Chương 91: Tâm Sự

-A ui .

Tiếng kêu phát ra từ Trần Hoàng .

Hương Hy đang băng bó vết thương cho hắn . Từ lúc cơ thể kiệt sức ngã xuống buổi luyện tập đã kết thúc .

Hắn không có một cái gì gọi là phản đòn, chỉ toàn thủ thế và bị Trấn Kiêu Sát vờn qua lại .

-Đã bảo huynh đừng có cố quá mà .

Hương Hy lau vết thương cho Trần Hoàng nghe hắn kêu lên liền ngưng lại trách mắng, khi thấy hắn ngã xuống, tim nàng như ngưng đập một nhịp .

Cảm giác xót xa khi nhìn thấy người mình yêu thương chịu khổ mà nàng không làm được gì khiến bản thân mình tự trách mình . Nếu nàng cũng mạnh lên thì không cần Trần Hoàng bảo vệ nàng nữa .

-Trấn Kiêu Sát thật mạnh !

Trần Hoàng hai mắt sáng lên, hắn còn chưa sử dụng Phong Xà Bộ hay Thái Dương Hạ Sơn đã bị Trấn Kiêu Sát vờn cho kiệt sức mà gục .

-Cái tên đó ra tay cũng thật mạnh a .

Hương Hy tức giận kêu lên, nàng tính băng bó cho Trần Hoàng xong lập tức đi hỏi tội Trấn Kiêu Sát .

-Như thế mới biết được thực lực của ta đến đâu để còn tu luyện .

Trần Hoàng nắm lấy bàn tay của Hương Hy xoa xoa .

-Nhưng ....

-Muội không cần phải lo cho ta, cũng không nên kiếm Kiêu Sát gây chuyện .

Trần Hoàng xoa xoa tay Hương Hy rồi nói ra ý nghĩ của mình . Từ khi biết nàng là Long tộc Trần Hoàng đã tỏ mọi chuyện về sức mạnh của nàng . Không khéo lại gây hấn với cái tên hiếu chiến kia .

-Vâng, muội biết rồi .

Hương Hy nhìn thấy Trần Hoàng nghiêm túc trong chuyện này nên chiều theo ý của hắn .

-Muội băng bó xong rồi, huynh nghỉ ngơi một tí rồi ra ăn tối chung với bọn muội .

-Ừ, muội đi chuẩn bị đi .

Nói rồi Trần Hoàng đưa mặt lại gần Hương Hy, hôn lên trán nàng . Cử động này quá bất ngờ khiến Hương Hy không kịp phòng vệ, nàng lập tức tim đập loạn xạ, mặt đỏ bừng, tay buông tay Trần Hoàng ra, nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi phòng .

Trần Hoàng âu yếm nhìn Hương Hy, hắn muốn đền bù cho nàng đã nhọc công lo lắng cho hắn .

-Ghê nhỉ, dạo này ngươi với nàng hình như thân mật hơn ?

Lục Miêu từ trên mái nhà lơ lửng xuyên xuống .

-Con hổ nhà ngươi chỉ biết đi rình ta thôi hả ?

Trần Hoàng mặt tối sầm xuống, con Tiểu Hổ này luôn luôn rình mò hắn .

-Chuyện ngay trước mặt ngươi kêu ta rình ? Liệu muốn ăn đòn tiếp ?

Lục Miêu tức giận kêu lên, vị trí của nó nằm luôn luôn là ở trên mái nhà của Trần Hoàng .

-Có giỏi thì nhào vô, ta sợ ngươi chắc ?

Trần Hoàng cũng không nhịn, hắn so về linh hồn còn sợ ai ?

-Ngươi nghĩ ta sẽ tấn công linh hồn sao ?

Lục Miêu mặt khinh thường đáp . Lập tức một tia lửa lướt qua tóc Trần Hoàng làm tóc hắn mất đi một mảng .

-AAAA, tiểu hổ ngươi chán sống rồi, dám đốt tóc của ta .

Trần Hoàng hét lên, hắn lập tức đứng dậy đuổi theo Lục Miêu, nhưng vì bị thương nên Trần Hoàng di chuyển chậm lại, không may sao lại vấp ngã nhào ra cửa .

-Ngươi còn non lắm .

Lục Miêu đắc chí biến mất .

Trần Hoàng tức tối vì bị Lục Miêu chơi cho một vố, hắn lầm bầm rồi tự mình đứng lên lê thân ra phía ngoài nhà bếp .

-Này Trần Hoàng ngươi bị sao thế ?

Mạc Thành thấy Trần Hoàng băng bó khắp người thì không khỏi thắc mắc .

-Thương thế khi luyện tập thôi .

Trần Hoàng nhìn Mạc Thành đang đi tới hỏi thăm, liền đáp lại .

