Chương 14: Người Muỗi

Chớp mắt lại một tuần mới bắt đầu.

Cô Lương đã trở lại dạy học, nhưng vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn, cả người trông rất uể oải.

Sau khi chương trình học buổi sáng kết thúc, Tiểu Minh vốn định đi lên hỏi thăm quan tâm tình trạng cô Lương một cái, thuận tiện hỏi xem Triệu Quân chồng cô có nói cái gì kỳ quái hay không, nhưng chưa kịp tìm được cơ hội, đã bị cái giọng oang oang của nhóc mập gọi lại.

“Tiểu Minh, bạn tối hôm qua không đến nhà tôi thật quá sai lầm! Ba tôi mới vừa làm cho tôi cái mũ không gian ảo, đeo nó vào xem phim ấy hả, kích thích khỏi phải nói luôn!” Ba mẹ nhóc mập cuối tuần trước đã đi công tác xong về nhà, cho nên mấy hôm nay nó đã về nhà ở.

“Cái mũ gì thế, có hay như vậy sao?” Tiểu Minh quả thật có chút tò mò. Ba của nhóc mập tay nghề rất tốt, thường hay làm cho nó nhiều thứ lặt vặt hay ho kỳ quái, làm Tiểu Minh thấy cũng rất là thèm. Cũng chỉ những lúc như thế này, Tiểu Minh mới đối với việc dì Chu gả cho ba nhóc mập mới cảm thấy hợp lý.

Mặt khác, nó cũng đang muốn dì Chu.

Nhóc mập đắc ý nói: “Vậy tối nay đến nhà tôi xem một cái không phải là biết sao.” Tiểu Minh vui vẻ đồng ý.

Buổi tối, nhà nhóc mập.

Dì Chu làm một mâm toàn những món ngon chủ lực của mình, làm Tiểu Minh cùng cha con nhà nhóc mập ăn kễnh hết cả bụng.

Ăn cơm xong, dì Chu thu dọn chén bát, ba của nhóc mập thời là vỗ vỗ cái bụng kễnh của mình, đi ra ngoài dạo mát. Nhóc mập thì lôi kéo Tiểu Minh vào phòng, từ gầm giường lôi ra hai hộp gỗ, đem một cái dúi cho Tiểu Minh.

Tiểu Minh không khỏi có chút thất vọng, nói: “Đây là mũ không gian ảo bạn nói sao? Nhìn nó cùi dữ vậy!”

Nhóc mập cười thần bí, đáp: “Bạn cứ nằm xuống trước đi.”

Tiểu Minh không hiểu lý do, nhưng vẫn nằm ra sàn. Nhóc mập lấy một cái hộp gỗ ra, gắn lên mặt Tiểu Minh. Tiểu Minh chỉ thấy cả gương mặt mình bị bao trùm lại, chỉ một khoảng cỡ bàn tay trước mặt, là còn có thể nhìn thấy bên ngoài.

“Cái này là cái gì vậy? Đừng nói ba bạn làm dụng cụ tra tấn cho bạn nha!”

“Suỵt, đừng có gấp!” Nhóc mập móc ra điện thoại của mình, mở một bộ phim, bật full màn hình, rồi gắn vào cái hộp gỗ trước mắt Tiểu Minh. Ngay lập tức, Tiểu Minh chợt thấy toàn bộ thế giới đều biến mất, chỉ còn dư lại màn hình trước mắt mình. Âm thanh bộ phim thông qua dội âm trong hộp gỗ phóng đại, tạo thành âm hưởng nổi.

Cái này … không phải là một rạp chiếu phim âm thanh nổi di động sao? Ba nhóc mập thật là tài tình!

Lúc này, Tiểu Minh chợt lơ mơ nghe thấy hình như nhóc mập ở bên ngoài nói gì với mình, bèn tháo hộp gỗ xuống.

“Mập, bạn nói gì vậy?”

“Mình đã gọi bạn cả buổi đó! Sao? Hiệu quả cách âm siêu hay đúng không!”

Tiểu Minh không khỏi giơ ngón cái lên. Giọng của nhóc mập ai ai chả biết, nó gọi mà mình cũng không nghe được, nói rõ trình độ cách âm phải đạt đến mức chuyên nghiệp.

