Chương 1: Lễ hội

Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng nọ có một gia đình địa chủ giàu có, họ có hai người con gái vô cùng xinh đẹp.

Tuy nhiên, hai chị em mỗi người một vẻ, cô chị mang vẻ đẹp yêu kiều quyến rũ nhưng cô vô cùng độc miệng, chỉ cần mở miệng ra là kéo cừu hận, khiến người người muốn nhào vô đánh một trận cho hả dạ.

Còn cô em thì ngược lại, cô có vẻ đẹp trong sáng ngọt ngào, thuần khiết như ánh trăng sáng, không chỉ khiến bao nhiêu chàng trai si mê mà ai gặp qua cũng đều quý cô

''Hôm nay quả là một ngày đẹp trời nhỉ, Lam Liên.'' Một chàng trai với nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai tiến lại gần cô gái đang đứng giữa vườn hoa.

Đó là một chàng trai anh tuấn với mái tóc nâu xoăn nhẹ, trên gương mặt luôn hiện hữu nụ cười khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy dễ chịu.

''Chào buổi sáng, Tư Cáp.'' Bối Lạc Lam Liên mỉm cười, nụ cười xinh đẹp đến nỗi những bông hoa xung quanh cô cũng phải e thẹn

''Lam Liên, cho chị này.'' Bỗng thiếu niên nọ từ sau Lôi Tư Cáp chạy tới, đưa cho cô một đóa hồng rực rỡ.

Thiếu niên nọ như ánh mặt trời, luôn cho người khác cảm thấy tràn đầy sức sống khi ở bên. Cũng là mái tóc xoăn nâu ấy, nhưng rõ ràng một người ôn nhu ấm áp, còn người kia lại tỏa sáng năng lượng.

''Cảm ơn nhé, Lôi Ngạc.'' Lam Liên mỉm cười

Sau đó chàng thiếu niên đáng yêu kia đỏ mặt lập tức kéo tay anh trai mình chạy biến.

Lam Liên vừa quay người liền nhìn thấy chị mình, cô chạy lại khoe đóa hoa vừa được tặng

''Y Lan, chị thấy đóa hoa này thế nào?''

''Oh, rất đẹp, chỉ là vĩnh viễn không đẹp bằng em gái chị.''

Lam Liên đỏ mặt ngượng ngùng, cô nghĩ Y Lan còn đẹp hơn cả cô, chỉ là tính cách chị ấy có chút ngoài lạnh trong nóng cho nên không mấy người thích mà thôi. Cô cũng tức giận mọi người không biết điểm tốt của chị ấy lắm nhưng không làm gì được.

''Y Lan, hôm nay trong làng có lễ hội, chị đi cùng em nhé. Năm nào chị cũng không đi, lần này đừng hòng từ chối em.''

''...'' Y Lan không nói gì, cô ngoảnh mặt bước đi, cô không thích nơi đông người, không thích sự náo nhiệt, lại càng không thích cái ánh mắt của đám nam nhân trong làng nhìn cô.

Lam Liên như cái đuôi đi theo Y Lan, cái miệng nhỏ liên tục nài nỉ Y Lan đi lễ hội cùng cô. Cuối cùng cô cũng thuyết phục được Y Lan

...

Lam Liên khoác tay Y Lan đi dạo, ánh đèn lập lòe tạo nên một không gian ấm cúng, lễ hội năm nào cũng vậy, năm nào cũng náo nhiệt đông vui thế này. Chỉ là năm nay, Y Lan đi cùng cô, cô cảm thấy hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời.

Lam Liên kéo Y Lan vào một cửa hàng nọ, nơi đây bán những chiếc váy vô cùng xinh đẹp.

''Y Lan, chị xem chiếc đầm này có hợp với em không?'' Lam Liên ướm thử chiếc váy lên người, liên tục xoay vài vòng hỏi Y Lan

''Rất hợp.''

''Còn cái này thì sao?''

''Cũng rất hợp.''

''Cái này?''

''Đẹp lắm.''

''Y Lan, chị có nhìn đâu mà biết đẹp hay không chứ?''

''Em mặc gì chả đẹp.''

Lam Liên đỏ mặt, lập tức mua hết những chiếc đầm cô vừa thử, khi cô đang định rời đi thì liền nhìn thấy chiếc đầm màu đỏ, điểm xuyến một vài bông hoa trắng trông vô cùng xinh đẹp.

''Y Lan, chiếc đầm này thật đẹp. Rất hợp với chị đấy. Bà chủ, có thể lấy nó cho tôi không?''

''Nó là của tôi, cô đừng mơ tưởng.'' Một cô gái bước vào, cô ta cũng rất xinh đẹp, nhưng có lẽ vì trên gương mặt đó có một vết sẹo dài làm cho gương mặt ấy trở nên vô cùng dữ tợn, ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ

''Sao cô có thể vô lí như vậy, rõ ràng cô đến sau mà.''

''Tôi đến sau thì có làm sao? Không phải cô đã mua rất nhiều đồ rồi sao?''

''Chẳng phải cô cũng mua rất nhiều đồ sao? Chiếc đầm này thực sự không hợp với cô, trên mặt cô có vết sẹo dài thế kia mặc vào trông rất kì quái. Tôi chỉ là muốn tốt cho cô.'' Lam Liên vô tình nói ra thứ không nên nói, dứt lời cô mới nhận ra điều đó.

''Bốp!''

Chưa kịp xin lỗi thì một cú tát giáng xuống mặt Lam Liên khiến cô ngã xuống đất.

''Cô...'' Lam Liên vẫn chưa hết bàng hoàng, chỉ cảm thấy bên má của mình rất rát, khóe mắt cô đỏ hoe.

''Lam Liên!'' Lôi Tư Cáp hét lên một tiếng, vội vàng chạy lại ôm Lam Liên vào lòng ''Lam Liên, em không sao chứ? Có đau không? Nhã Lạp, cô bị điên à? Sao lại vô cớ đánh người?''

''Vô cớ đánh người? Haha, tôi không rảnh đến mức vô cớ làm bẩn tay mình.'' Nhã Lạp cười, có lẽ do kích động quá mức làm cho vết sẹo đỏ ửng lên khiến gương mặt cô ta vô cùng đáng sợ.

''Tư Cáp, em không sao, là lỗi của em.'' Lam Liên nhỏ giọng giải thích, gương mặt dường như muốn khóc nhưng lại cố kìm nén.

Lôi Tư Cáp bế Lam Liên rời đi, tất cả mọi chuyện xảy ra nhanh chóng, một giây trước Lam Liên cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của cô, thế mà một giây sau chuyện không hay đã xảy đến với cô.