Chương 88: Mỗi Người Một Câu Chuyện

Một hồi sau Hương Hy từ phía xa đi tới Trần Hoàng, tay khoác qua tay hắn, mặt nhìn ra một hướng khác .

Cũng từ hướng đó, một thân thể khập khễnh đi ra, áo của hắn nhìn rất tả tơi, mái tóc buộc cao đã rối tung lên . Mặt mũi bầm dập, chỗ tím chỗ xanh ...

-Hương Hy tiểu thư thật mạnh a .

Lộ Dung Khắc đưa ngón tay cái về hướng Hương Hy nhưng hắn chợt rụt lại vì nhìn thấy đôi mắt đằng đằng sát khí của nàng . Trần Hoàng tay còn lại nhẹ nhàng xoa lên tay Hương Hy, ý bảo nàng nguôi giận .

-Hai ta làm phiền Lộ đại sư nhiều rồi, xin phép cáo lui .

Trần Hoàng chấp tay muốn quay đi, hắn không muốn dây dưa với tên luyện dược này .

-Hai người họ là phụ thân và mẫu thân của ta .

Lộ Dung Khắc quay mình về phía hai bia mộ, giọng thều thào nói ra . Trần Hoàng và Hương Hy chợt dừng lại, cả hai cùng nhìn nhau và quay người lại .

-Họ bị hai bên gia tộc cấm đoán và đẩy đến đường cùng .

Không khí bỗng trở nên im lặng hơn .

-Ta hận họ !

Lộ Dung Khắc lớn giọng .

-Tại sao ?

Trần Hoàng nhíu mày hỏi . Hắn giờ đây không rõ tung tích của mẫu thân, phụ thân cũng không rõ còn trên đời này không, từ bé được sư thúc nuôi dưỡng, hắn chưa hề nhìn thấy diện mạo của hai người họ bao giờ nhưng Trần Hoàng không hề dám oán trách hay ghi hận họ .

Tên Lộ đại sư này thế mà lại đi hận cha mẹ của mình ?

-Tại sao họ lại cùng chết mà để ta lại một mình ? Tại sao chứ ? Tại sao không cho ta đi cùng !

Lộ Dung Khắc gào to lên, hắn quỳ xuống trước hai bia đá hai tay đập mạnh xuống đất khóc thảm thiết .

Trần Hoàng và Hương Hy đều không biết an ủi Lộ Dung Khắc thế nào .

Trần Hoàng bây giờ đã hiểu một phần, Lộ Dung Khắc trách cha mẹ tại sao không cho hắn theo cùng mà để hắn lại một mình bơ vơ ?

-Nếu Lộ đại sư không chê, chúng ta kết bằng hữu được không ?

Trần Hoàng đi lại gần Lộ Dung Khắc, đặt tay lên vai hắn .

-Bằng hữu ? Trước giờ kẻ muốn làm bằng hữu của ta đa phần là lợi dụng .

Lộ Dung Khắc cười thảm, hắn một thiếu niên mười tám tuổi đã là tam phẩm luyện dược sư, phóng mắt cả Hỏa quốc thì có mấy thiếu niên được như hắn ?

Nếu như có người muốn kết bằng hữu với hắn thì chắc chắn rằng chỉ là lợi dụng cái chức luyện dược sư của hắn .

Nghe tới đây, Trần Hoàng nhếch mép lên, hắn vận lực thôn phệ linh hồn .

Lộ Dung Khắc đang cười thảm mặt bỗng nhiên khiếp sợ, đứng dậy một cách nhanh chóng tránh xa khỏi bàn tay của Trần Hoàng .

-Ngươi, ngươi, ngươi, chính là ngươi ?

Lộ Dung Khắc mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn Trần Hoàng, cảm giác linh hồn bị một thứ gì đó cứ liên tục nuốt vào khiến hắn nhớ lại hai năm trước .

Cái lúc mà hắn vừa tới nội viện của Ưng Tự viện để kiểm tra cho Trần Hoàng thì liền bị hai luồng linh hồn kì dị tấn công . Lúc đó Lộ Dung Khắc chỉ nghĩ đó là các tiền bối của nội viện muốn cảnh cáo hắn vì dám ngang nhiên dùng linh hồn lực thăm dò . Nhưng bây giờ thì điều đó không phải .

Luồng linh hồn đã hấp thu linh hồn của hắn chính là thiếu niên nằm giường năm đó, không phải một tiền bối nào cả .

