Thứ tư.
Cô Đới cảm thấy mình đang bị điên.
Hôm qua sau khi Tiểu Minh rời đi, cô không biết trời xui đất khiến thế nào mà quyết định nếm thử tinh dịch của Tiểu Minh.
Cái nếm này không ngờ, giống như cắn thuốc vậy, căn bản không dừng được.
Cô đem tinh dịch trên tay, trên ngực, trên mặt liếm sạch sẽ, đến cả ở trên y phục, trên giường thậm chí cả trên sàn nhà cũng liếm sạch vào bụng.
Mình đang bị gì thế này? Bệnh cây si? Hay bị Tiểu Minh hạ cổ? (chú: cổ, một loại trùng của người Mèo, nghe nói có rất nhiều tác dụng lạ, giống bùa của người Mường)
Phì, đến hạ cổ cũng nghĩ ra, còn đọc bao nhiêu sách đấy? Nhưng mà thật kỳ lạ quá, chẳng lẽ chất độc của con muỗi kia, thông qua tinh dịch ảnh hưởng đến mình?
Quá khoa trương chứ hả?
Cô Đới quyết định đọc sách, để giải tỏa nỗi nghi ngờ trong long. Cô tìm mấy cuốn sách về bệnh dịch muỗi, từng trang lật đọc. Ừm, loại độc tố này có thể làm tê dại thần kinh, hơi đắng, có vị hạnh nhân … Cái đó của Tiểu Minh có vị gì nhỉ? Cô Đới cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nào nhớ ra, loại cảm giác này thật khiến người ta phát điên.
Rõ ràng ăn nhiều như vậy, làm sao mùi vị thế nào cũng không nhớ ra?
Chẳng lẽ hôm nay nếm lại lần nữa? Cô Đới bị chính ý định của mình làm hết hồn, vội vàng khép sách lại, không suy nghĩ thêm nữa.
Giờ đã hơn mười hai giờ, Tiểu Minh sao vẫn chưa tới?
Có phải là xảy ra chuyện gì không? Không phải là đang trong giờ học bị phát bệnh, đang bị cô Lương dùng kem dưỡng da giúp ‘nặn chất độc’ chứ?
A a a, mình đang suy nghĩ bậy bạ gì chứ!
Rốt cuộc, cô Đới ở 1 góc thao trường tìm được Tiểu Minh. Khi vừa thấy cô, Tiểu Minh giống như thấy quỷ vậy co cẳng chạy, nhưng bị cô Đới bắt được.
Cô Đới ngạc nhiên hỏi: “Trò tránh cô làm gì thế? Hôm nay không đi bôi thuốc sao?”
Tiểu Minh ấp úng đáp: “Em … Em khỏi rồi.”
Cô Đới không tin, hỏi lại: “Làm sao có thể? Hôm qua còn sung to thế kia, hôm nay sao mà khỏi được? Đi về phòng y tế cô kiểm tra một chút.”
Tiểu Minh ra sức lắc đầu, nói: “Em không đi, em khỏi thật mà, chào cô Đới nha!” Tiểu Minh nói xong định chạy trốn, nhưng đã bị cô Đới xách tai lôi lại. Lần này cô không hỏi nguyên do, dẫn Tiểu Minh vào thẳng phòng y tế.
Trong phòng y tế.
Tiểu Minh ngồi khép hai chân thắc thỏm, cô Đới hai chân tréo nguẩy ngồi đối diện.
“Cởi quần ra.”
“Không cởi được không?”
“Hay muốn cô cởi giúp?”
“Thôi để tự em làm …” Tiểu Minh vô cùng không muốn cởi quần, hai tay che hạ thể không để cho cô Đới nhìn thấy.
“Bỏ tay ra.”
“Có thể không bỏ ra được không?”
“Đừng nói nhảm, muốn câu chữ phải không?” Cô Đới sấn sổ bước lên, gạt tay Tiểu Minh ra, ngay sau đó thét lên kinh hãi: “Trời ơi! Sao lại thành ra thế này?”
Hóa ra, trên cậu nhỏ của Tiểu Minh lúc này, đầy những vết máu bầm, còn có mấy nơi rách da, nhìn thê thảm vô cùng. Cô Đới có chút đau lòng, bèn dịu dàng hỏi Tiểu Minh: “Sao thành như vậy?”
Tiểu Minh lấm lét nhìn cô Đới 1 cái, không đáp.
Cô Đới sững người, ngay sau đó mới phản ứng lại: “Không phải do bị cô làm hôm qua chứ?”
Tiểu Minh không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ gật đầu.
Cô Đới trong lòng rất là áy náy, cô nhớ hôm qua chỉ là muốn thằng bé mau bắn ra, không ngờ lại thành ra như thế!
