Chương 12: Người Muỗi

Dì Tống tên là Tống Tuyết, năm nay 33 tuổi, là đồng nghiệp, cấp dưới kiêm bạn gái thân của mẹ. Ở công ty, làm ma cũ, mẹ rất là quan tâm giúp đỡ cô ta, không chỉ chỉ bảo rất nhiều trong công việc, còn nói rất nhiều lời hay cho cô ta trước mặt lãnh đạo. Trong cuộc sống sinh hoạt, hai người thân mật khăng khít, dù dì Tống nhỏ hơn mẹ mấy tuổi, nhưng hai người không có một chút khoảng cách, mẹ có chuyện gì cũng thích tâm sự với cô ta, còn hay giới thiệu mối mai khi thấy cô ta còn độc thân.

Không ngờ, mối mai mai mối tới lui, lại đem chồng mình mai mối mất.

“Uổng công mẹ bình thường đối xử tốt với cô như vậy, cô lại có thể đối xử với mẹ vậy sao!” Tiểu Minh giận đến run cả người.

Cô Đới phát hiện Tiểu Minh có chút khác thường, hỏi hắn bị gì.

Tiểu Minh vốn không muốn đem chuyện nhà nói ra ngoài, nhưng mình mới vừa cùng cô Đới như vậy, Tiểu Minh đã không còn coi cô như người ngoài, thế là năm mười mười lăm nói hết cho cô nghe.

“Trò tính làm gì chứ? Trò đừng làm gì mất lý trí nha!”

“Cô Đới yên tâm đi, em sẽ không làm bậy, cô bây giờ phải đi ra mắt đó, không cần phải để ý đến em.”

Nhớ tới việc ‘ra mắt’ này, cô Đới đỏ mặt, gật đầu nói vậy cũng được.

Tiểu Minh gọi điện thoại cho nhóc mập báo hôm nay có việc bận, sau đó liền bám theo ba cùng dì Tống đi ra khỏi khu thương mại.

Thị lực của Tiểu Minh được tăng cường, chỉ cần từ xa xa đi theo bọn họ, không sợ bị mất dấu, cũng chẳng sợ bị phát hiện.

Hai người mua xong quần áo, lại đi dạo qua mấy cửa hàng bán đồ xa xỉ, toàn những thứ mà Tiểu Minh cũng không biết tên là gì. Ba mua cho dì Tống rất nhiều thứ - ông ta vốn là một người rất khô khan, trừ hoa ra, còn chưa từng thấy ba từng tặng cho mẹ những thứ tốt như vậy.

Ba mua rất là nhiều, túi lớn bao nhỏ đầy tay, tay xách nách mang, nhìn có vẻ khá là tốn sức. Có điều, trên mặt ba lại mang theo một nụ cười rất ngứa mắt – nụ cười này Tiểu Minh từng thấy – trước đây khi ba mua hoa tặng cho mẹ, mẹ thường hay cười như thế. Mẹ nói, đây chính là hạnh phúc.

Tiểu Minh trong lòng cảm thấy rất khó chịu, rất ghen tức, âm thầm quyết định nhất định phải chia rẽ bọn họ ra!

Hai người lại đi dạo một hồi, xem ra là cũng đi mệt mỏi, bèn tìm một chỗ ngồi nghỉ, ba đi mua nước uống cho dì Tống.

Nhân lúc ba không có mặt, Tiểu Minh từ trong góc chui ra, đi tới trước mặt dì Tống, nói: “Dì Tống, là dì à! Cháu là Tiểu Minh đây! Hồi còn bé mẹ hay dẫn cháu đến nhà dì chơi đó!”

Dì Tống rõ ràng là bị dọa giật bắn mình, mà ba đang mua café về cũng không dám ló mặt, núp trong quán café không dám đi ra.

“A! Cháu là con nhà chị Diêm đúng không? Đã lớn thế này rồi! Cháu ở đây làm gì thế?”

Giả ngây! Giả ngây tiếp đi!

“Cháu hẹn bạn đi cửa hàng truyện tranh, nhưng nó đột nhiên có chuyện, không tới được.”

“A, là thế à.” Dì Tống không muốn tiếp chuyện với Tiểu Minh nữa, muốn mau mau đuổi nó đi cho yên chuyện, nhưng Tiểu Minh lại cứ không để cô ta được như ý.

“Dì Tống, dì đi dạo phố à?”

“Ừ, đi dạo chơi chơi một chút.”

“Có một mình dì?”

Dì Tống suy nghĩ một chút, nếu lại đi dạo tiếp, nói không chừng sẽ bị Tiểu Minh bắt gặp, không bằng đi chỗ khác.