-Đúng, chính là ta .

Trần Hoàng nhếch mép cười . Tên này hoảng sợ đến thế ? Vậy gặp được Lục Miêu thì như thế nào ?

-Hảo, Lộ Dung Khắc ta từ lúc hành tẩu đến nay tự cho là thông minh, nhưng lại có ngày ta đây có mắt không tròng .

Từ khiếp sợ, Lộ Dung Khắc chuyển sang tự trách bản thân, đúng thật là hắn đoán ra trong căn phòng đó có hai người tu luyện linh hồn cao hơn hắn một bậc nhưng nào đoán được đó lại là tên bệnh nhân sắp tàn phế .

-Ta chỉ muốn làm bằng hữu của ngươi, vì ta với ngươi cùng chung một hoàn cảnh . Thế thôi .

Trần Hoàng không để ý đến thái độ của Lộ Dung Khắc, nhún nhún vai trả lời .

Hương Hy từ phía sau đi lên, khoác tay mình vào tay Trần Hoàng . Lộ Dung Khắc mặt cứng đơ, hắn không nghĩ tới thiếu niên này cũng cùng chung hoàn cảnh với mình .

-Ta tên Trần Hoàng, có duyên sau này gặp lại .

Nói xong, Trần Hoàng đưa Hương Hy rời khỏi, để lại Lộ Dung Khắc vẫn giữ dáng đứng như cũ .

-Là ta nghĩ sai cho hắn rồi .

Trên môi Lộ Dung Khắc nở một nụ cười, hắn quay lại lạy ba lạy rồi rời đi . Khu rừng Bồ Công Anh lại mấy chốc trở nên vắng vẻ .

Trần Hoàng theo đường cũ đưa Hương Hy trở về, phía trước hắn hình như có chuyện gì đó đang xảy ra, như là đang có một cuộc chiến ?

Hương Hy và Trần Hoàng vội tăng tốc đi về phía trước .

-Hộc ....

Phía trước Trần Hoàng có một cuộc chiến, một thiếu niên tay trái bị thiếu, tóc xõa dài tung bay trong gió, phía sau hông hắn còn có một vật gì đó được bao bọc trong vải vắt nganh hông, tay phải cầm một thanh kiếm đang chiến đấu với ba Viêm Hầu .

-Hửm, đây là Cuồng Viêm Hầu ?

Trần Hoàng đứng ở xa quan sát thấy liền nói ra .

-Đúng vậy, và là tam giai .

Hương Hy gật đầu đồng ý .

-Tam giai thật sao ?

Trần Hoàng ngạc nhiên, hắn chưa nhìn rõ mấy con Cuồng Viêm Hầu này như thế nào nên không thể đoán được là nguyên tố thú mấy giai . Hương Hy thì khác .

-Thật đó .

-Thiếu niên kia cũng chỉ mới là Tạo Hình Nguyên Tố Giả đỉnh phong mà có thể chiến đấu cùng lúc với ba con nguyên tố thú tam giai, thật là đáng gờm .

Hương Hy hết sức khen ngợi thiếu niên trước mặt .

-Hắn hình như còn bị thiếu một tay ?

Trần Hoàng càng ngạc nhiên hơn khi quan sát kĩ .

-Đúng thế, thật là mạnh, chúng ta qua giúp hắn nhé ?

Hương Hy quay qua hỏi ý kiến Trần Hoàng .

-Muội kéo hắn đi, ta đánh lạc hướng ba con tam giai đó ?

Trần Hoàng quan sát tình hình nói, với tu vi của hắn bây giờ thì có thể tránh né được ba con Cuồng Viêm Hầu này .

-Muội nghĩ với Phong Xà Bộ của huynh thì chỉ cần muội gây chú ý tới bọn chúng một tí thì chúng ta đã thành công rồi .

Hương Hy quay qua đáp lại .

-Được rồi, thế nhé .

Trần Hoàng cùng Hương Hy bắt đầu chia ra hai hướng hành động .

-Ta không thể chết ở đây được .

Thiếu niên áo quần tả tơi, tay đầy vết xước thì thào, hắn thật xui xẻo khi đụng trúng ba con Cuồng Viêm Hầu này .

-Phải dùng đến nó thật sao ?

