-Hình như ngươi không coi chúng ta ra gì ?
Người vừa tấn công Kiêu Sát đích thị là Đại Bôn mà Trần Hoàng và Lâm Mộ quen biết .
-Lũ yếu đuối .
Trấn Kiêu Sát giọng lãnh khốc nói ra, mặt hắn vẫn lạnh nhạt nhìn về phía Đại Bôn .
-Ngươi bảo sao ?
Đại Bôn nghe được Kiêu Sát nói lập tức tức giận .
-Kém cỏi !
Kiêu Sát lần nữa khinh bỉ Đại Bôn .
-Hôm nay ngươi tới số rồi .
Đại Bôn vừa nói thì thân mình đã lập tức biến mất, hắn xuất hiện trước Kiêu Sát vài bước chân, tung một trảo ra trước .
Kiêu Sát mặt vẫn điềm tĩnh cúi người xuống né được trảo đó, đồng thời lấy chuôi kiếm của mình đẩy về phía bụng của Đại Bôn làm y lập tức văng ra xa .
-Rác rưởi vẫn chỉ là rác rưởi .
Kiêu Sát ánh mắt khinh bỉ nhìn Đại Bôn cách hắn vài dặm .
-Ngươi ! Phụt .
Đại Bôn tức đến phun ra máu nhưng không, đây là do một đẩy khi nãy của Kiêu Sát !
Kiêu Sát thấy Đại Bôn phun ra máu thì ánh mắt hắn phát ra sát khí rồi lập tức biến mất .
Chỉ trong vài hơi thở đã xuất hiện trước Đại Bôn cách ba bước chân, hắn lãnh khốc đưa thanh kiếm lên chém xuống .
-Keng !
Dường như có vật gì đó cản lại .
-Hừ .
Kiêu Sát hừ lạnh rồi thu kiếm lại, người đứng trước hắn là Hương Hy, nàng dùng tay đã bọc long phiến lên đỡ lấy một kiếm của hắn .
-Đại Bôn huynh đã lâu không gặp .
Trần Hoàng và Hương Hy từ xa quan sát tình hình không ngờ lại tệ đến mức này . Trấn Kiêu Sát thế mà một đòn hạ Đại Bôn, kế tiếp liền muốn hạ sát thủ, phải chăng giữa bọn họ có thù gì ?
Thù gì thì không biết nhưng Trần Hoàng không muốn thấy Đại Bôn chết trước mắt mình, dù gì cũng là người từng quen biết .
-Hoàng huynh ? Sao huynh lại ở đây .
Đại Bôn ngẩn ra khi thấy một nữ nhi đỡ cho mình một kiếm nhất tử kia, đồng thời cũng gặp lại Trần Hoàng .
-Ta tình cờ đang đi săn con Hùng Vị Sơn này, còn huynh ?
Trần Hoàng cười cười rồi nhìn về phía con Hùng Vị Sơn, vết chém quả thật rất gọn, Trấn Kiêu Sát quả thật là một thiên tài dùng kiếm !
-Ta tình cờ đi ngang qua, không may gặp phải tên ác ma này, may mà có Hoàng huynh và vị cô nương này ứng cứu .
Đại Bôn nhìn thấy Hương Hy đứng sau Trần Hoàng thì liền hiểu .
Trần Hoàng và Hương Hy thì vô cùng ngạc nhiên khi nghe Đại Bôn nói về Trấn Kiêu Sát như thế . Ác ma ?
Trấn Kiêu Sát không nói lời nào, liền đi lại chỗ con Hùng Vị Sơn lấy kiếm đâm vô kiếm gì đó, cuối cùng hắn móc ra một viên ma hạch rồi nhét vô trong người .
-Tên khốn mau bỏ lại ma hạch đó .
Đại Bôn tức giận kêu lên .
Kiêu Sát vẫn không nói gì, đi ra một chỗ khác đứng .
-Cái ma hạch đó có vấn đề sao ?
Trần Hoàng nhíu mày, con Hùng Vị Sơn là do Trấn Kiêu Sát diệt sát nên ma hạch là của hắn, tại sao Đại Bôn lại nói thế ? Lại còn trông có vẻ rất tức giận .
-Có chuyện huynh không biết .
-Chỉ giáo cho .
Trần Hoàng tò mò muốn biết chuyện của hai người .
-Hơn ba năm trước, ở khu sâm lâm này, tất cả mọi người đều săn giết nguyên tố thú để lấy ma hạch đi đổi lấy ít ngân lượng hoặc dược liệu đan dược để kiếm sống .
-Nhưng từ khi tên Ác Ma kia tới, hắn liền dùng sức mình càn quét tất cả ma hạch trong khu sâm lâm này, tất cả từ tứ giai trở xuống hắn đều chiếm dụng .
