Chương 9: Bi Kịch Cuộc Sống

Tôi đành bật dậy và lấy chiếc váy ngủ. Chẳng có ai đứng sau khe cửa, kỳ lạ. Mặt khác, cửa sổ thì đóng và chẳng có nổi một ngọn gió.

Thình lình, tôi có một cảm giác rất tệ. Một cánh cửa tự mở ở phía xa hành lang. Những cánh cửa tự mở hay tôi lại trở nên điên loạn thêm lần nữa ? Tôi hướng về cánh cửa này. Căn phòng có vẻ trống không cho đến khi tôi cảm nhận được một hơi thở. Tôi vội vàng quay nhìn nhưng nơi đó chỉ có một chiếc gương. Một chiếc gương được rọi vào bằng ánh sáng xanh trên tường. Sau đó, trong chiếc gương, tôi nhìn thấy ai đó đang trong tình trạng không tốt lắm. Người đàn ông trong gương thở rất khó khăn và tôi thấy ông ta gục xuống. Và đó cũng là lúc tôi nhận ra đó là ai.

Đó là ba tôi.

Đây là thật ư ? tại sao chiếc gương có thể cho tôi thấy điều này ? Tôi cần phải tới kiểm tra nếu mọi thứ đều ổn.

Tôi đi ra khỏi căn phòng để ra khỏi lâu đài. Nhưng trước khi tôi rời đi, có một bàn tay giữ tôi lại.

-Có chuyện gì vậy ? - Daniel hỏi tôi.

-Tôi nhìn thấy ba tôi trong gương, ở một căn phòng của lâu đài. Ông ấy có vẻ không ổn, tôi muốn về xem để chắc chắn ông ấy vẫn ổn! - Tôi hét lên.

Anh ta cau mày.

-Gương nào?

-Tôi không biết, nhưng tôi phải đi!

Tôi không kiềm được những giọt nước mắt tuôn dài trên má. Tôi không muốn mất đi thành viên cuối cùng trong gia đình mình…

-Vậy, đi đi, nhưng đừng về quá trễ.

Tôi nhảy lên xe đạp và phi nhanh nhất có thể về nhà. Lần này tôi hi vọng mình chỉ đang tưởng tượng. Về tới nơi, tôi để chiếc xe ngã xuống sàn và chạy vào trong căn hộ.

-Ba?! Tôi gọi ông.

Vừa thoạt nhìn, có vẻ như ông ấy không có ở đây. Tôi nhớ lại rằng trong gương, tôi thấy ông ở nhà tắm. Tôi chạy về nhà tắm và thấy ba đang nằm dưới đất, hơi thở khó nhọc.

-Ba! Có điều gì không ổn sao?

Tôi đỡ ba lên lưng và ba nhìn tôi.

-Ba đau quá.. - Ba thì thào.

-Ba bị đau ở đâu ? - Tôi sốt ruột hỏi.

Ba không thể trả lời.

Ba có vẻ khó chịu và đặt tay lên ngực. Ông bị một cơn đau tim ư ?...

Tôi chạy với lấy chiếc điện thoại, nhưng nó không có tín hiệu. Đường dây điện thoại đã không còn hoạt động nữa rồi. Tôi chạy ra khỏi nhà để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng chẳng có ai ở ngoài cả. Kỳ lạ, khi tôi về tới vẫn còn có người mà… Tôi quay vào với ba, ba như muốn đưa tôi xem cái gì đó. Đó là những thuốc mà Daniel đã đưa cho…

-Có thể là… cái này…

Tôi nhìn những viên thuốc và chúng có màu không bình thường. Ba tôi bị đầu độc ư ? Bởi ai ? Daniel ? tôi không hiểu được tại sao anh ta lại phải làm vậy…

Tôi cố gắng giúp ba nhổ những viên thuốc ra nhưng điều đó khiến ông càng đau đớn hơn. Tôi hoảng loạn và khuôn mặt đẫm nước mắt.

