Chương 8: Sự Mở Lòng

Tôi không nên khiêu khích anh ta !

Tôi vùng chạy và la hét trong lâu đài. Daniel, hay con nhện, đang đi theo tôi. Tôi chạy tới đường cụt, co rúm lại một góc.

-Làm ơn, dừng lại Daniel, tôi xin lỗi! Anh thắng rồi, tôi sẽ không nói nhiều nữa.

Anh ta trở lại lốt người và cười.

-Lời xin lỗi được chấp nhận - Anh ta nói.

-Nhưng đừng có biến hình thành như vậy lần nào nữa ! - Tôi thêm vào.

-Tốt thôi, vậy đừng khiêu khích tôi nữa, nó cũng đơn giản như vậy.

Tôi gật đầu và không nói gì, vẫn run lẩy bẩy.

-Cô biết không ? - Anh ta nói.

Tôi quay đầu về phía anh ta.

-Tôi thấy cô rất dũng cảm. Bình thường, một cô gái như cô lẽ ra đã chạy tới cảnh sát và báo cáo có một con quái vật sống ở đây. Nhưng cô, cô vẫn làm việc như không có gì xảy ra.

-Tôi phải báo cảnh sát để họ nhìn tôi như một con điên ư? Ha! Không cảm ơn…

Anh ta thở dài.

-Cô không bắt buộc lúc nào cũng phải trả lời lại tất cả những gì tôi nói.

-Xin lỗi…

-Được rồi.

Tôi nhìn anh ta lần nữa.

-Nói tôi biết, anh có thể biến hình thành bất cứ thứ gì anh muốn ư ?

-Tất cả loại động vật. Cô thích nhất con vật nào ?

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời anh ta.

-Con báo. Nhưng đừng có biến thành nó để khiến tôi lại co giò chạy.

-Được.

Rồi anh ta lại biến hình. Lúc đầu thì điều này khá kỳ dị, nhưng tôi đã quen dần. Anh ta đi vòng tròn xung quanh tôi.

Anh ta kiểm soát được chứ ? vì tôi không muốn trở thành một bữa ăn ngay bây giờ.

-Lên đi, anh ta ra lệnh.

-Gì cơ ? tôi hỏi lại

-Nào, leo lên lưng tôi.

-Không bao giờ

-Cô không tin tưởng lắm, phải không ? - Anh ta hỏi.

-Thật khó để tin tưởng người vừa làm tôi sợ hãi bằng việc biến thành con nhện quái quỷ đó ! và vì sao anh lại muốn tôi leo lên lưng ?

-Để chỉ cho cô cái này.

Tôi thở ra và chấp nhận.

-Được rồi.

Tôi leo lên, điều này thật sự kỳ lạ, nhưng tôi muốn làm anh ta hài lòng.

-Bám chắc vào.

-Vào đâu ?

Anh ta bắt đầu chạy thật nhanh bằng bốn chân. Tôi vài lần suýt ngã ngửa. Anh ta ra khỏi cửa và chạy tới khu vườn.

-Đây là điều tôi muốn chỉ cho cô.

Bên ngoài, trời đã tối. nhưng hàng triệu ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời. Mặt trăng như to hơn bình thường.

Tôi ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh, thật tuyệt vời. Tôi không thể dừng mỉm cười.

-Đẹp thật ! - Tôi nói.

Daniel đã trở lại lốt người. Ánh trăng soi lên hai người chúng tôi. Tôi có thể nhìn thấy vẻ hài lòng trên khuôn mặt anh ta khi chỉ cho tôi điều này. Vẫn là nụ cười chết người ấy.

-Có phải anh sinh ra với điều này ? - Tôi hỏi.

-Tôi không biết… Một ngày tôi phát hiện ra tôi không giống với mọi người. Tôi nghe thấy nhiều thứ cách xa mình hàng kilomet, như tiếng thở hay tiếng bước chân. Tôi không biết tại sao con người có thể làm như vậy. Gia đình tôi chưa bao giờ nói về điều này.

