Chương 7: Nụ Hôn Đầu Tiên

Tôi chết lặng, anh ta nói đúng ở một vài điểm. Những dù thế nào anh ta vẫn là... nói thế nào nhỉ... một người đàn ông kỳ lạ?

-Xin lỗi, vì trước đây cuộc sống của tôi rất bình lặng và giờ mọi việc liên tiếp diễn ra khiến tôi hoàn toàn rối mù.

-Tôi là một con quái vật, và tôi làm cô sợ hãi...

Anh ta thở dài.

-Tôi đáng lẽ không nên...

-Anh không làm tôi sợ. - tôi nói – Anh không làm hại tôi.

-Vậy à ? - Anh ta đáp - Nhìn cô thì có vẻ điều đó không đúng.

Tôi cần phải chứng tỏ, tôi có sợ hãi, nhưng nó không quá nhiều. Tôi biết về anh ta quá ít.

-Anh có gia đình ở đâu đó không? - Tôi hỏi anh ta.

-Tất cả giả đình tôi đã mất sau một vụ cháy, từ đó tôi sống một mình.

Một câu hỏi tồi Alicia.

-Tôi thật sự rất tiếc.

Tôi cảm thấy tiếc cho anh ta thật sự. Nhưng mà, một sự khó xử ùa đến và tôi không biết nói gì nữa... trừ khi...

-Tôi muốn nhìn thấy anh biến thành mèo.

-Sao cơ? Và tại sao? – Anh ta hỏi và nhướn mày.

-Làm ơn! Lần trước tôi gần tin mình đã phát điên, nhưng giờ tôi có thể chắc chắn mình không phải như vậy. - Tôi thêm vào

-Được, nhưng đổi lại cô phải làm việc mà tôi yêu cầu.

Tôi không quan tâm đến điều anh ta muốn sau đó. Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh ta biến thành mèo. Chỉ để chắc chắn là tôi không bị điên.

Ngay lập tức, cặp mắt anh ta hoá thành màu đỏ. Một màn sương mờ ảo bao phủ lấy Daniel rồi nó nhanh chóng tan biến. Trên ghế bây giờ là con mèo đen.

-Thật tuyệt ! - Tôi reo lên - Và anh có thể nói chuyện khi trong lốt mèo chứ?

-Đúng, nhưng tôi thích giữ im lặng hơn, nếu không nó sẽ rất kỳ lạ phải không?

Anh ta vuốt râu, vẫn giữ dáng vẻ nghiêm nghị trong lốt mèo.

-Đúng vậy.

Chợt, tôi nhớ ra mình vẫn thường ngủ với con mèo đen. Tôi trừng mắt nhìn anh ta.

-Đừng nói với tôi là chính anh đã ngủ với tôi những ngày qua. - Tôi hét lên.

Anh ta trở lại lốt người và ngồi ngay trước mặt tôi.

-Còn lâu, tôi không bao giờ làm vậy! Tôi không phải là một tên biến thái.

-Tôi không tin anh ! – Tôi hét lên.

-Im đi! Đừng có làm như ngày tận thế đến nơi rồi vậy.

-Không!

Ngay lập tức, trước khi tôi kịp phản ứng, anh ta đẩy tôi vào một góc phòng. Hai tay nắm lấy khuôn mặt tôi và đặt một nụ hôn lên môi. Tôi không biết chống trả như thế nào, tôi để như vậy. Anh ta dừng lại. Tôi vẫn yên lặng, đôi mắt cụp xuống. Và tất cả những cử chỉ thẹn thùng đó đang diễn ra trước mặt anh ta.

-Tôi đã nói là có cách khiến cô ngậm miệng lại mà. - Anh ta cười mỉm.

Cũng đã khoảng mười phút kể từ khi Daniel rời đi. Tôi nghĩ về nụ hôn đó, làm sao mà tôi lại không ghét nó nhỉ ? Không phải tôi có tình cảm với anh ta rồi chứ ? đó là một người hoàn toàn xa lạ.

Tôi ngồi yên lặng trên giường, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài. Tôi lại nghe tiếng cào cửa, tôi ngồi dậy và ra mở cửa cho con mèo đen.

-Là anh đấy hả Daniel ?

Con mèo kêu lên.

Vậy đó là con mèo hoang. Nhưng cũng có thể không.

-Rồi, không phải anh ta. Nào, vào đi.

Tôi bế nó lên tay. Tôi âu yếm nó, điều tôi cần vào lúc này. Nhất là khi vừa bị tấn công bưởi ba gã đàn ông và sau đó, thêm một gã dồn vào tường, bị cưỡng hôn để khóa miệng tôi lại. Quá nhiều thứ xảy ra ngày hôm nay, và tôi cần một giấc ngủ.

Một chiếc đuôi đen xì dựng tôi dậy. Timo đang chơi với một lọn tóc của tôi. Tôi lập tức vùi nó vào trong chăn, và phá lên cười khi nó đang vùng vằng như thể tính mạng đang bị đe dọa. Con mèo nhỏ trườn bò dưới chăn cho đến khi nó rớt xuống dưới giường. Tôi phá lên cười.

-Những con mèo đôi khi thật ngốc phát cười.

Timo nhảy ra khỏi cửa sổ. Nó chắc là hờn dỗi. Tôi bật dậy, mặc đồ và búi tóc lên. Tôi rời khỏi phòng cùng với đồ dọn dẹp và tìm một căn phòng để tiếp tục công việc. Sao không phải là nhà bếp nhỉ ? Tới nơi, tôi để tạm đồ dọn lên kệ bếp. Tôi bắt đầu với chiếc tủ lạnh và kết thúc với cái bồn rửa. Sau khoảng một giờ, căn phòng đã sạch sẽ. Kệ bếp sáng bóng như mọi chỗ khác.

-Alicia ?

Tôi giật mình, không nghe thấy tiếng người đến. Tôi quay lại và anh ta đã ở ngay trước mặt tôi.

-Tôi có thể nói chuyện với cô, một ít phút thôi ? - Anh ta hỏi.

Nếu là về chuyện hôm qua, thì quên nó đi.

-À… vâng ? - Tôi trả lời ngắn gọn.

-Xin lỗi vì ngày hôm qua, tôi không nên quá phản ứng như vậy. Nhưng cô không dừng nói ! cô không muốn ngậm miệng lại, và để chuyện này qua đi sao ?

-Đó là một ý hay - Tôi trả lời.

-Mọi chuyện được giải quyết.

Tôi cười mỉm.

-Không

-Cô không định bắt đầu lại đấy chứ !? - Anh ta kêu lên - Đừng có nghĩ đến chuyện mở miệng thêm nữa, vì tôi sẽ tìm một cách khác để cô ngậm miệng lại !

-Anh định đánh tôi chắc ? Làm đi, nhưng nên nhớ đàn ông đánh đàn bà là đồ hèn. Ồ, vậy là mắt anh lại màu đỏ rồi kìa, anh đang bực mình với tôi sao, Daniou ?

Đuổi người khác đi là điểm mạnh của tôi, nhưng không phải là để tìm kiếm phiền phức, ít nhất là lúc này.

-Cô sợ nhện, phải không ?

-Tôi có khả năng dẫm bẹp nó, nên không, tôi không còn sợ chúng nữa.

-Ta sẽ xem nếu cô có thể dẫm bẹp con này.

Ngay lập tức, một làn sương mù phủ lên và trước mặt tôi là một con nhện to bằng chiếc xe hơi.

Tôi không nên khiêu khích anh ta !