Cô Đới lấy tay chạm khẽ thằng nhỏ Tiểu Minh một cái, Tiểu Minh bị đau vội rụt người lại.
Cô Đới thở dài, kéo tay Tiểu Minh, nói với nó: “Ngày hôm qua cô sai rồi, cô không nghĩ mình lại nặng tay như thế, trò tha lỗi cho cô nhé?”
Tiểu Minh vẫn còn có chút dỗi, cố ý không để ý đến cô Đới.
Cô Đới thấy vậy, lộ ra một nụ cười láu lỉnh, đem hai chiếc cúc áo trước ngực cởi ra, dùng giọng dỗ trẻ con nói: “Tiểu Minh ngoan, đừng giận nữa mà, hôm nay cô cái gì cũng nghe trò nha!”
Tiểu Minh tức giận nói: “Em không còn là con nít đau, trừ khi … trừ khi cô làm giống như hôm đó cơ …”
Cô Đới bật cười, cố ý hỏi: “Hôm đó như thế nào?”
“Ai da, chính là … chính là dùng … thôi không cần!” Có thể là phát hiện ra cô Đới đang trêu chọc mình, Tiểu Minh xấu hổ, đứng dậy định đi.
Cô Đới che miệng cười một phen., mới chậm rãi nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tiểu Minh, cúi xuống, cố ý đem hai quả cầu trước ngực kia lộ ra trước mắt Tiểu Minh, sau đó lấy tay nâng cậu nhỏ của nó lên, lè lưỡi như chuồn chuồn lướt nước vậy chạm khẽ vào đỉnh quy đầu rồi lượn vòng quanh.
“Trò nói xem … có phải như vậy không?”
Tiểu Minh thoải mái rùng mình một cái, nuốt một ngụm nước bọt, dùng âm thanh run rẩy nói: “Đúng đúng … chính là cái này … liếm thêm mấy cái nữa .. ư ư a a …!” Không đợi Tiểu Minh nói xong, cô Đới đã đem cả cây gậy thịt ngậm hết vào miệng, kích thích đột ngột khiến Tiểu Minh không khỏi rên rỉ thành tiếng.
“Nhóp nhép … nhóp nhép ….”
“A … a aa .. a!” Khác với lần đầu, lần này cô Đới cố ý muốn trêu chọc Tiểu Minh. Rất nhiều lần Tiểu Minh đã sắp không nhịn được định nộp vũ khí, thì cô Đới lại đem tiết tấu chậm lại, đồng thời bóp chặt gốc thằng nhỏ của Tiểu Minh, làm Tiểu Minh đang ở trên chin tầng mây đột ngột rơi lại phàm trần, rồi lại lặp lại, làm thằng bé sống dở chết dở.
Đây là chút kỹ xảo mà cô Đới khi còn đi học đã rèn luyện cùng bạn trai, đã bảy tám năm chưa dùng lại, lần này giống như luyện lại vậy, nuốt, nhổ, ngậm, liếm, cắn … mười tám ban võ nghệ đều dùng ra hết.
Tiểu Minh nào đã chịu qua loại kích thích này, một hồi nhỏ giọng rên rỉ, một hồi lại thở hồng hộc, một hồi lại sung sướng kêu to, chỉ còn không tru lên nữa thôi.
“A … a a … a…”
“A … a a … a…”
“Phì phò phì phò … xì --- oái! A a …a a a … a a…” Tiếng kêu quá thảm thiết, chỗ này đề nghị độc giả tự tưởng tượng.
Rốt cuộc, dù đã quá muộn nhưng nó cũng đã đến, Tiểu Minh chợt thấy hông tê dại, tinh quan chợt buông lỏng, tinh dịch liền ‘phụt phụt’ bắn ra, tất cả đều bắn vào trong miệng cô Đới.
Lần này cô Đới đã chuẩn bị kỹ càng, không có nuốt ngay xuống, mà còn ngậm trong miệng một hồi, thậm chí còn dùng lưỡi khuấy một lúc mới ừng ực nuốt xuống.
Nếu muốn nói tinh dịch của Tiểu Minh có mùi vị gì khác biệt, chính là chẳng có mùi gì đặc biệt. Tinh dịch của đàn ông gồm có vị mặn, đắng, chát …, đều không có gì khác trong tinh dịch của Tiểu Minh, nếu muốn nói sự khác biệt duy nhất, đó chính là để cho người ta ăn rồi còn thòm them .. Cô Đới chép chép miệng, dường như còn chưa thỏa mãn.
“Kính coong, kính coong …” Tiếng chuông vào học vang lên.
