-Sát huynh sẽ không ra tay với nàng chứ ?
Hồng Nhi lo lắng khi thấy Vân Diễm không nghe lời Kiêu Sát mà tiến tới bên hắn, nàng biết Kiêu Sát sẽ không nói đùa . Cả đám Trần Hoàng lặng yên theo dõi .
Vân Diễm từ từ đi tới phía Trấn Kiêu Sát .
-Đừng nghĩ ta sẽ mềm lòng .
Trấn Kiêu Sát mở mắt ra nhìn về Vân Diễm . Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Trấn Kiêu Sát, Vân Diễm chợt đứng lại, nàng tưởng như mình đang đứng trước một con mãnh thú khát máu, sẵn sàng hạ sát mình .
Nhưng vẫn quyết tâm bước tiếp, hai tay nàng nắm chặt lại . Ma hạch của nguyên tố thú này rất quan trọng đối với nàng, nếu lấy được lòng vị luyện dược sư kia thì chắc chắn địa vị của nàng trong gia tộc sẽ được nâng cao hơn .
Trấn Kiêu Sát thấy nàng vẫn bước tiếp liền động thủ, hắn đưa tay phóng ra những thanh kiếm .
Vân Diễm bình tĩnh tay kết ấn, phồng hai má thổi ra một ngọn lửa làm mấy thanh kiếm kia lập tức tan chảy .
-Lại muốn đánh nhau sao ?
Trần Hoàng nhíu mày quan sát tình hình, cô nương này lại liều lĩnh như vậy ? Nói khắc chế nguyên tố nhưng với kĩ năng của Trấn Kiêu Sát thì sao nàng ta có thể chống chịu được .
Lập tức Trấn Kiêu Sát biến mất tại chỗ, khi ngọn lửa biến mất, Vân Diễm không thấy Trấn Kiêu Sát đâu thì lập tức thủ thế .
-Phía trên ! Vân Diễm tiểu thư .
Đại Bôn là người thấy Trấn Kiêu Sát đang từ trên chém xuống một kiếm liền la lên cho Vân Diễm biết .
-Tên này quả thật không tha cho nữ nhân luôn sao ?
Ôn Báo nhìn kết quả đã định nói lên suy nghĩ của mình .
-Ta đã hiểu vì sao bọn Đại Bôn gọi hắn là Ác Ma .
Trần Hoàng ánh mắt nghiêm trọng nhìn Trấn Kiêu Sát một kiếm kia chém xuống Vân Diễm . Tên này quả thật đã coi ai là kẻ thù hoặc dám khiêu khích hắn, bản thân hắn sẽ không tha thứ và tiêu diệt cho bằng được .
Vân Diễm được nhắc nhở, nhưng nàng chỉ mới ngẩng đầu lên thì kiếm kia đã chém xuống, không nghĩ được gì nhiều, trong tay nàng xuất hiện một vật .
Nàng cầm nó ngang chặn một kiếm kia .
-Keng !!!
Tiếng kim loại va vào nhau, phản lực khiến Trấn Kiêu Sát bị đẩy lùi ra xa, Vân Diễm phun ra một ngụm máu .
-Hửm ?
Trấn Kiêu Sát nhìn thấy vật mà Vân Diễm đưa ra để chặn đòn của mình thì không khỏi ngạc nhiên, đó là một cây tiêu có hai đầu Băng Hỏa ? Và thanh kiếm của hắn đã gãy làm đôi .
-Sao .. sao lại mạnh như thế ? Rõ ràng ta với hắn không chênh bao nhiêu .
Vân Diễm lau vết máu trên khóe miệng mình, run run lẩm bẩm, nàng không ngờ mình cũng là Khải Tướng nhưng đọ sức với Trấn Kiêu Sát thì lại bị đối phương dễ dàng đả bại như vậy, dù có khắc chế nguyên tố .
Nếu không có cây tiêu này chặn lại một đòn đó, hẳn nàng cũng đã nằm xuống .
Trần Hoàng thấy cây tiêu mà Vân Diễm lấy ra chặn đòn thì không khỏi ngẩn ra, nhìn rất quen mắt !
-Ngươi .. ngươi .. ngươi đúng là Ác Ma, ngay cả một thiếu nữ như ta mà cũng xuống tay .