Đại Bôn mặt căm tức nhìn qua Kiêu Sát .
-Và thế đã làm mất đi đường sinh sống của bao người ở đây, họ đã yêu cầu hắn nhường lại vài con nhưng không, đáp lại họ chỉ là lời khinh bỉ, miệt thị của hắn .
-Huynh biết đó tu vi của những người quanh khu sâm lâm này thì làm sao dám đi săn giết nguyên tố thú tứ giai, phải chăng chỉ có những gia tộc hay viện tự mới có người có khả năng .
Đại Bôn tức giận, kể cho Trần Hoàng và Hương Hy nghe mọi chuyện .
Giờ thì Trần Hoàng và Hương Hy đã phần nào rõ được . Tại vì cái tên Cuồng Sát kia a .
Nhưng mà về phần này thì cũng không trách được Kiêu Sát, bởi vì thực lực của hắn hơn hẳn bọn họ nên việc ai kiếm được nhiều hơn thì do người đó sử dụng .
-Rác rưởi vẫn mãi là rác rưởi .
Trấn Kiêu Sát mắt khinh bỉ nhìn về phía Đại Bôn .
-Sao ngươi không kể tiếp là các ngươi đã vây công chặn giết ta để lấy số ma hạch ?
Trấn Kiêu Sát giọng lạnh lùng nói tiếp . Đại Bôn nghe thế thì xanh mặt .
-Các huynh có làm như thế sao ?
Trần Hoàng lần nữa nhíu mày hỏi, quả thật đám người Đại Bôn có phần quá đáng, lại chặn giết Trấn Kiêu Sát chiếm của .
-Vì con đường mưu sinh .
Đại Bôn mặt trầm xuống nói ra lý do . Hương Hy nhìn Trần Hoàng lắc đầu . Nàng đi ra một bên quan sát con Hùng Vị Sơn . Từ trong ngực nàng, Tiểu Woong thò cái đầu nhỏ ra nhìn thức ăn đang ngay trước mặt, nước miếng của nó cứ chảy xuống .
-Đại Bôn huynh, huynh mau trở về thôi, đệ sẽ xử lý việc này, huynh sẽ không chịu thiệt đâu .
Trần Hoàng vỗ vỗ vai Đại Bôn khuyên hắn trở về . Đại Bôn cũng nhìn ra giữa Trần Hoàng và cô nương kia cùng tên Ác Ma này có quen biết nhau nên ngoan ngoãn đứng dậy cáo lui .
-Này này, ngươi làm ăn gì cũng chừa cho bọn họ một con đường chứ ?
Trần Hoàng quay qua chất vấn Trấn Kiêu Sát, trong chuyện này hắn có sai một chút .
-Lúc đó ta đang cần tiền . Ai bảo bọn chúng kém cỏi . Hừ !
Trấn Kiêu Sát mặt lạnh tanh đáp.
-Rồi rồi, không tranh cãi với ngươi nữa, bây giờ thì nguyên tố thú đâu mà ta luyện tập nữa đây ?
Với tình hình này hẳn Đại Bôn sẽ về thông báo cho đám người cùng chung hội biết, hắn và Hương Hy nay đứng về phía Kiêu Sát thì chắc chắn đã bị bọn họ cho vào sổ đen .
Và sẽ gặp tình trạng giống Trấn Kiêu Sát .
-Đến một tên ta giết một tên .
Trấn Kiêu Sát giọng chứa sát khí nói ra .
-Ta nghĩ, ta nên luyện tập với ngươi .
Trần Hoàng vê vê cằm suy nghĩ, sau khi thấy cảnh Trấn Kiêu Sát vây công hạ sát một tam giai nguyên tố thú thì hắn đã rất bất ngờ về Trấn Kiêu Sát .
Nếu không được luyện tập với nguyên tố thú thì đến chơi với tên Ác Ma này, bảo đảm sẽ tăng tiến không ít trong việc thực chiến .
-Ta sợ ngươi không trụ được lâu .
Trấn Kiêu Sát nhếch môi lên cười khích Trần Hoàng .
-Thử mới biết được .
Trần Hoàng cười cười đáp lại .
-Hai người bàn xong chưa, chứ Tiểu Woong đói lắm rồi ...
Hương Hy khổ sở kêu lên, áo của nàng đã bị nước miếng Tiểu Woong chảy như gần ướt hết .
-Chết tiệt, rốt cuộc ngươi là nguyên tố thú gì mà lại háu ăn đến thế .
Trần Hoàng nhìn bộ dáng của Tiểu Woong và Hương Hy thì không khỏi quát lên, không lẽ Long tộc hám ăn đến vậy ?