Mắt thấy ba con Cuồng Viêm Hầu với màu lông đỏ rực chuẩn bị tấn công tiếp, thiếu niên lẩm bẩm rồi đưa tay phải ra phía sau chạm vào vật đang được bao bọc trong vải .

Nhưng hắn chợt hoa mắt, cảm giác có người ở một phía nào đó lao tới và ôm lấy hắn, với tốc độ cực kì nhanh đã mang hắn đi tới một nơi khác .

Khi xuất hiện thì thấy mình đã cách xa ba con Cuồng Viêm Hầu, ngang hông còn có một cánh tay, thiếu niên nọ lập tức cảnh giác, hắn gạt cánh tay đó ra, bật dậy đứng đối diện người đã đem hắn ra đây, tay phải đưa kiếm lên .

-Các hạ bình tĩnh, ta chỉ là muốn giúp đỡ .

Trần Hoàng thấy ánh mắt cảnh giác và cây kiếm đang chỉ về phía mình thì không khỏi lên tiếng minh oan .

-Cảm ơn đã ứng cứu .

Sau khi quan sát một hồi, thiếu niên nọ thu kiếm lại, hơi cúi người xuống cảm ơn .

-Khách khí rồi .

Trần Hoàng cười cười đáp .

-Xong rồi, chúng ta đi thôi .

Hương Hy từ đâu đã đứng bên cạnh Trần Hoàng, nàng ôm lấy cánh tay Trần Hoàng .

-Rồi, chúng ta về thôi .

Trần Hoàng thấy Hương Hy đã về thì liền muốn rời đi .

-Xin cho biết danh tính ?

Thiếu niên nọ thấy Trần Hoàng và Hương Hy lập tức muốn rời khỏi liền lên tiếng hỏi thăm danh tính của hai người đã ứng cứu mình .

-Ta là Trần Hoàng .

-Ta là Hương Hy .

Hai người nói xong nhanh chóng rời khỏi, trời cũng đã vào chiều tà . Họ phải nhanh chóng trở về, trong khu sâm lâm này vào buổi tối thì thật nguy hiểm .

-Ta nghĩ các hạ mau chóng rời khỏi sâm lâm, đêm đến nguy hiểm lắm .

Trần Hoàng rời đi để lại lời dặn dò .

-Ta là Trấn Kiêu Sát, hẹn ngày sau tạ ơn hai người .

Trấn Kiêu Sát thấy hai người rời đi, vội nói to tên mình ra . Và hắn cũng chuẩn bị rời đi .

-Cái tên nghe cũng thật là gì .

Trần Hoàng vê vê cằm nói .

-Nghe đúng với thực lực của hắn, một mình chống chọi với ba nguyên tố thú tam giai mà vẫn sống sót và làm chúng bị thương thì đáng tự kiêu .

Hương Hy cười dịu dàng đáp .

-Ai chà, ta phải nỗ lực nhiều rồi .

Trần Hoàng cảm thán, nay hắn thấy được Trấn Kiêu Sát một tay chống lại ba con nguyên tố thú tam giai thật nể phục, lại còn có Lộ Dung Khắc tuổi trẻ đã là tam phẩm luyện dược sư, thật là kích thích tu luyện .

Trên quãng đường trở về, Hương Hy luôn ôm tay Trần Hoàng, về tới bìa viện tự, nàng lén lút tặng Trần Hoàng một nụ hôn ngay má rồi nhanh chóng rời khỏi .

Để lại hiện tại một tên mặt ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra ở hiện trường, gần nửa canh giờ sau, Trần Hoàng mới lắc lắc đầu tỉnh lại .

Mặt hắn đỏ hết cả lên, đưa tay lên xoa xoa bên má còn lại nụ hôn của Hương Hy, Trần Hoàng cười cười rồi tiến về phòng ăn cơm tối .

Bữa tối hôm nay Hương Hy không có mặt, Trần Hoàng cũng đoán được lý do ....

Mọi người đã xong một ngày nghỉ, mai lại bắt đầu một ngày mới .

Trần Hoàng đi về phòng thì thấy quyển chiến kĩ mà hắn đã chọn vào ban sáng ở trên bàn và có kèm theo một tờ giấy hướng dẫn tu luyện .

Trần Hoàng đọc xong thì không khỏi ngẩn ra, giờ hắn đã hiểu tại sao Hương Hy và Lạc La sư thúc đều cùng hỏi hắn một câu “ ngươi/huynh chắc chọn chiến kĩ này chứ ?” .....