Về đến nhà, đã là buổi tối.
Mẹ đã làm rất nhiều món ngon, chờ Tiểu Minh về nhà – bộ dáng của mẹ lúc này, giống như một cô vợ mới đang chờ đón chồng của mình về nhà.
Nhưng Tiểu Minh hôm nay trải qua những chuyện kia, làm gì còn khẩu vị để ăn.
Mẹ thấy Tiểu Minh không vui, bèn dịu dàng nói: “Làm sao thế? Con mệt à?”
Tiểu Minh cúi đầu đáp: “Hôm nay con nhìn thấy ba.”
Vẻ mặt mẹ chợt sựng lại, ngay sau đó liền như không có gì xảy ra nói: “Vậy sao.”
Tiểu Minh nói tiếp: “Con còn thấy cả dì Tống nữa.”
Mẹ cười khổ sở nói: “ Hóa ra con đã biết tất cả … Vốn định tối nay sẽ nói hết cho con hay.”
Tiểu Minh ngẩng đầu lên, không tin nổi hỏi: “Mẹ, hóa ra mẹ đã biết từ lâu, vậy tại sao…”
“Tại sao không vạch trần bọn họ sao?” Tiểu Minh gật đầu.
“Vạch trần rồi thì còn có thể làm gì tiếp đây? Cuối cùng thì ba của con cũng sẽ không quay trở lại…”
Tiểu Minh từ trong đôi mắt của mẹ thấy được rất nhiều cảm xúc phức tạp: bất lực, bất đắc dĩ, đây là ánh mắt mà chỉ người lớn mới có, ánh mắt này Tiểu Minh từng thấy ở mẹ, cũng từng thấy ở dì Tống, mà ở mắt cô Lương nó cũng từng thấy qua … Thế giới người lớn, chính là như thế sao? Tiểu Minh đột nhiên cảm thấy, thì ra lớn lên cũng không phải là một việc tốt đẹp như mình tưởng…
Mẹ ôm chầm lấy Tiểu Minh, đem đầu nó tựa sát vào ngực mình, nói với nó: “Mẹ đã từng cho rằng là mình rất yêu ba của con, cũng từng cho rằng mình rất hận ba của con, nhưng bây giờ mẹ mới phát hiện, mẹ đã không còn quan tâm đến ba con nữa, điều mẹ quan tâm bây giờ, chỉ có con, Tiểu Minh của mẹ.”
Tiểu Minh kinh ngạc nhìn mẹ, nước mắt chực trào bên khóe mi.
“Chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, quan tâm gì đến người khác đâu.”
“Nhưng mà họ…” Tiểu Minh vẫn còn có chút dây dưa.
Mẹ xoa xoa đầu Tiểu Minh, nói: “Chuyện trên đời mười phần có tám chín phần không được như ý, quý trọng hiện tại mới là quan trọng nhất, đáng tiếc là mẹ đến từng này tuổi mới hiểu được đạo lý này.”
Tiểu Minh cái hiểu cái không, ngẫm nghĩ một hồi, lộ ra nụ cười ngây ngô.
Hai người rất vui vẻ ăn xong bữa tối, Tiểu Minh xung phong gánh nhiệm vụ rửa bát, đi vào phòng bếp bắt đầu leng keng loảng xoảng làm việc.
“Rửa xong rồi!” Tiểu Minh vẩy vẩy nước trên tay, xoay người lại, phát hiện mẹ đang mặc một bộ đồ ngủ bằng sa mỏng rất nóng bỏng đứng ở cửa bếp, bên trong hoàn toàn không có gì.
“Mẹ …mẹ…”
“Kỳ ‘đèn đỏ’ đã hết rồi đó, không bằng hai ta bắt đầu quý trọng hiện tại đi!”
Tiểu Minh chỉ thấy lỗ mũi mằn mặn, dường như có một dòng chất lòng đang muốn trào ra.
“Đến với mẹ nào, Tiểu Minh, những thứ trước kia mẹ từng cho ba con, giờ mẹ cũng sẽ cho con, trước kia chưa từng cho ba con, bây giờ cũng sẽ cho con…”