Cô Đới cùng Tiểu Minh sợ hết hồn, hóa ra một phen vần vò, thời gian đã trôi nhanh như thế! Cô Đới giúp Tiểu Minh chỉnh sửa lại quần áo một phen, nhìn xung quanh một chút, khi xác định không có bất kỳ sơ sót nào, mới cho Tiểu Minh đi học. Lúc gần đi còn không quên dặn dò Tiểu Minh: “Chuyện hôm nay đừng kể cho ai biết nhé!”
“Biết rồi! Hẹn gặp cô ngày mai!”
“Ừ … mai nhé!”
Thứ năm.
Nguyên buổi sáng, cô Đới cùng Tiểu Minh đều mong mỏi buổi trưa đến.
“Kính coong kính coong …” Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Tiểu Minh liền vội vàng vọt ra khỏi phòng học, chạy thẳng vào phòng y tế. Đổng mập kêu lên một tiếng khiếp sợ, rồi dùng cổ họng loa phóng thanh của mình rống lên: “Tiểu Minh lại đi cho cô Đới xem của quý rồi!”
Cô Lương đứng ngay phía sau nhóc mập, cầm sổ đầu bài đập cho thằng cu một cú.
“Nói cho trò biết bao lần rồi, ở nơi công cộng phải dùng từ văn minh!”
Nhóc mập ôm đầu kêu la, các bạn học được một phen cười ồ. Cô Lương nhìn hướng Tiểu Minh chợt có chút suy tư, cuối cùng lắc đầu một cái, xoay người rời đi.
Trở lại chuyện của Tiểu Minh.
Lại nói kể từ trưa hôm qua, cảnh này đã không biết mô phỏng trong đầu Tiểu Minh biết bao nhiêu lần.
Vừa vào phòng, Tiểu Minh liền chạy thẳng vào phòng trong, nằm vật xuống giường cởi tuột quần hẳn xuống. Cô Đới cũng không thua kém, nhanh như tia chớp đóng sầm ngay cửa phòng ngoài cùng phòng trong, sau đó nhanh chóng đến bên cạnh Tiểu Minh.
“Tiểu Minh, chúng ta bắt đầu bôi thuốc nhé!”
“Em đã sẵn sang rồi cô Đới!”
…
Qua một lúc sau, bên ngoài phòng y tế.
Mấy đứa nam sinh ăn trưa xong đi bộ ngang qua đây, thảo luận về bóng rổ hay gái gú là những đề tài mà chúng hứng thú.
“Hổ à, tôi không muốn nói chứ, Cầm Nữ của bạn quả thật yếu nhớt, mau đổi con khác đi! (Chú: Cầm Nữ là viết tắt của Cầm Sắt Tiên Nữ - Sona Buvelle, trong LOL)
“Cầm Nữ vú to mà! Chơi game chủ yếu phải sướng, ai như bạn, con nào bug chơi con đó! Chơi KOF cũng toàn chọn ngũ cường (Chú KOF 97 Ngũ Cường: Iori Yagami, Chizuru Kagura, Choi Bounge, Chang Koehan, Ryuji Yamazaki)
“Có ngon solo nào! Một mình đại ca Mập ta một đấu mười thằng nhà ngươi!” Mấy câu đối thoại này tiếng khá lớn, làm Tiểu Minh ở trong phòng y tế nghe được suýt héo … đó không phải là nhóc mập với tiểu Hổ lớp nó sao! Nhất là cái giọng oang oang đó của cu mập, quá dễ dàng nhận ra. Sẽ không bị bọn nó phát hiện ra chứ?
Cô Đới thấy Tiểu Minh ngừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Bên ngoài là bạn của trò à?”
Tiểu Minh gật đầu một cái.
Khóe miệng cô Đới khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười rất là tà ác.
“Vậy trò ráng chịu đựng, kêu thành tiếng là bị phát hiện đó nha.” Nói xong, cô Đới lại vùi đầu tiếp tục, động tác còn mạnh hơn.
Dưới tác dụng của chất độc, tất cả các giác quan trên thằng nhỏ đều bị phóng đại lên vô cùng. Loại kích thích mãnh liệt này làm sao Tiểu Minh chịu nổi, cố nén một lúc, liền bắt đầu kêu to lên.
“A … a a … a…”
“Mấy bồ có nghe thấy tiếng gì không?” Một nam sinh bên ngoài đột nhiên hỏi.
“Ừ nhỉ? Có tiếng gì?” Đột nhiên, bên ngoài chợt yên tĩnh, mọi người dường như đang lắng tai tìm nơi phát ra thanh âm.
Tốc độ mút của cô Đới không giảm lại tang, tiếng quỷ khóc sói tru của Tiểu Minh cứ thế cũng không ngừng được.
“Hình như có người đang kêu!”
