Chương 3: Đi Lạc

Lam Liên trở về nhà, chạy một mạch vào phòng liền khóa mình trong đó.

''Lam Liên, có sao không?'' Y Tây có chút lo lắng

''Không sao, em muốn nghỉ ngơi một chút.'' Lam Liên mệt mỏi nói, bây giờ cô không muốn ai làm phiền.

''Vậy em nghỉ ngơi đi.'' Y Tây nói rồi bỏ đi, dù sao cô cũng chẳng khuyên được gì.

...

Lam Liên đứng trong vườn hoa, gương mặt cô dường như xinh đẹp hơn cả dưới ánh mặt trời, nhưng mà hôm nay, gương mặt ấy lại mang chút đượm buồn. Có lẽ là vì trong cuộc đời cô ấy chưa bao giờ chịu thiệt như vậy.

''Bối Lạc Lam Liên.'' Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô gái trong vườn hoa giật mình

''Sao...sao cô lại đến đây?'' Lam Liên vẻ mặt trắng bệch hoảng hốt, bất giác đưa tay sờ lên má, cô vẫn còn có thể cảm nhận được cảm giác nóng rát tối qua

''Tôi đến để xin lỗi cô, nếu tôi không đến thì anh trai tôi sẽ không bỏ qua cho tôi.'' Ôn Nhã Lạp thành khẩn nói ''Hôm qua tôi thật sự quá đáng, xin lỗi.''

''A, không có gì, một phần cũng là lỗi của tôi.'' Lam Liên nói, gương mặt cô trở nên tươi tắn, mỉm cười với Ôn Nhã Lạp.

......

Lam Liên tung tăng trở về nhà, gương mặt u sầu bỗng nhiên tràn đầy sức sống.

Cô thấy Y Tây đang lười biếng lật vài trang sách bên cửa sổ, mái tóc dài đen nhánh cột lỏng lẻo sau lưng, dáng vẻ vô cùng lười biếng lại không kém phần mị hoặc câu nhân.

Aiza... Cô nhìn cũng muốn chạy lại phác gục chị gái a.

Thấy cô đi vào, Y Tây nở nụ cười: ''Chuyện gì khiến em vui vẻ thế?''

''Nhã Lạp cô ấy đến xin lỗi em, cô ấy từ nhỏ không có ai chơi vì vết sẹo trên mặt, quả thật có chút đáng thương. Vì thế, ban nãy cô ấy đến xin lỗi cũng muốn kết bạn với em.'' Lam Liên vui sướng nói

''Hi vọng là vậy.'' Y Tây mỉm cười, chỉ là, ý cười không đạt đến đáy mắt, trong đôi mắt ấy, chỉ có vô cùng vô tận u ám.

Đáng tiếc Lam Liên còn đang bận cao hứng nên không chú ý

''Em và Nhã Lạp định đi chơi, chị có muốn...''

''Không!'' Lam Liên chưa kịp nói hết câu thì Y Tây đã cắt ngang.

''...'' Lam Liên chẳng biết nói gì ngoài cười khổ "Vậy... em đi đây.''

...

''Nhã Lạp, cô đợi tôi lâu chưa?'' Lam Liên chạy đến, thấy Ôn Nhã Lạp đã đứng chờ mình liền tươi cười hỏi.

''Tôi cũng vừa mới đến, chúng ta đi thôi.'' Ôn Nhã Lạp cũng cười lại, dắt tay Lam Liên cùng đi dạo.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa hai người.

Bỗng nhiên từ đâu chạy tới một thiếu niên, trên người hắn đầy vết thương và bùn đất, hắn chật vật chạy đến trước mặt Ôn Nhã Lạp giọng hốt hoảng: ''Tiểu... tiểu thư Xảy ra chuyện rồi, Đại thiếu gia lên rừng đi săn bị thú dữ tấn công, bây giờ không sống chết thế nào.''

"Cái gì?? Mau gọi người đến

cứu viện, ta sẽ đến đó trước'' Ôn Nhã Lạp cũng hốt hoảng theo, lập tức kéo tay Lam Liên đi vào rừng.

Hai người tiến sâu vào trong khu rừng, dù là ban ngày nhưng khu rừng lại rất âm u, xung quanh sương mù phủ kín, chỉ có thể nhìn rõ mọi thứ trong phạm vi khoảng một mét

Đi một lúc lâu, khung cảnh ngày càng âm u ẩm ướt.

''Nhã Lạp? Hình như chúng ta lạc vào sâu trong rừng rồi. '' Lam Liên có chút sợ hãi nói

Chỉ là, không ai đáp lại cô cả.

Cô hoảng sợ quay lại, phát hiện ra người nãy giờ theo sau mình đã biến mất.

''Nhã Lạp, cô đâu rồi? Nghe thấy tôi gọi thì mau trả lời Nhã Lạp? Nhã Lạp?''

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang khắp nơi.

Lam Liên cứ tiến lên phía trước, hi vọng sẽ tìm được Ôn Nhã Lạp nhưng càng đi cô càng cảm thấy không đúng. Cô cảm thấy sương mù ngày càng dày hơn nữa.

Có lẽ, ra không được rồi.

"Răng rắc"

Lam Liên bỗng nhiên dẫm phải một thứ gì đó, cô cúi xuống nhìn thì trợn tròn mắt, này chẳng phải là bộ xương người sao?

Mà cô, vừa mới dẫm gãy một cái xương đùi

"AAAA..." Lam Liên hét toáng lên, cắm đầu chạy thục mạng, cô vừa chạy vừa khóc, hôm nay là ngày gì vậy chứ.