-Ngươi va chạm với nguyên tố thú tam giai sao ?

Mạc Thành mặt khiếp sợ nói ra, hắn bây giờ có thể thoải mái đối phố với nguyên tố thú nhất giai, nhị thì có thể chạy được, còn gặp tam giai coi như khó sống . Thế mà tên này đã va chạm với nguyên tố thú tam giai .

-Không, tên này còn hung ác hơn với tam giai nguyên tố thú .

Nói rồi Trần Hoàng hất mặt về phía Trấn Kiêu Sát đang bổ củi phía trước nhà bếp, ra hiệu cho Mạc Thành .

-Thật chứ ?

Mạc Thành nhìn theo hướng của Trần Hoàng thì không khỏi khiếp sợ hơn nữa . Cái tên thiếu chi kia lại kinh khủng đến vậy ?

-Bữa nào ngươi thử đi .

Trần Hoàng cười mờ ám rồi đi lại chỗ nhà bếp . Mạc Thành mặt đầy suy tư, tên Trấn Kiêu Sát này đã một lần tí nữa đoạn đứt tay Ôn Báo vì bị gây sự .

Nay Trần Hoàng trong đám bọn họ gọi là tu vi cao nhất còn bị hành hạ thế này ? Liệu hắn muốn luyện tập sẽ thảm như thế nào ? Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt đầy sát khí của Trấn Kiêu Sát, Mạc Thành không khỏi rùng mình .

Bữa tối của họ diễn ra bình thường, thực phẩm được chế biến theo con Hùng Vị Sơn, Trấn Kiêu Sát ngồi ăn riêng bàn, Hương Hy hôm nay lại can đảm ngồi cạnh Trần Hoàng gắp thức ăn cho hắn .

Tiểu Woong thì thôi rồi, bao nhiêu cũng không đủ với nó .......

Sau khi dùng bữa xong, mọi người ai về phòng nấy, sau khi thấy vết thương trên người Trần Hoàng thì đám Lâm Mô ánh mắt đều kiêng dè sợ hãi nhìn về Trấn Kiêu Sát, nhưng vài người trong đó liền muốn cùng hắn đọ chiêu liền bị Trần Hoàng ngăn lại .

Phải nói, Đại Bôn thực có lẽ hơn Lâm Mộ một tiểu cảnh giới nhưng đã bị Trấn Kiêu Sát hạ trong chưa đến hai ba hơi thở, liệu đám Lâm Mộ thì như nào ?

Trần Hoàng khuyên bọn họ tự luyện tập với nhau trước, từ từ rồi mới đi nhờ hắn hỗ trợ thử nghiệm sức mình .

Trấn Kiêu Sát đang ngồi trên một cành cây, mắt hắn nhìn về một nơi xa xôi, chợt có một vật bay tới . Hắn đưa tay nhận lấy, hóa ra là một bình rượu nhỏ .

Liếc xuống phía dưới thì thấy Trần Hoàng đang đi tới, tay cũng cầm một bình rượu nhỏ . Trần Hoàng hạ mình xuống rồi bật một cái lên trên cành cây, ngồi xuống kế bên Trấn Kiêu Sát .

-Tiểu tử như ngươi cũng biết uống rượu ?

Trấn Kiêu Sát giọng khinh bỉ hỏi .

-Lần đầu tiên ta uống là cách đây nửa năm .

Trần Hoàng cười cười nhớ lại khi uống rượu cùng Diêu Long, kể từ đó giữa hắn và Hương Hy được thoải mái hơn .

-Kiếm ta có chuyện ?

Trấn Kiêu Sát mở nắp của bình rượu ra uống một ngụm, quay sang hỏi .

-Ngươi đã vào đây được nửa năm, nhưng ta không biết gì về gia thế của ngươi, nên hôm nay tò mò .

Trần Hoàng ánh mắt nhìn phía khung cảnh sâm lâm yên tĩnh, nói ra ý định của mình .

-Nếu ta không muốn nói ?

Trấn Kiêu Sát giọng lạnh lùng đáp .

-Ngươi buộc phải nói, vì ta muốn biết rõ hơn về ân nhân năm đó đã tương trợ bọn ta .

Trần Hoàng nhìn về Trấn Kiêu Sát mặt nghiêm túc nói ra .

-Buộc ?

Trấn Kiêu Sát mặt lạnh lùng đáp .

-Năm đó, chúng ta chỉ là những nguyên tố giả vừa mới đột phá, chọc phải bầy Đại Tượng, may có người ứng cứu, sau khi đi, người đó còn để lại một chữ Sát, phải chăng người đó là ngươi ?

Trần Hoàng thản nhiên đáp, hắn mở nắp bình rượu ra nhấp một ngụm .

Không gian chìm vào yên tĩnh, Trấn Kiêu Sát như đang tìm tòi trong trí nhớ của mình .