“Là Tiểu Minh!” Nhóc mập đột nhiên kêu to, “Tôi biết, nó đang ở trong phòng cho cô Đới xem của quý của nó đó! Chúng ta vào thăm nó tí đi!”
Tiểu Minh nghe được xanh hết cả mặt, mà dưới háng nó cô Đới cũng bị giật đơ người, nhưng miệng vẫn không có ngừng lại.
"Cô Đới! Tiểu Minh!" Ngoài cửa truyền vào tiếng bọn bạn.
“Chờ … chờ một chút!” Cô Đới miệng ngậm dương vật, nói chuyện không rõ ràng lắm.
“Cô Đới nói gì thế? Bọn em không nghe rõ…”
“Mập… mập ơi, các bạn chờ chút! Tôi … tôi đang bôi thuốc mà!” Tiểu Minh gọi vọng ra.
“Tiểu Minh, trym chú thế nào rồi? Bọn này vào thăm bạn nhé!”
“Đừng … ư ư ư!” Tiểu Minh muốn ngăn lại, nhưng ở dưới háng, cô Đới có lẽ là hồi hộp, động tác đột nhiên nhanh hơn, làm Tiểu Minh sướng đến kêu ra tiếng.
Tiểu Minh tức giận vỗ đầu cô Đới, khẽ giọng nói: “Cô Đới làm gì thế?”
Cô Đới cũng nhỏ giọng nói: “Cô … cô chợt nhớ là quên khóa cửa!”
“Cái gì!” Tiểu Minh sợ đến hồn bay phách lạc, “Vậy làm sao giờ? Bọn nó sắp vào!”
“Đừng kêu nữa, đã không kịp rồi, trò mau bắn ra đi!” Nói xong cô Đới lại vùi đầu xuống, tăng tốc độ bú mút.
Bên ngoài, cửa phòng cót két một tiếng, đã bị đẩy ra, truyền vào tiếng bước chân loạn xạ của bọn nhóc mập.
“Ý? Cô Đới không ở trong à?”
“Rõ ràng nghe thấy tiếng mà?”
“Mấy bồ nhìn kìa, trong còn có 1 buồng nữa!”
Cô Đới điên cuồng hụp lặn đầu, đem mỗi cái bút mút cũng tăng lên đến mức lớn nhất. Tiểu Minh ngay cả thở mạnh cũng không dám, ở hồi hộp cùng khoái cảm đan xen, cuối cùng cũng lên đến đỉnh …
‘Két …’, cửa phòng trong cũng đã mở ra.
“Cô Đới, Tiểu Minh, hóa ra hai người đều ở trong đây à!”
“Ủa? Cô Đới, cô vừa uống sữa à? Khóe miệng chưa lau sạch kìa?”
Cô Đới ực một tiếng, đem chất lỏng trong miệng nuốt xuống, rồi cười đáp: “Ừ, cô vừa uống sữa xong đó.”
Nhóc mập nghe có sữa sáng cả mắt lên: “Cô Đới, em cũng muốn uống!”
Cô Đới cười khúc khích nói: “Mấy trò đến trễ rồi, sữa cô uống hết rồi! Đây là sữa Tiểu Minh mang cho cô đó nha!”
Nhóc mập nghe vậy, không vui, quay sang Tiểu Minh nói: “Còn là anh em nhau không? Có sữa tươi cũng không cho Mập ca uống!”
Tiểu Minh vờ như không đáp: “Đó … đó là mẹ tôi sai tôi mang tặng cô Đới, cảm ơn cô giúp tôi bôi thuốc mà.”
Lúc này, mọi người mới nhớ đến việc Tiểu Minh phải bôi thuốc, vội nhìn lại của quý của nó.
Lúc này, thằng nhỏ vẫn còn nằm tênh hênh ở ngoài, mềm nhũn nhùn nhùn. Có lẽ vừa rồi quá dùng lực, chót quy đầu còn đỏ bừng.
Nhóc mập vừa nhìn, liền kêu lên sợ hãi: “Óa óa! Tiểu Minh, của quý của bạn sao đỏ ghê thế! Xem ra thật là nghiêm trọng!” Các bạn còn lại cũng đều rối rít gật đầu.
“Rất rất là nghiêm trọng đó!”
“Tiểu Minh thật đáng thương!”
“Cô Đới ráng chăm sóc tốt cho bạn đó nha cô!”
Cô Đới cười khúc khích đáp: “Yên tâm, cô dĩ nhiên sẽ ‘quan tâm’ bạn rồi!” Ai có thể ngờ luôn luôn rạng rỡ thánh khiết như cô Đới, lại ở giờ nghỉ trưa, trong phòng y tế trường, ‘quan tâm chăm sóc’ một nam sinh nhỏ hơn mình mười bảy mười tám tuổi như thế chứ?.