Ba muốn nói điều gì đó, nhưng chẳng thể bật ra thành lời.

-Không !

Ba nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

-Không ! Ba ở lại với con ! Con xin ba !

Tôi hơ tay lên miệng và mũi ba để xem ba còn hơi thở không nhưng... Tôi đặt tay lên cổ ba để cố gắng nghe mạch đập nhưng không hề có.

Tôi run rẩy co rúm mình lại và tôi để những giọt nước mắt lăn dài trên má, xuống cơ thể. Tôi ngồi bất động như vậy hàng giờ.

Tôi lau khô nước mắt thật nhanh khi có tiếng động bên ngoài. Có ai đó gõ cửa nhưng tôi không để ý. Tiếng động ngày càng lớn, cánh cửa gần như long ra.

-Khỉ thật! có chuyện gì xảy ra vậy Alicia! - Daniel hét lên.

Tôi không trả lời anh ta, tôi chỉ vào xác của ba tôi ở trong phòng tắm.

-Có chuyện gì với ông ấy vậy? - Anh ta vừa hỏi vừa quan sát.

-Anh đã đầu độc ba tôi ! - Tôi la lên, trái tim tan vỡ.

-Đừng có nói linh tinh nữa ! Tại sao tôi phải làm một việc như vậy ?

-Ba nói rằng ông đã dùng thuốc của anh và ông ấy không khỏe ngay lập tức !

-Alicia, tôi xin thề là không phải tôi làm. - Anh ta trả lời bằng một giọng nghiêm nghị nặng nề.

Tôi không biết mình phải nghĩ gì nữa. Tôi có nên tin anh ta hay không ?

-Vậy nói tôi biết đó là ai ?

-Tôi không biết, nhưng có một điều chắc chắn, đó không phải là tôi.

Tôi không còn muốn nhìn thấy anh ta nữa, giờ thì tôi hoàn toàn bị thuyết phục rằng anh ta là người đầu độc ba. Nhưng tại sao ? Tôi không thể hiểu. Tôi không biết ai khác có thể đến đây làm khổ chúng tôi…

Tôi nhìn Daniel đi xung quanh nhà. Tôi nghe tiếng anh ta gọi trong căn phòng của tôi. Nhưng tôi không trả lời, anh ta đi xuống.

-Alicia, có ai đó đã vào nhà qua đường cửa sổ. Nó được mở to và có vết bùn đất trên thành.

Tôi quay lại nhìn sau khi anh ta nói những lời đó.

-Vậy là như thế nào ?

Tôi đi lại chỗ cửa sổ và nhận thấy anh ta nói đúng, cửa sổ đang mở to. Nhưng ai lại tấn công một ông già ốm yếu?

-Cô sẽ làm gì bây giờ? - Daniel hỏi tôi

Tôi nhún vai và vẫn giữ im lặng.

-Chúng ta chôn cất ba cô chứ? - Anh ta đề nghị.

Không bao giờ có chuyện tôi để ba mục ruỗng dưới đất cùng những thứ bẩn thỉu.

Tôi lắc đầu và anh ta nói tiếp.

-Chúng ta sẽ không chôn ông ấy trực tiếp xuống, Alicia. Tôi có một vài cỗ quan tại lâu đài, chúng ta sẽ dành một cái cho ông, được chứ?

Tôi gật đầu và sau đó đứng đối diện anh ta sau khi lau đi những giọt nước mắt cuối cùng.

-Làm ơn mang ông ấy đi cùng anh, tôi đi lấy một ít đồ cá nhân rồi sẽ đuổi theo anh sau.

Daniel ra hiệu đồng ý rồi tới mang thi thể cua ba tôi lên vai. Tôi đợi anh ta ra khỏi phòng rồi gục xuống sàn. Cuối cùng tôi chỉ còn lại một mình...

Tôi thu dọn một lúc rồi lấy những bức ảnh của ba và tôi, cùng một vài món đồ chơi. Rồi tôi ra ngoài với Daniel.