Chương 87: Ta Có Một Khả Năng Đặc Biệt

Sau khi kết thúc buổi trò chuyện với Lạc La, Trần Hoàng dẫn Hương Hy đi dạo trong khu sâm lâm của nội viện .

Nội viện xung quanh toàn là cổ thụ bao bọc, có những người đi qua lại săn giết nguyên tố thú để kiếm miếng ăn, nhiều người thì hái dược liệu .

Theo Trần Hoàng được biết thì nội viện của ba viện tự đều nằm chung một chỗ nhưng khác cái là nó không ở cùng vùng với ngoại viện . Có một đường thông đạo không gian dẫn tới bên này .

Và trong khu sâm lâm này cũng có một thành thị buôn bán cỡ nhỏ để cho những người trong đây có thể trao đổi hàng hóa cũng như tìm hiểu thêm thông tin .

Trần Hoàng còn được biết, nội viện của hắn tọa lạc trên một hòn đảo, chính xác nơi này là một hòn đảo nhỏ được vây quanh bởi bốn đảo lớn nên nguyên tố giả ở đây đa dạng và họ có thể sử dụng hết công lực của mình .

Trần Hoàng trực tiếp dẫn Hương Hy đi dạo trong khu sâm lâm, theo dọc con đường mới, hắn cũng chưa nghiên cứu con đường này sẽ dẫn đến đâu nên cũng chỉ nhìn theo cấp bậc nguyên tố thú xung quanh mà đi .

Trần Hoàng bây giờ có thể hạ được nguyên tố thú nhị gia và chạy trốn khỏi được nguyên tố thú tam giai, còn tứ giai thì không nên gặp thì hơn ....

Nhưng hắn rất thoải mái đi đi lại lại vì đã biết Hương Hy bản thể là Long tộc nên ít nhất mấy con nguyên tố thú này sẽ không dám làm gì hai người họ cả .

Quả nhiên là theo đúng suy nghĩ của Trần Hoàng, đi được hơn nửa canh giờ, chỉ có những con nguyên tố thú tam giai là dám gầm gừ khi thấy bọn hắn, từ tam giai trở xuống khi thấy bọn hắn một là nằm yên hai là bỏ chạy .

Không khí của bọn họ có hơi có im lặng, không một ai lên tiếng . Sau hơn nửa canh giờ, Trần Hoàng hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm mọi cách nắm lấy tay của Hương Hy .

Hương Hy mặt cắm cúi xuống đất, Trần Hoàng mà thấy mặt của nàng lúc này hẳn hắn sẽ cho là Hương Hy bị sốt rất cao !

Và như thế, họ tiếp tục đi dạo với sự ngại ngùng của đôi bên, đi một hồi trước mặt của hai người lộ ra một khoảng đất với một rừng Bồ Công Anh .

Trần Hoàng khá ngạc nhiên, hẳn đây không nằm trong con đường huấn luyện của hắn . Trần Hoàng mặt tươi cười nhìn ngắm khung cảnh trước mặt .

Gió nhẹ lướt qua những đóa Bồ Công Anh, khiến chúng đung đưa nhẹ nhàng, vài đứa con Bồ Công Anh bắt đầu theo chiều gió cuốn về một nơi xa .

Từ nơi đó chúng sẽ bắt đầu hình thành lên một rừng Bồ Công Anh thế này, ở nơi xa xôi và không hề biết trước điều gì sẽ xảy ra với mình, chúng sẽ tự bản thân mình sống xót và vươn lên hoặc ngã xuống ....

-Hương Hy, ta thích muội .

Trần Hoàng hít một hơi rồi nhẹ nhàng nói ra . Hắn cảm thấy cơ thể của Hương Hy như run lên từ bàn tay đang nắm với mình .

-Hương Hy, ta thích muộiiiiiiiiiiiii .

Sau một hồi không thấy Hương Hy phản ứng, Trần Hoàng đưa tay còn lại lên miệng, truyền một ít lưu khí qua cổ bắt chước Thanh La sư phụ đẩy giọng mình .

-Ta thích muội .... ta thích muội ..... ta thích muội .....