Nhóc mập nói: “Ba mình làm hai cái, bạn một tôi một, tối hôm nay anh em ta xem xả sức đi! Nói đi, bạn thích xem phim gì?”

Tiểu Minh xoay tròng mắt, nói: “Phim kinh dị, dám không?”

Nhóc mập nghe thế, trợn hai mắt: “Phim kinh dị thì phim kinh dị! Ai sợ là chó!”

Tiểu Minh nói tiếp: “Phải đem âm lượng mở tối đa, vậy mới đã ghiền!”

“Đúng! Phải như vậy!”

Thế là, hai đứa bèn chọn một phim kinh dị Thái Lan mới ra. Mới đầu bộ phim, âm nhạc rùng rợn đã khiến cho không khí ghê rợn trong phim hiện ra, làm nhóc mập bị dọa kêu om sòm.

Tiểu Minh đã sớm tháo mũ ra, len lén nhìn nhóc mập run lẩy bẩy, không khỏi một phen buồn cười.

Tiểu Minh cố ý kêu: “Bạn thật là ồn ào! Làm hỏng hết không khí rồi! Tôi muốn xem yên ổn cũng không được!” Nhóc mập lầm bầm một câu, Tiểu Minh không nghe rõ, có điều nó đã yên tĩnh lại.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra – hóa ra là dì Chu mang đồ ăn vặt cùng nước uống vào cho nhóc mập với Tiểu Minh.

Tiểu Minh đưa ngón tay che mép, ý bảo dì Chu đừng lên tiếng, đồng thời đưa tay đóng cửa phòng lại. Tiểu Minh đưa tay chỉ chỉ nhóc mập đang nằm trên sàn, thì thầm: “Nó…hiện…cái…gì…cũng … không … nghe … thấy…”

Nhóc mập lúc này không biết đang xem đến cảnh tượng rùng rợn gì, bị dọa sợ đến mức rúm ró cả người lại, dì Chu thấy thế che miệng cười khẽ.

Không biết có phải là Tiểu Minh ảo giác hay không, nhưng nó thấy dì Chu ngày càng biết ăn mặc. Hôm nay dù dì chỉ mặc một chiếc váy sợi, bên hông còn đeo tạp dề, nhưng chỉ riêng kiểu búi tóc, kiểu thắt tạp dề, thậm chí là độ cao ống tay áo xắn lên, mỗi thứ chỉ một chút xíu, nhưng cũng đủ để thay đổi hoàn toàn khí chất của một người. Lúc này dì Chu che miệng cười, thật sự đẹp khiến Tiểu Minh ngây người.

Dì Chu khom lưng đem đồ ăn vặt cùng nước uống để xuống sàn nhà, Tiểu Minh liền đừng dậy, từ phía sau ôm lấy dì Chu nói: “Dì Chu, con nhớ dì lắm!”

Dì Chu bị Tiểu Minh từ phía sau ôm choàng lấy, xấu hổ đỏ bừng mặt, dì hơi giãy dụa tượng trưng một cái, nói: “Đừng đùa nữa, tiểu Bằng đang ở đây mà!”

“Dì Chu yên tâm đi, nó không nghe được gì đâu.”

Thế là, chỉ thoáng chốc, hai người đã quấn lấy nhau hôn nồng nhiệt.

Kể ra, Tiểu Minh và dì Chu đã có một tuần không gặp nhau, hai người bọn họ như hai đống củi khô, bị ngọn lửa nhục dục nóng cháy thiêu đốt, đang bùng cháy rừng rực. Lại thêm lúc này nhóc mập lại đang ở ngay đây, cái này không khác gì đổ can xăng vào đống lửa đang cháy này, ngọn lửa từ bụng xộc thẳng lên tận đỉnh đầu, đốt đến khô môi khô lưỡi, chỉ có thể tham lam mút lấy nước miếng của kẻ kia, cố gắng để lửa dục trong lòng mình hạ nhiệt một chút.

Nhưng hết thảy chỉ phí công. Hai người càng lúc càng thấy thân thể càng nóng lên, không còn cách nào khác, chỉ có thể cởi hết toàn bộ quần áo trên người, để cho da thịt trần trụi không che đậy lộ ra giữa không khí, để nhiệt độ có thể mau mau hạ nhiệt.