Vân Diễm tức giận, mắng chửi Trấn Kiêu Sát .
-Hừ .
Trấn Kiêu Sát không nói không rằng, tiếp tục muốn xuống một kiếm nữa .
-Này này, khoan đã Kiêu Sát .
Trần Hoàng vận dụng Phong Xà Bộ mau chóng tiến tới chỗ Trấn Kiêu Sát ngăn hắn lại .
-Chuyện gì ?
Trấn Kiêu Sát thấy Trần Hoàng bức tốc tới chỗ mình thì dừng hành động lại .
-Ngươi đợi ta hỏi một vài chuyện .
Trần Hoàng nói xong với Trấn Kiêu Sát liền quay qua mỉm cười với Vân Diễm .
Vân Diễm thấy Trần Hoàng thủ pháp nhanh chóng tiến tới bên đây không khỏi giật mình, thân pháp nhanh đến vậy ?
-Cô nương, cho ta hỏi là cây tiêu này cô nương từ đâu có ?
Trần Hoàng chỉ về phía cây tiêu, lên tiếng hỏi .
-Ngươi muốn biết để làm gì ?
Vân Diễm hồ nghi trả lời, vật này là của vị luyện dược sư đó cho nàng mượn để phòng thân trong việc đi săn nguyên tố thú .
Nói trắng ra là vị luyện dược sư này rất trẻ tuổi lại thân thiện nên nàng muốn giao hảo hơn với hắn, nào ngờ được vị luyện dược sư cho mượn cây tiêu này đi phòng thân .
-Nếu đúng lai lịch thì nó cứu cô được một mạng đấy .
Trần Hoàng liếc mắt nhìn về phía Trấn Kiêu Sát .
-Đây là vật của một vị luyện dược sư cho ta mượn phòng thân .
Vân Diễm thấy Trần Hoàng liếc mắt ra hiệu bên Trấn Kiêu Sát thì ngoan ngoãn nói ra .
-Hắn tên Lộ Dung Khắc ? Có dắt theo một hồ lô màu đỏ bên hông ? Và búi tóc màu trắng ánh bạc phải không ?
Trần Hoàng mắt sáng lên nói ra thông tin . Nếu hắn đoán không lầm, cây tiêu hai đầu băng hỏa này là của tên luyện dược sư biến thái kia ....
-Ngươi .. ngươi làm sao biết danh tính của Lộ đại sư ?
Vân Diễm kinh ngạc khi Trần Hoàng nói ra danh tính và miêu tả vóc dáng của vị Lộ đại sư đã cho nàng mượn cây tiêu này phòng thân .
-Ta là bằng hữu của hắn, cô có thể dẫn ta đến gặp hắn được không ? Biết đâu ta có thể giúp được cô đấy .
Trần Hoàng cười cười nói ra, thật không ngờ nay lại gặp được tên luyện dược sư biến thái nọ, gặp cô gái xinh đẹp nào cũng thấy sự xuất hiện của hắn .
Trần Hoàng lại càng không muốn thấy Trấn Kiêu Sát ra tay với nữ nhân, nhìn theo cách này thì cô nương này hẳn đang thuê hai tên Khải Tướng đi săn nguyên tố thú cùng mình để lấy ma hạch làm quà cho tên Lộ Dung Khắc kia .
-Thứ lỗi, ta đây có mắt như mù, không biết được vị huynh đài đây là bằng hữu của Lộ đại sư .
Sau khi thấy Trần Hoàng nói ra danh tính và vóc dáng, hơn nữa còn xác nhận bằng hữu của Lộ đại sư thì Vân Diễm liền trở nên cung kính, đứng thẳng dậy chấp tay tạ lỗi .
Trấn Kiêu Sát nghe hai người họ trò chuyện thì thu kiếm lại . Hắn cũng đã tỏ rõ sự tình .
-Không sao không sao, cô có thể đưa ta đến gặp hắn không ?
Trần Hoàng xua tay không nhận lễ của Vân Diễm .
-Vâng, rất sẵn lòng .
Vân Diễm hồ khởi dẫn đường .
-Này, giúp ta khiêng về .