-Đúng là ta, nhưng ra tay không phải để cứu bọn ngươi . Ta chỉ muốn viên ma hạch của Đại Tượng Vương .

Trấn Kiêu Sát nói xong lại uống vào một ngụm .

-Thì ra là thế, ngươi lấy được chưa ?

Trần Hoàng ngạc nhiên hỏi lại, hắn cũng không ngờ tình huống lại thế .

-Lúc ta vừa tới thì nó đã lên tứ giai .

Trấn Kiêu Sát nhếch môi đáp . Hắn cũng không ngờ khi đuổi tới thì Đại Địa Tượng Vương đã lên đột phá lên tứ giai nên đành quay đầu lại .

Trần Hoàng nghe xong thì không khỏi cười trừ, đúng là tên hiếu sát, dám đối đầu cả Đại Địa Tượng Tam giai đỉnh phong .

-Nửa năm tới, ta sẽ truy tung nó .

Trấn Kiêu Sát nhìn về phía khu sâm lâm xa xôi, ánh mắt hắn như đang nhìn con mồi của mình .

-Ngươi lại muốn gây sự với bọn Đại Bôn ?

-Đó là tứ giai .

Trấn Kiêu Sát thản nhiên đáp .

-Ngươi không sợ sau khi đại chiến rồi bị trọng thương và bọn Đại Bôn đánh lén sao ?

-Ta tin ngươi và Hương Hy .

Trấn Kiêu Sát vẫn lạnh lùng đáp, hắn không nhìn về phía Trần Hoàng .

Mặt Trần Hoàng lúc này rất nhiều biểu cảm . Cái tên này, thế mà tin hắn và Hương Hy ?

-Ngươi không sợ ta và Hương Hy cũng giống bọn Đại Bôn sao ?

-Trực giác mách bảo .

Trấn Kiêu Sát quay mặt lại nhìn Trần Hoàng, mắt đối mắt .

-Rồi rồi, ngươi thắng .

Trần Hoàng nhìn một hồi cũng đầu hàng, quả thật nếu lúc đó có xảy ra tình huống cướp đoạt thì hắn và Hương Hy sẽ không để yên .

-Ta không thấy cha và mẹ của ngươi .

Trấn Kiêu Sát tiếp tục hỏi .

-Cha ta ngày đó vì chừa một đường cho sư thúc mang ta đi nên đã ở lại chặn địch, không rõ tung tích . Mẹ ta cũng được cha ta đưa đến nơi an toàn, hiện giờ cũng không rõ tung tích .

Trần Hoàng từ từ kể lại cho Trấn Kiêu Sát nghe .

-Cha ngươi thật mạnh, ngươi còn kém .

Trấn Kiêu Sát nhìn về phía khu sâm lâm, tiếp tục nói ra .

-Kém cái đầu ngươi, hôm nay ta bỡ ngỡ, ngày mai không có vụ đó đâu !

Trần Hoàng nghe Trấn Kiêu Sát nói thế thì lập tức phản bác, thật sự hôm nay hắn rất bỡ ngỡ về thực lực của Trấn Kiêu Sát nên chưa kịp phòng bị .

-Gia tộc ta bị diệt . Cha và mẹ của ta đều bị sát hại trước mặt ta .

Trấn Kiêu Sát giọng nhẹ xuống nói ra .

Trần Hoàng khi nghe xong thì lập tức nhói lên một cơn đau . Cha và mẹ của hắn thì không rõ tung tích hắn cũng chỉ khó chịu, đằng nay, cha và mẹ của Trấn Kiêu Sát lại bị sát hại ngay trước mặt của hắn ....

-Ta phải sống, để trả thù cho cha mẹ và gia tộc .

Trấn Kiêu Sát giọng lạnh lùng nói ra, hắn sống đến tận bây giờ là muốn trả thù cho cha và mẹ của mình .

-Thế cánh tay bên kia làm sao mà mất ?

Trần Hoàng chỉ vào cánh tay trái của Trấn Kiêu Sát .

-Tuổi trẻ xúc động, cứu một bằng hữu .

Trấn Kiêu Sát đưa bình rượu lên uống một hơi cạn . Ánh mắt hắn lại dịu đi khi nhắc tới vị bằng hữu đó .

-Từ giờ ngươi sẽ không cô độc .

Trần Hoàng đưa bình rượu lên uống một hơi .

-Ta là Ác Ma, ngươi không sợ sao ?

Trấn Kiêu Sát liếc mắt về phía Trần Hoàng .

-Có những thứ còn đáng sợ hơn Ác Ma .

Trần Hoàng cười nhếch mép . Thứ Trần Hoàng muốn nói tới đó chính là lòng người hiểm ác .

-Cảm ơn .

Trấn Kiêu Sát giọng nhẹ nhàng đáp lại .