“Tiểu Minh, cho dì đi …”Dì Chu xoay người, đưa lưng hướng về Tiểu Minh, cúi người xuống. Lúc này nhóc mập đang cách người dì Chu có nửa mét, đang bị cảnh phim kinh dị sợ run lẩy bẩy, ngây thơ không biết đứa bạn thân nhất của mình đang cùng với mẹ của mình, ở ngay cạnh, diễn một vở: “Vô luân! Trước mắt biểu diễn, bạn thân chơi mẹ!”

“Dì…Chu, dì dạng hai chân … rộng ra chút, con … với không tới …” Dì Chu cao gần 1m70, cao hơn quá nhiều so với chiều cao 1m55 của Tiểu Minh, dùng tư thế đứng thẳng đi vào từ phía sau, đối với Tiểu Minh quả thật ‘quá tầm với’… Dì Chu liếc nhìn nhóc mập đang nằm phía dưới mình, mím môi, rồi chợt khuỵu đầu gối xuống, thành tư thế quỳ sấp. Lúc này, mặt dì Chu đã gần dính vào người nhóc mập, chỉ cần nó cựa quậy một chút, liền sẽ lộ tẩy hết!

Dì Chu vểnh mông về phía Tiểu Minh, nói khẽ: “Mau vào đi!”

Tiểu Minh suýt tí nữa thì choáng váng – dì Chu này cũng gớm ghê to gan đi! Nhưng mà mình thích!

Tiểu Minh xách thương lên ngựa, hăm hở cắm phập vào âm hộ của dì Chu.

“A a …………!” Dì Chu không nhịn nổi, trực tiếp phát ra một tiếng rên rỉ dài sảng khoái.

Nhóc mập nằm bên dưới chợt rùng mình một cái, nghiêng đầu về phía Tiểu Minh hô: “Tiểu Minh, bạn có nghe thấy có tiếng của một người đàn bà … thật … thật ghê rợn không?” Hóa ra, lúc này phim đang vào giai đoạn gay cấn, bất cứ âm thanh tiếng động nào cũng có thể khiến nhóc mập sợ chết khiếp.

Tiểu Minh nghe vậy đáp lời: “Mới có tiếng của một người phụ nữ mà đã khiến bạn sợ đến vậy, thêm vài tiếng nữa chắc bạn chết giấc luôn quá!” Nói dứt lời, liền ra sức dập mạnh mấy cái, dì Chu lại phát ra mấy tiếng rên rỉ sung sướng.

Nhóc mập bị sợ đến hai đùi run lẩy bẩy, nói: “Tiểu… Tiểu Minh! Bạn nói sao trúng quá vậy! Thật có nghe thấy mấy tiếng phụ nữ kêu …!”

“Tôi đoán là, người phụ nữ đó chính là con quỷ trùm trong phim, nó sẽ liên tục xuất hiện để hù dọa người xem!”

Dì Chu xoay tay véo đùi Tiểu Minh một cái, rõ ràng là đối với việc Tiểu Minh nói mình là quỷ cảm thấy rất khó chịu. Tiểu Minh cười hì hì, bắt đầu dốc sức dập mông, tiếng rên rỉ đầy khêu gợi của dì Chu vang lên liên tục, tràn ngập căn phòng.

“Á á á á! Sao có nhiều … nhiều tiếng phụ nữ kêu nghe ghê quá! Chỉ thấy âm thanh, không thấy người đâu, cái bộ phim chết tiệt này … con mẹ nó xem thấy ghê quá!” Tiểu Minh lúc này đâu còn rảnh mà để ý đến nó, mà chỉ cúi đầu ra sức dập vào rút ra, mỗi một cú nhấp, cũng hùng hục đập mạnh vào mông của dì Chu, phát ra những tiếng bành bạch vang dội.

“Bạch bạch bạch … phạch phạch phạch … Bạch bạch bạch … phạch phạch phạch …”

“Tiểu … Tiểu Minh … bạn có nghe thấy có rất nhiều âm thanh là lạ không?”