Giữa bầu trời và cánh rừng thu nhỏ Bồ Công Anh như tạo ra một khe hở làm giọng của Trần Hoàng vang vọng khắp trốn .

-Muội, muội ... muội ... muội cũng thích huynh ....

Hương Hy lí nhí trong miệng khổ sở nói ra . Nàng không ngờ tới là hôm nay Trần Hoàng lại làm thế . Nàng hết sức ngạc nhiên, không biết phản ứng ra sao .

-Muội có biết cha muội đưa chúng ta hình phạt như thế nào không ?

Trần Hoàng từ từ nói ra .

-Muội không biết .

Hương Hy ngước mặt lên nhìn Trần Hoàng, mặt nàng đã bớt đỏ khi nghĩ tới hình phạt của phụ thân . Trần Hoàng quay mặt lại nhìn Hương Hy bằng ánh mắt dịu dàng .

-Hôm nay ta sẽ cho muội biết .

-Vâng .

-Hình phạt của cha muội là muốn phạt ta phải bảo vệ chăm sóc muội đến khi phải nằm xuống và nó áp dụng lên cả muội .

Trần Hoàng nói, ánh mắt vẫn dịu dàng yêu thương nhìn Hương Hy, hắn thật sự có tình cảm với Hương Hy, một thứ tình cảm không phải là huynh muội, một thứ tình cảm gì đó muốn chiếm hữu, nâng niu, bảo bọc nàng .

-Thật... thật ... thật vậy sao ?

Hương Hy lần nữa run lên, giọng lắp bắp hỏi ngược lại . Nàng không tin vào những gì mình đang nghe nó như đang bị nằm mơ, hôm nay có quá nhiều niềm vui đến với nàng .

-Thật chứ và hình phạt đó sẽ bắt đầu từ hôm nay, muội có đồng ý không ?

-Muội, muội đồng ý .

Hương Hy nói xong thì bị Trần Hoàng kéo vào lòng .

-Muội hy sinh cho ta quá nhiều rồi, cảm ơn muội Tiểu Hy .

Trần Hoàng giọng ấm áp nói ra những điều mà bấy lâu nay hắn giấu kín, từ lúc nhỏ Hương Hy đã làm bạn với hắn, nàng luôn bên cạnh lo lắng, vui chơi cùng hắn và còn có cả những hy sinh cho hắn .

-Huynh không cần cảm ơn muội, muội tự nguyện mà .

Nói xong, Hương Hy ôm Trần Hoàng chặt hơn .

-Nha đầu ngốc này .

Trần Hoàng xoa xoa đầu nàng, rồi nhẹ nhàng hít một hơi những hương thơm trên mái tóc của nàng, hắn cảm thấy thật bình yên .

Chợt một cơn gió mạnh thổi qua, làm những cây Bồ Công Anh con bị cuốn ra nhiều hơn, những cây lớn thì bị đổ qua một bên, làm lộ ở giữa trung tâm khu rừng Bồ Công Anh hai tấm bia đá .

Trần Hoàng nheo mắt lại thì thấy hai tấm bia đá đó được đặt sát nhau . Hắn nhẹ nhàng rời Hương Hy ra, nắm tay dắt nàng đi lên phía trước hai tấm bia đá đó .

-Ở đây lại có phần mộ của người đã khuất sao ?

Hương Hy ngạc nhiên khi thấy hai tấm bia đá, trên đó còn khắc tên của người đã khuất .

-Lôi Tào Đoan và Lộ Khương ? Hẳn hai người này là một đôi ?

Trần Hoàng đọc chữ trên bia mộ rồi đoán . Mặt hắn tối lại, không ngờ cái chỗ mà hắn bày tỏ với Hương Hy lại có hai bia mộ của hai người yêu nhau ? Điều này là điểm gở sao ?

-Hình như có người đến .

Hương Hy đột nhiên nói ra, Trần Hoàng quay ngó xung quanh thì không thấy ai, hắn đâu biết thính giác và khứu giác của nguyên tố thú nhạy bén cỡ nào .

Đang lơ ngơ tìm người, Hương Hy đã kéo Trần Hoàng lại một chỗ rồi cúi người xuống quan sát tình hình .