Cũng không phải, cả nhà Hương Hy có vậy đâu ? Không lẽ là bên Quy tộc ? Hay là do cả hai kết hợp mới ra như thế ?
-Đi, chúng ta đi luyện tập .
Trấn Kiêu Sát lại gần con Hùng Vị Sơn, một tay nhấc chân nó lên vai rồi kéo đi .
-Woong woong woong .
Tiểu Woong thấy thế liền từ trong ngực Hương Hy nhảy qua vai Trấn Kiêu Sát, liên tục kêu lên, vẻ mặt nó trông rất thích thú .
Trần Hoàng với Hương Hy cũng ngạc nhiên về thái độ của Tiểu Woong đối với Trấn Kiêu Sát .
Nó rất thân thiện với hắn, dù là Lâm Mộ hay đám Mạc Thành thì Tiểu Woong cũng chưa từng thân thiện đến thế .
-Rồi rồi, tí sẽ nướng cho ngươi, im lặng tí đi .
Trấn Kiêu Sát thấy Tiểu Woong cứ kêu ầm ĩ thì liền trấn an nó ngay, Tiểu Long Quy này thật là háu ăn, thấy đồ ăn là cứ kêu lên liên tục .
Trần Hoàng nắm tay Hương Hy đi về .
-Ngươi quá chậm !
Trong sân nội viện, Trần Hoàng áo rách tả tơi, trên người toàn vết cắt của lưỡi kiếm .
-Hộc, hộc .
Hắn thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, đứng nhìn Trấn Kiêu Sát trước mặt mình .
-Thế nào ? Muốn tiếp tục chứ ?
Trấn Kiêu Sát lạnh lùng lên tiếng .
Từ lúc về tới nội viện thì Trần Hoàng và Trấn Kiêu Sát bắt đầu luyện tập . Lúc đầu Trần Hoàng không sử dụng lưu khí đã bị Trấn Kiêu Sát dần cho một trận .
Kế tiếp Trần Hoàng sử dụng lưu khí vẫn không sao theo được tốc độ của Trấn Kiêu Sát và bị những thanh kiếm chém tới, cũng may là chỉ bị trên da thịt, không dính tới khuôn mặt .
Hương Hy ở ngoài đã thấy lo lắng, nàng biết Trần Hoàng quyết tâm muốn luyện tập để có sức mạnh bảo vệ nàng .
Nhưng thấy cảnh này nàng lại xót hắn, nàng cũng liếc liếc ra hiệu cho Trấn Kiêu Sát nhẹ tay nhưng tên này lại không thèm để vào mắt . Nàng cũng muốn ra ngăn lại nhưng Trần Hoàng cản lại .
-Ta còn chưa sử dụng chiến kĩ mà .
Trần Hoàng lau mồ hôi trên trán, những vết thương trên da của hắn khiến cơ thể run lên .
Hắn đã trải qua cơn đau nhức đại não đến kinh khủng, trải qua cơ thể mất hết sức lực đến nỗi ngất đi nhưng chưa trải qua cơn đau thể xác lúc tỉnh táo .
Những giọt mồ hôi cứ thế chảy xuống những vết thương khiến Trần Hoàng càng phải tỉnh táo và cẩn trọng hơn .
Từ phía xa xa, Lạc La đang đứng quan sát buổi luyện tập, mặt ông trầm xuống .
-Thế nào ? Đang xót cho hắn sao ?
Lục Miêu nằm trên mái nhà cũng quan sát diễn biến nơi đây, truyền âm cho Lạc La .
-Nhìn đứa trẻ ta luôn bảo bọc nâng niu chịu đau khổ, ngươi nghĩ ta có xót không ?
Lạc La thở dài, nói ra . Ông biết là luyện tập với Trấn Kiêu Sát sẽ rất có ích cho Trần Hoàng về thực chiến .
Bởi những con nguyên tố thú kia chỉ là cấp thấp nên không có suy tính đòn đánh và cách tránh né, người đi săn chỉ cần hiểu được tập tính và nhắm đúng chỗ hiểm là có thể hạ ngay .
-Ngươi cứ bảo bọc hắn như thế, thì làm sao hắn trưởng thành được ? Nếu như một ngày ngươi nằm xuống thì ai bảo vệ cho hắn đây ?
Lục Miêu biết được Lạc La suy nghĩ thì liền đánh gãy ông .
-Ngươi nói đúng, có lẽ ta phải chuyển đổi cách thức huấn luyện cho đám tiểu tử .
Lạc La hai tay để phía sau đồng thuận với ý kiến của Lục Miêu . Đến khi thấy Trần Hoàng thân thể đầy máu me ngã xuống đất thì ông mới lắc đầu rời đi .