“Bạch bạch bạch … phạch phạch phạch … Bạch bạch bạch … phạch phạch phạch …”

“A ưmm … A ưmm… A ưmm … A a a a a a….!” Bị hoàn cảnh này kích thích mạnh mẽ, dì Chu rất nhanh đã bị đ- đến cả người run rẩy, thân thể mềm oặt, suýt chút nữa ngã vào người nhóc mập. Tiểu Minh thấy vậy, vội vàng đưa tay đỡ dì, tránh cho đụng phải nhóc mập mà lộ tẩy. Dì Chu lúc này vẫn còn đắm chìm trong cơn cực khoái không thể suy nghĩ, Tiểu Minh chợt xoay tròn hai mắt, lại nghĩ ra một trò quái ác.

“Dì Chu, dì đứng lên đi.” Nó đỡ dì Chu đứng lên, tay nâng một chân của dì Chu lên, vòng qua người nhóc mập. Cứ thế, dì Chu đứng choãi hai chân ra, chỗ kín ở ngay phía trên mặt của nhóc mập.

“Con … con định làm gì?”

Tiểu Minh cười hề hề, đưa tay phải ra, chập ngón giữa cùng ngón áp út lại, cắm vào giữa âm đạo của dì Chu, chạm vào khu vực có một khối thịt hơi nhô lên – nơi đó, chính là điểm G của dì Chu.

“Dì Chu, chuẩn bị xong chưa, con bắt đầu đây! 3 - 2 -1, bắt đầu!” Theo tiếng đếm ngược, bàn tay phải của Tiểu Minh bắt đầu nhanh chóng ra ra vào vào, mỗi một lần, đều lướt qua điểm G, rất nhanh, dưới sự kích thích mãnh liệt ấy, trong âm đạo của dì Chu bắt đầu phát ra tiếng nước chảy ‘òm ọp òm ọp’ – đó là dấu hiệu chuẩn bị phun trào cực khoái.

“Không được rồi … nó phun raaaaa! A a a a a a!!!” Theo một tiếng rên dài của dì Chu, một vòi nước phun ra rơi xuống trên người, trên đùi nhóc mập, văng tung tóe khắp nơi.

Nhóc mập hét vang một tiếng, quơ quào tay chân tránh né ‘nước thánh’, hoảng loạn kêu to: “Đừng mà! Đừng mà!” Tiểu Minh nhìn lại phim trên điện thoại của mình, hóa ra đến cảnh quỷ giết người – có một dòng máu tươi từ người chết phun vọt ra, bắn đầy màn hình, toàn màn hình đầy một màu đỏ máu.

Nhóc mập lúc này chắc sợ tè cả ra quần rồi, ha ha ha!

Tiểu Minh không quan tâm thêm nữa, kéo dì Chu lại gần bắt đầu tiếp tục làm tình, cho đến khi toàn bộ tinh hoa của nó bắn hết vào vòm họng của dì … Mà cuối cùng, bộ phim cũng kết thúc.

Nhóc mập hò hét loạn xạ, hổn hển tháo hộp gỗ ra, kêu to: “Cuối cùng cũng xong rồi! Ghê quá đi!” Tiểu Minh cũng làm bộ vừa tháo hộp gỗ ra, từ dưới đất nhỏm dậy, khinh khỉnh nói: “Tôi cảm thấy cũng đâu có gì đâu, bình thường thôi mà.” Nhóc mập xì một tiếng.

Tiểu Minh bước lại gần nhóc mập, đưa mũi ngửi ngửi, ra vẻ kinh ngạc nói: “Ê? Mập? Đừng nói bạn sợ đái ra quần chứ? Bạn nhìn chỗ này nè, còn có nước đái!”

Nhóc mập vội vàng giũ giũ quần áo trên người chống chế: “Bạn mắt … mắt bị gì chứ, đó là mồ hôi! Mồ hôi đó!”

Tiểu Minh cười thầm – nếu như mà cho nó biết đó thật ra chính là ‘dâm thủy’ của mẹ nó, không biết nó sẽ có cảm tưởng gì …

“Này … Tiểu Minh, bạn thật không sợ tí nào luôn hả?”

“Ừ… tàm tạm.”

Nhóc mập giơ ngón cái lên, khâm phục nói: “Lá gan của bạn thật là lớn!”

Tiểu Minh gãi đầu một cái, gan lớn sao?

Ha ha ha ha…Có lẽ vậy.