Trấn Kiêu Sát nắm lấy áo Trần Hoàng, kéo ngược hắn lại để phụ giúp trước khi tên này kịp rời đi . Cả đám Đại Bôn nhìn tình hình xoay chuyển mà hoa cả mắt .
Trần Hoàng và Trấn Kiêu Sát mỗi người một đầu khiêng cái nanh của Địa Tượng Vương, Vân Diễm bám sát theo họ .
-Cô ấy bằng hữu của Dung Khắc .
Trần Hoàng đi tới chỗ của Hương Hy nói cho nàng biết .
-Hừ, tên bại hoại đó, đừng để muội gặp lại .
Hương Hy đưa nắm đấm lên tỏ vẻ tức giận, nàng còn không quên vụ việc lần trước tên Lộ Dung Khắc nhận biết mùi của nàng .
-Này, sao ngươi lại nói năng vô lễ với Lộ đại sư như thế ?
Vân Diễm nghe Hương Hy nói Lộ đại sư là bại hoại không khỏi tức giận . Phải nói Lộ đại sư trọng mắt cô là vị luyện dược sư tam phẩm trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, và tính tình cũng rất thân thiện không kiêu ngạo như mấy vị luyện dược sư kia .
Nên trong lòng cô đã coi Lộ đại sư là một thần tượng của mình .
-Ấy ấy hiểu lầm .
Trần Hoàng cười cười hòa giải, hắn cũng không rõ tên Lộ Dung Khắc này bại hoại như vậy tại sao nhiều nữ nhân cứ bênh vực hắn . Nếu ở đây nói ra những điều hắn làm với Hương Hy thì không hay cho lắm .
Vân Diễm nghe Trần Hoàng giải thích gật đầu đồng ý, không tranh cãi với Hương Hy nữa .
Ôn Báo đã khôi phục, hắn phụ một tay đỡ Lâm Mộ đang bất tỉnh về . Cả ba người đi qua đám Đại Bôn mà không thèm nói lời nào cả .
-Tên còn lại, chờ ta !
Trấn Kiêu Sát đi qua đám người Đại Bôn bỏ lại một câu nói đầy sát khí, khiến bọn Đại Bôn chỉ biết gật đầu liên tục như gà mổ thóc .
Con Địa Tượng tam giai thấy Trấn Kiêu Sát đi, liền lên bờ, đưa vòi của mình xoa xoa Địa Tượng Vương, cảm nhận chủ thượng vẫn còn hơi thở nó mới yên tâm không xoa nữa, một vòi đập mạnh lên cái đầu của Bạo Hùng khiến nó nổ tung ra .
Đám Đại Bôn thấy thế nhao nhao bỏ chạy .
-Này, ngươi đi với ta một chuyến .
Đưa mọi người và chiến lợi phẩm về tới viện tự, Trần Hoàng quay qua nói với Trấn Kiêu Sát . Hắn muốn Trấn Kiêu Sát đi cùng mình tới gặp Lộ Dung Khắc .
-Ừ .
Trấn Kiêu Sát lạnh lùng đáp, liếc qua Vân Diễm đang đứng . Vân Diễm thấy ánh mắt của Trấn Kiêu Sát liếc tới mình khiến bản thân không khỏi nổi da gà .
Tên này thật sự lúc nãy có ý định hạ sát thủ với mình, nếu vị bằng hữu của Lộ đại sư không nhận ra kịp thì bản thân nàng đã nằm chung với tên Bạo Hùng kia rồi .
-Ta hơi tò mò về mối quan hệ của hai người, huynh có thể kể cho ta nghe được không?
Vân Diễm mắt sáng lên khi hỏi Trần Hoàng về thông tin của Lộ Dung Khắc .
-Lộ đại sư đó đã từng giúp ta một gốc dược liệu cấp ba .
Trần Hoàng vô tư kể ra chuyện hai năm trước .
-Chỉ có vậy thôi sao ?
Vân Diễm nhíu chặt đôi mày lại, theo như những gì Trần Hoàng thuật lại, chỉ có những chuyện đó thì làm sao hai người lại thành bằng hữu được ?
-Cô muốn biết thêm thì hỏi hắn .
Trần Hoàng cười cười, không nói tiếp .
