Trong cửa hàng, sau một hồi náo loạn, chỉ còn hai người ở lại nhìn nhau.
"Cô gái, cô ghen tị mĩ mạo của em gái ta hả? Ra tay mạnh như vậy? Lẽ nào cô muốn hủy dung em ấy? Lòng dạ cô sao có thể ác độc như vậy? " Y Lan vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc như không ngờ còn có người độc ác như vậy.
Những người xung quanh nghe vậy cũng xôn xao lên.
"Thật không ngờ cô ta đáng sợ vậy nha. "
"Có lẽ là do khuôn mặt xấu xí nên ghen ghét người khác đi. Cũng đáng thương mà."
"Haiz, trên đời này không ngờ còn có người đã xấu lại còn độc thế này."
. . . . .
"Cô... " Mục Y Nhã Lạp khuôn mặt đỏ bừng, không rõ xấu hổ hay là tức giận.
"Không lẽ tôi nói không phải? Nếu vậy sao cô lại đánh em ấy? Này rõ ràng là ghen tị với hoa dung nguyệt mạo của em ấy." Ai đó một câu hai câu mà chọc đến chỗ đau của người khác.
Thực ra, cô biết người sai là em gái cô, lẽ ra nó không nên nói ra câu nói kia, cho dù có là vô ý, thì sai chính là sai. Chỉ là, cho dù nó sai thì cũng phải do cô giáo huấn dựa vào đâu mà người ngoài như cô ta dám động tay động chân. Em gái cô được sủng ái mà lớn lên, bao giờ đã bị như vậy.
Càng nghĩ càng tức, cô liền tiến lại gần cô ta.
"Tuy rằng là em tôi sai, nhưng rõ ràng là cô chạy tới tìm tra. Hơn nữa, cô là cái thá gì mà đánh em ấy. Lần này cứ như vậy, nếu lần sau còn dám động đến nó, tôi nhất định cho cô phiên không dậy nổi."
Cô nói rồi bước ra khỏi cửa hàng. Phải biết rằng, cô không được người khác thích, không phải chỉ vì tính tình kiêu ngạo mà còn bởi vì trước giờ cô chưa từng biết thế nào là thủ hạ lưu tình.
Trước cửa cửa hàng, một nam nhân yêu dã với mái tóc đen nhánh quan sát hết thảy, cười như không cười nhìn Y Lan bước đi.
"Ha... Quả không hổ là tiểu thư Bối Lạc gia."
Y Lan ra cửa hàng liền đi tới chỗ Lam Liên và bọn Lôi Tư Cáp.
"Em không sao chứ." Y Lan hỏi.
"Không sao, đã đỡ hơn rồi."
"Vậy được rồi, lần sau nói chuyện cẩn thận một chút."Y Lan nhắc nhở.
"Vâng, em biết rồi. Lần này là em không đúng." Lam Liên khuôn mặt có chút đánh thuơng
"Gì chứ? Này rõ ràng là cô ta gây sự mà." Lôi Ngạc bất bình.
"Lôi Ngạc, chuyện này là do em không đúng trước."
"Sao em có thể cái gì cũng nhận mình sai vậy hả."
". . ."
"Được rồi, chuyện này đến đây thôi, đừng... "
"Này, đám người kia!" Một thiếu niên trẻ tuổi từ phía cửa hàng đi tới, theo sau anh ta là Nhã Lạp với vẻ mặt đầy đắc ý
"Gì đây? Kéo người đến kiếm chuyện sao?" Y Lan lẩm bẩm.
Lam Liên đưa mắt quan sát người thiếu niên, đó là một chàng trai ưa nhìn, mái tóc màu vàng hoe và đôi mắt xanh như bầu trời, trông có nét giống với cô gái vừa nãy, có lẽ họ là anh em, tuy nhiên nhìn qua có thể nhận thấy anh ta tính tình rất nóng nảy.
''Cô là người đã ức hiếp em gái tôi sao?'' Ôn Du Lạp nhìn Y Lan, cô gái này trên người toát ra khí thế kiêu ngạo, hoàn toàn không để người khác vào trong mắt.
''Ức hiếp? Ai ức hiếp cô ta? Tôi xinh đẹp như vậy cần gì phải ức hiếp một người không có mĩ mạo?'' Không những kiêu ngạo mà nói chuyện cũng rất gợi đòn.
''Cô...'' Ôn Du Lạp không nói nên lời, cô ta quá kiêu ngạo rồi.
''Y Lan...'' Lam Liên khẽ gọi, ý tứ muốn bảo Y Lan dừng lại, sau đó nhìn Ôn Du Lạp nói: ''Chuyện này là tôi thật sự không đúng, tôi không nên nói như vậy, mong anh bỏ qua.''
Ôn Du Lạp đứng hình. Gì đây? Sao lại có người con gái xinh đẹp như vậy chứ, trong phút chốc anh ta dường như quên hết mọi chuyện.
''Không, không là tôi dạy dỗ em gái không tốt, gây phiền phức cho cô. Tôi thật lòng xin lỗi.''
Ôn Nhã Lạp đang rất hả hê vì anh tra cô ta sẽ dạy dỗ bọn người đó một bài học, nhưng mà ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy rađây
"Không lẽ... anh hai này là bị sắc đẹp chọc thủng mắt rồi? "
Nghĩ nghĩ cô ta quyết định : "Không được, phải làm anh hai tỉnh táo lại mới được?"