-Đó là một điều bí ẩn vậy…

Anh ta nhìn và choàng tay qua vai tôi.

-Thật kỳ là là cô không sợ tôi.

-Có, tôi sợ, nhưng chưa đủ để khiến tôi phải chạy. Tôi không phải kẻ yếu đuối.

-Có thể.

-Cảm ơn…

-Vì sao cô cảm ơn tôi ?

-Vì đã cứu tôi khỏi ba gã đàn ông đó, và vì điều này nữa.

Tôi chỉ tay hướng lên trời.

-Không có gì.

Tôi cười thật tươi. Trừ ba ra, chưa có người đàn ông nào tốt với tôi cả. Dù cho anh ta có vẻ bí hiểm, Daniel đã có thể đưa hi vọng tới cho ba tôi. Tôi đã tin rằng bệnh tình của ông sẽ nặng hơn, nhưng không ngờ khi tôi gặp ông vào chủ nhật, ông đã khỏe trở lại.

Chợt tôi có mong muốn hơi điên chơi trốn tìm, nhất là trong bóng tối. Khi tôi còn nhỏ, đó là trò chơi ưa thích. Khu vườn của Daniel là hoàn hảo cho điều này. Tôi có thể ẩn nấp ở những chỗ trốn rất nhỏ. Tôi chạy xuống vườn và tìm một nơi để trốn, nơi này thật rộng.

-Cô làm gì vậy ? - Daniel hỏi.

Tôi không trả lời, tôi vừa tìm thấy chỗ trốn tuyệt vời : Trên một cây sồi sao. Từ nhỏ tôi đã trèo cây rất giỏi, và không hề gây tiếng động. Tôi nằm dọc theo một cành cây và ngụy trang rất tốt. Tôi nghe tiếng Daniel gọi tôi quay lại, tôi cố nín cười. Bóng của anh đang ở gần cây.

-Vậy ra, cô muốn chơi à ?

Từ đó, anh ta ở ngay bên dưới tôi. Nhưng không may, cành cây không chịu nổi sức nặng của tôi.

Daniel kịp nhận ra tôi đang rơi và bắt lấy trước khi tôi chạm mặt xuống nền đá.

-Thấy rồi nhé. - Anh ta nói.

Tôi tin là tim mình đã ngừng đập khoảng hai giây khi cành cây gãy. Daniel đặt tôi xuống sàn.

-Cô có vấn đề gì vậy ? - Anh ta hỏi tôi.

Tôi cúi đầu xuống.

-Tôi không biết nữa, tự dưng tôi muốn chơi đùa một chút…

Anh ta thở dài, nhưng kèm theo một nụ cười.

-Cô thật kỳ lạ.

-Anh mới kỳ lạ ấy. tôi cự lại. Nhưng tôi sẽ coi đó là một lời khen. - Giờ thì, tôi sẽ đi ngủ trước khi ngất đi trong vòng tay ấm áp này.

-Chúc ngủ ngon, Alicia.

Tôi chúc anh ta ngủ ngon rồi hướng về phòng, nhưng tôi thật sự không cảm thấy buồn ngủ vào lúc này. Tôi nằm xuống, trùm kín mền với một cái đầu rỗng. Mặc dù vậy, cuối cùng tôi cũng nhắm mắt.

Một tiếng động đánh thức tôi dậy. Mặt trời cũng vừa nhô lên. Tôi nhìn thấy cánh cửa chậm rãi mở ra đi kèm tiếng cọt kẹt. Điều này khiến tôi co rúm lại.

-Daniel, là anh hả. - Tôi hỏi, sợ hãi.

Không có tiếng trả lời. Tôi không hề thích điều này.

-Daniel, không vui đâu ! - Tôi thêm vào.

Vẫn không có tiếng trả lời.

Tôi đành bật dậy và lấy chiếc váy ngủ. Chẳng có ai đứng sau khe cửa, kỳ lạ. Mặt khác, cửa sổ thì đóng và chẳng có nổi một ngọn gió.