Được câu trả lời của Trần Hoàng, Vân Diễm cũng không hỏi nữa, im lặng dẫn đường . Họ đi khoảng nửa canh giờ đã tới trước cổng một thị trấn nhỏ . Bên trong tấp nập người đi lại .
Ở đây chủ yếu là những người trao đổi thông tin về khu sâm lâm và buôn bán những thứ kiếm được từ đó cũng như dược liệu .
Vân Diễm dẫn Trần Hoàng và Kiêu Sát tới một tửu lâu . Trần Hoàng cũng không ngạc nhiên lắm khi tên Lộ đại sư đó ở trong này .
Nàng dẫn Trấn Kiêu Sát và Trần Hoàng lên phía phòng của Lộ Dung Khắc . Đứng trước cửa có hai người, là Mạch Ba và Dương Sử .
-Chào hai vị, ta đây có chuyện muốn gặp Lộ đại sư .
Vân Diễm chấp tay chào hỏi hai người .
-Chào Vân Diễm tiểu thư, Lộ đại sư đang ở bên trong, mời tiểu thư
Dương Sử và Mạch Ba đã được giáo huấn rất nhiều nên cũng lễ độ đáp lại, ánh mắt không liếc chỗ cần liếc .
-Hai người này là ?
Dương Sử thấy Trần Hoàng và Trấn Kiêu Sát đi sau lưng Vân Diễm thì không khỏi thắc mắc .
-À vị này là bằng hữu của Lộ đại sư, còn đây là bằng hữu của hắn .
Vân Diễm chỉ về Trần Hoàng đang tươi cười với hai người giới thiệu rồi chỉ sang Trấn Kiêu Sát mặt lạnh tanh giới thiệu .
-Bằng hữu của Lộ đại sư ? Sao ta không biết .
Dương Sử tiếp tục lên tiếng chất vấn, Mạch Ba nãy giờ quan sát hai người, hắn nhìn một bên luôn tươi cười, một bên thì mạnh lạnh lùng, có sát khí tỏa ra từ cơ thể người này .
Mạch Ba nhìn chằm chằm vào Trấn Kiêu Sát đề phòng, nhưng người của Vân Diễm tiểu thư dẫn đến ? Liệu có bị lừa hay không ?
-Ngươi báo tên ta là Trần Hoàng, khắc Lộ đại sư sẽ nhận ra .
Trần Hoàng nhìn ra điểm nghi ngờ trong mắt hai tên này, đặc biệt là Mạch Ba đang nhìn Trấn Kiêu Sát chằm chằm, nên hắn muốn Dương Sử vào báo danh tính của mình . Hắn cũng không có ấn tượng tốt với hai tên dược đồng này lắm .
-Được rồi, phiền các người đợi ở đây để ta vào bẩm báo .
Dương Sử quay người rời đi, đến trước cửa phòng của Lộ Dung Khắc nhẹ nhàng gõ cửa, đến khi được đồng ý cho vào thì hắn mới dám đẩy cửa tiến vô bên trong .
-Lộ đại sư danh tiến lẫy lừng, biết bao kẻ muốn kết giao nên dùng mọi thủ đoạn và kết cục của chúng cũng không tốt là mấy .
Mạch Ba quay người rời đi, tiến lại trước cửa, không quên để lại một câu nói cảnh cáo .
Vân Diễm nhíu mày khi nghe Mạch Ba nói vậy, nàng cũng không dám chắc Trần Hoàng là bằng hữu của Lộ đại sư, như hắn kể lại thì chỉ có gặp qua lúc tặng dược liệu, không đến nỗi quá thân như bằng hữu .
Nhưng nếu không dẫn hắn về đây thì nàng đã nằm xuống tại chỗ sâm lâm kia, phải nói Trần Hoàng là sợi dây cứu mạng của mình .
Từ lúc Trần Hoàng nhận quan hệ thì tên Ác Ma kia đã dừng ý định hạ sát mình . Đã đưa được mình về đây, tức thì nếu không phải bằng hữu của Lộ đại sư, lúc đó mình còn trở mặt còn kịp và cứu được mạng chính mình .
