trải nghiệm này đạt đến đỉnh.
“A a a a a …………!” Sau thời gian tích lũy, là bùng nổ mạnh mẽ. Vì góc độ, nên trên mặt, trên ngực, trên tóc cô Lương bị bắn đầy cả, có một ít còn văng vào miệng cô. Số lượng lớn đến mức cô Lương còn có chút choáng váng, không để ý chút chất lỏng bắn vào miệng mình, ực một tiếng nuốt vào bụng.
Lúc này, ở phòng ngoài cô Đới cũng đã xử lý xong vết thương của mấy học sinh nam, từ trong khe cửa nhìn thấy cảnh này, không khỏi hiểu ý mỉm cười.
“Cô Lương cũng rất cố gắng nha.” Không lâu sau, cô Lương cùng Tiểu Minh từ trong phòng đi ra, mặt cô Lương đỏ như đào chín.
“Đới à, chị trách lầm em rồi, mấy hôm nay vì Tiểu Minh, em đã phải chịu ủy khuất.”
Cô Đới là một người rất thoải mái, lập tức bỏ qua ngượng nghịu, nắm lấy tay cô Lương nói: “Chị Lương, đừng nói như thế, chị cũng phải chịu ủy khuất mà.”
Tiểu Minh nhìn hai cô giáo, trong lòng có chút buồn bực, sao lại ủy khuất?
“Tiểu Minh, trò về được rồi.”
“Đúng, giờ học buổi chiều sắp bắt đầu rồi.”
Giờ lại còn đuổi mình đi! Vần vò mình nửa ngày, còn chưa bôi thuốc nữa!
Tiểu Minh đi rồi, cô Đới chợt a một tiếng nói: “Mai là cuối tuần, chuyện bôi thuốc làm sao?”
Cô Lương cũng sững người, sau đó mới phản ứng kịp: “Còn sao nữa, chẳng lẽ để hai ta giúp nó cả đời sao!” Nói xong, trên mặt hai người cũng đều đỏ bừng.