“Dì đi cùng bạn tới đây shopping một chút, giờ cũng mua đủ đồ rồi, đang chuẩn bị đi về.”

“Vậy thì tốt quá! Vừa hay cháu cũng không đi quán truyện tranh được, không bằng chúng ta cùng về đi, cháu nhớ nhà dì với nhà cháu là cùng một đường!”

Dì Tống lúc này hận không thể vả mồm mình một cái, nhưng trẻ con nhờ vả không tiện cự tuyệt, chỉ đành phải đồng ý.

Cô ta len lén gửi một tin nhắn, đại khái bảo ba Tiểu Minh tự về nhà trước, sau này lại gặp gỡ, bảo ba Tiểu Minh tùy cơ ứng biến v.v…Sau đó là bị Tiểu Minh lôi lên xe buýt.

Lúc lên xe, Tiểu Minh rất ‘lịch sự’ nhường dì Tống đi trước mình. Khi dì Tống bước lên xe, Tiểu Minh nhân cơ hội cô ta nhìn xuống thềm, nhắm ngay mông của cô ta cho một mũi châm lút cán, còn chưa đã ghiền, lại trái phải trên dưới chích thêm mấy mũi.

Dì Tống giật mình bước hụt chân, thiếu chút nữa ngã xuống.

Tiểu Minh bước lên một bước đỡ lấy, vờ vịt hỏi: “Dì Tống, dì không sao chứ?”

Phía dưới của dì Tống lúc này giống như rơi vào tổ kiến vậy, âm đạo, lỗ đít như đồng thời bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn, gặm nhấm, loại cảm giác ngứa ngáy tê tái mãnh liệt đó như khiến dì phát điên. Nhưng ở trên xe là nơi công cộng, không dám lộ ra, chỉ đành nghiến chặt răng chịu đựng.

Tiểu Minh thầm nhủ ‘xem dì còn có thể chịu được bao lâu’!

Cuối cùng xe buýt cũng đi đến đích, nhà của dì Tống.

Tiểu Minh đột nhiên làm bộ ra vẻ rất đau đớn, nói với dì Tống: “Dì Tống, cháu muốn đi ỉa, nhanh … sắp hết nhịn nổi rồi!” Tiểu Minh rất quen thuộc khu này, xung quanh cơ bản là không có nhà vệ sinh công cộng.

“Dì …Tống, nhà dì ở gần đây, có thể …cho cháu đi nhờ nhà vệ sinh không?”

Dì Tống trong lòng muốn sụp đổ, thầm nói mông của dì cũng sắp cháy rồi, dì còn cần đi nhà cầu hơn!

Nhưng Tiểu Minh dù sao cũng là đứa bé, cô thật sự ngại phải từ chối, đành nhắm mắt đồng ý nó.

Nhà dì Tống rất gần trạm xe buýt. Vừa vào đến nhà, Tiểu Minh liền chui tọt ngay vào nhà cầu, ở lỳ bên trong không đi ra, làm dì Tống đang ngứa ngáy bấn loạn hết sức sốt ruột.

Qua một lúc lâu, Tiểu Minh mới từ trong đi ra, phát hiện bên ngoài đã không còn bóng dáng dì Tống.

Tìm một vòng quanh nhà, nó liền phát hiện dì Tống đang trốn trong phòng ngủ của mình, từ trong phòng đang truyền ra những tiếng rên rỉ…

Tiểu Minh cười khẩy một tiếng, co chân đạp bung cửa.

Dì Tống lúc này đang nằm trên giường, hai chân dạng ra hết cỡ, hai cái tay đang ra sức gãi móc.

Tiểu Minh lặng lẽ móc điện thoại di động ra, bấm phím chụp.

Dì Tống sợ hãi, vội vàng kéo ga giường che phía dưới của mình, kêu to với Tiểu Minh: “Tiểu Minh, cháu …cháu đang làm gì thế!”

“Dì Tống, dì hẳn đang ngứa lắm phải không?”

“Cháu…Cháu nói bậy bạ gì đấy?”

Tiểu Minh đặt điện thoại của mình lên bàn, bấm phím quay, giữ cho thăng bằng, vừa hung tợn nói: “Dì dụ dỗ ba tôi, thì chắc hẳn phải nghĩ đến cái hậu quả này!”

“Á! Cháu…Cháu muốn làm gì! Cháu đừng tới đây!”

Tiểu Minh nhảy chồm tới, đè ngửa dì Tống ra giữa giường, thô bạo vẹt áo dì ra.

“Uhm, hiệu OLQUINO, có phải là mới mua ở khu thương mại không?”

“Cháu…cháu sao biết được?”

“Dì Tống à, việc gì làm ở phòng thử đồ, tôi nghe rõ mồn một!”