Ở đây đông người như vậy, hai tên này làm gì được mình chứ ? Vân Diễm trong đã có tính toán, nàng chỉ muốn giữ cái mạng nhỏ của mình .
Trần Hoàng cũng không để ý lắm đến lời nói của Mạch Ba, Kiêu Sát thì khỏi phải nói, hắn như bị điếc ....
Khoảng chừng thời gian nửa chum trà, Dương Sử đi ra mời ba người tiến vào . Mạch Ba ngạc nhiên khi thấy Trần Hoàng và Kiêu Sát được mời vào .
-Đó là bằng hữu của Lộ đại sư thật ?
Mạch Ba không tin, liền hỏi Dương Sử .
-Ừ, một vị bằng hữu mới quen .
Dương Sử gật đầu đáp . Mạch Ba nghe thế liền không hỏi nữa .
-Vân Diễm tiểu thư khỏe chứ ?
Ba người bước vô phòng, thấy Lộ Dung Khắc đang quay lưng lại .
-Đa tạ Lộ đại sư quan tâm, ta đây nhờ ơn đức của người nên vẫn mạnh .
Vân Diễm gặp được Lộ đại sư giọng liền dịu dàng nhẹ nhàng .
-Ta đây nào có ơn đức gì mà giúp tiểu thư ?
Lộ Dung Khắc vẫn ngồi quay lưng nói ra, giọng hắn rất trầm tĩnh, như một bậc tiền bối .
Trần Hoàng thấy cảnh này khóe miệng liên tục giật giật, tên này là đang diễn trò ? Trấn Kiêu Sát nhíu mày khi nhìn thấy Lộ Dung Khắc, chủ nhân của cây tiêu đó là người trước mặt này sao ?
-Nhờ bảo vật của Lộ đại sư đây, đã giúp ta tránh được một kiếp .
Vân Diễm một thái độ sùng bái nói ra .
-Ồ là vậy sao ?
Lộ Dung Khắc tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng rất điềm tĩnh như là đã liệu hết mọi chuyện .
-Ơn cứu mạng này không biết lấy gì báo đền cho Lộ đại sư .
Vân Diễm một mặt sùng bái chấp tay cúi đầu xuống, nàng còn suýt chút nữa muốn quỳ xuống .
-Lấy gì báo đáp sao ?
Lộ Dung Khắc mặt suy tư nghĩ về việc báo đáp, ba người đằng sau không biết biểu cảm của Lộ Dung Khắc giờ đây như thế nào, hắn nghĩ nhiều thứ mà Vân Diễm có thể báo đáp cho hắn, đễn nỗi máu mũi cũng tràn ra ngoài ...
-Hay là lấy thân báo đáp đi ?
Trần Hoàng vê vê cằm, lên tiếng, hắn thấy tên bại hoại này là đang diễn quá sâu .
-Được ! Đó là một ý kiến hay .
Lộ Dung Khắc nghe được câu đó liền ưng ý, nó cũng đồng tình trong suy nghĩ của hắn .
-Lấy ... lấy thân báo đáp sao ?
Vân Diễm đang chấp tay ở dưới cơ thể run lên, mặt đã ửng đỏ, nàng không biết phải xử lý tình huống này như thế nào nhưng đây là một vị luyện dược sư có tiền đồ vô lượng, nếu được làm thê tử của hắn thì còn gì bằng ?
Địa vị trong gia tộc của nàng là cái thá gì so với làm thê tử của hắn . Nhưng đây là cũng quá lộ liễu a .
-Khoan, có gì đó sai sai .
Lộ Dung Khắc nghe được câu lắp bắp của Vân Diễm không khỏi thắc mắc, nãy rõ ràng là có một giọng nam nhân mà ?
Lộ Dung Khắc quay lại thì thấy Trần Hoàng đang vẫy tay với hắn, và một tên thiếu chi đang nhìn chằm chằm mình,Vân Diễm đang chấp tay . Nhìn thấy nụ cười của Trần Hoàng, Dung Khắc liền biết ngay mình bị hố .
-Khụ, Vân Diễm tiểu thư mời ngồi .
Lộ Dung Khắc ho nhẹ một tiếng kêu Vân Diễm vào ngồi .
-Vâng, đa tạ đại sư .