“Á, sao cháu biết …Chẳng lẽ …hai người vách bên cạnh lúc ấy, có một người là cháu sao!”

“Thì sao? Lúc ấy nghe có sướng không?? Có muốn được tôi phạch phạch phạch một lần không?” Nói xong, Tiểu Minh cởi quần mình xuống, để lộ khẩu pháo 20cm hùng dũng của mình.

“Cháu…!Phì…Ai mà thèm!”

“Dì không thèm, nhưng tôi thèm!” Tiểu Minh thô bạo xoay ngược người dì Tống lại, nâng mông của dì lên, làm thành tư thế quỳ vểnh mông. Nó cầm chym chọc thẳng, không có màn dạo đầu, một phát cắm thẳng lút cán!

“A a a a a a a…………!” Tiểu Minh ra sức dập mông, mỗi một nhát cũng dùng hết sức toàn thân, để đâm vào sâu nhất.

“Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch…”

“Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch…”

Những âm thanh bành bạch như từng quen thuộc vang khắp căn phòng.

“Tiểu …Minh, dì với ba…của con, bọn dì là… thật lòng yêu nhau, bọn dì chưa … chưa từng nghĩ đến làm tổn thương …bất cứ ai…A! Nhất …Nhất là… chị Diêm cùng …con….A a a!”

“Dì… câm đi, đừng có … có mà giả vờ giả vịt!”

“Tiểu Minh… Dì … Không có lừa con… Dì… với ba con … sống với nhau … rất … rất vui sướng … Con… sẽ không hiểu…”

“Vui… Sướng? Có … sướng như lúc này không?”

Tiểu Minh đột nhiên tăng nhanh tốc độ dập của mình, dì Tống vốn còn định nói điều gì, thì đã bị tiếng rên rỉ như thủy triều tràn đến che khuất.

“Tiểu Minh… Con còn… nhỏ… Sớm muộn có ngày … Con sẽ hiểu …Nếu không có tình yêu … tình dục thì … chẳng có gì vui sướng thỏa mãn … Con … Con muốn làm gì … thì cứ làm đi…” Nói xong câu này, dì Tống liền nhắm hai mắt lại, không nói thêm gì nữa, mà cũng không phản kháng nữa.

Người ta thường nói – cuộc đời giống như bị hiếp dâm vậy, nếu đã không thể chống lại được, chi bằng cứ thoải mái tận hưởng đi!

Tiểu Minh cũng chẳng nói thêm gì nữa, cả phòng chỉ còn vang lên âm thanh da thịt va vào nhau.

“Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch…”

“Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch…”

Không biết qua bao lâu, mà cũng chẳng biết ở lỗ đằng trước lẫn đằng sau của dì Tống bắn vào bao nhiêu lần, Tiểu Minh chỉ nhớ mình đã tả xung hữu đột, cho đến khi mình kiệt sức, mà hai cái lỗ ở người dưới của dì Tống cũng bị chơi đến sưng đỏ không nỡ nhìn, nó mới bò từ trên người dì xuống.

Tiểu Minh úp đầu lên trên ngực dì Tống, khóc tu tu, nước mắt như thác lũ chảy tràn xuống gò má nó, tuột xuống đầu vú của dì Tống, xuống bầu vú, rồi thành dòng chảy xuống bên dưới …

“Các người … Sao các người có thể làm như thế? Mẹ… mẹ tôi đáng thương biết bao! Hu huh u…”

Dì Tống dịu dàng ôm lấy đầu Tiểu Minh, yếu ớt nhưng vững vàng nói: “Tiểu Minh, dì tin tưởng, con nhất định sẽ khiến cho mẹ con hạnh phúc.”

Tiểu Minh thở dài một tiếng – nhớ đến nụ cười hạnh phúc của ba nó khi ở bên dì Tống, nó chợt cảm thấy một sự chán nản tột cùng. Giống như khi nhìn tên Triệu Quân dù say bí tỉ, nhưng cô Lương vẫn lo lắng sốt ruột vậy.

Tiểu Minh lảo đà lảo đảo đứng lên, đem chăn khoác lên người dì Tống – lúc này dì ấy đang quá yếu mệt, nếu không giữ gìn sẽ bị cảm lạnh.

Tiếp theo, Tiểu Minh đi đến bên bàn, mở clip vừa quay lúc nãy, bấm nút xóa.

“Đối xử với ba tốt một chút, dạ dày ông ấy không được tốt, không ăn được đồ lạnh, đồ cay, cũng không thể uống rượu.”

Dì Tống ngẩn ra, ừ một tiếng.

Tiểu Minh xoay lưng lại, lau mạnh nước mắt trên mặt, mở cửa phòng, rời đi không quay đầu lại nữa.