Chợt từ xa có một bóng người rơi xuống trước phần mộ của hai người kia, một thiếu niên với một búi tóc màu trắng ánh bạc được buộc dựng đứng, hắn mặt một bộ lam y cũ nát, bên hông dắt theo một hồ lô đỏ và một cây tiêu hai đầu băng hỏa.

Trần Hoàng và Hương Hy nhìn thiếu niên đó thì không khỏi suy nghĩ, hình như họ đã từng gặp người này ở đâu đó rồi thì phải ?

“Muội có thấy người trước mặt nhìn quen không ?”

Trần Hoàng truyền âm cho Hương Hy .

“Có, rất quen, nhưng muội không nhớ là đã gặp ở đâu”

Hương Hy đáp lại . Họ thấy người thiếu niên kia đặt một ít hoa xuống trước hai bia mộ rồi lầm bầm nói gì đó, nhưng hắn chợt dừng lại, hít một hơi trong không khí .

Và rồi một luồng năng lượng linh hồn tràn ra xung quanh thăm dò, khi nó sắp tới nơi Trần Hoàng và Hương Hy thì Trần Hoàng liền phát hiện đối phương đang kiểm tra tình hình xung quanh .

Hắn liền lập tức kéo Hương Hy đứng dậy .

-Một nam một nữ ? Các ngươi nấp ở đây làm gì ?

Thiếu niên đó vẫn không quay mặt về phía Trần Hoàng và Hương Hy, hắn vừa nói vừa lấy ba cây nhang ra chốc lát ba cây nhang đều được đốt lên mà không hề thấy tác động nào lên hết .

Hắn cúi người lạy ba lạy rồi cắm xuống trước bia mộ của hai người đã khuất .

Trần Hoàng và Hương Hy thấy đối phương tay không mà có thể đốt nhang thì lập tức đoán được người trước mặt là một Hỏa giả .

-Chúng ta tình cờ đi ngang qua, nếu làm phiền các hạ thì xin lập tức rời đi .

Trần Hoàng nói xong liền muốn dẫn Hương Hy rời đi .

-Hương Hy tiểu thư, đã lâu không gặp .

Hai người sắp rời đi thì chợt giật mình, đối phương biết tên Hương Hy ? Họ liền quay lại và thấy được chân dung của người đó .

-Phải chăng tiểu thư đã quên kẻ luyện dược này ?

-Ngươi là gã luyện dược sư hai năm trước đây ?

Hương Hy mặt đầy hồ nghi hỏi lại, Trần Hoàng thì nhìn kĩ lại đối phương, chết thật đúng là tên luyện dược sư năm đó, không sai vào đâu được .

Cái mái tóc trắng ánh bạc này rất quen thuộc và cả giọng điệu của gã nữa . Trần Hoàng đã nắm chắc là gã luyện dược sư năm đó .

-Ta xin giới thiệu lại, ta tên Lộ Dung Khắc, hiện tại đã là luyện dược sư tam phẩm .

Lộ Dung Khắc mỉm cười chấp tay giới thiệu lại . Hương Hy và Trần Hoàng hai người quay sang nhìn nhau . Đúng tên đúng người và sau hai năm, hắn đã tăng thêm một phẩm nữa ?

-Vị đại sư này, cho ta xin hỏi, đã lâu như thế làm sao ngài nhận biết Hy muội đây ?

Trần Hoàng ngạc nhien lên tiếng hỏi, hắn và Hương Hy mãi không sao nhìn ra vị Lộ đại sư này, nhưng Lộ Dung Khắc lại nhận ra ngay .

-Ta có một khả năng đặc biệt .

Lộ Dung Khắc mặt nghiêm túc nhìn hai người . Hương Hy và Trần Hoàng cũng nhìn lại hắn chờ câu trả lời .

-Các ngươi có biết đó là gì không ?

Lộ Dung Khắc cúi người về phía trước hỏi hai bọn họ .

-Không .

Cả hai cùng đồng thanh trả lời .

-Đúng rồi, ta chưa nói thì làm sao các ngươi biết được . Hahaha .

Lộ Dung Khắc liền cười lớn lên . Trần Hoàng và Hương Hy dường như cảm thấy mình mới bị lừa liền cười trừ .

-Khả năng đặc biệt đó của ta là nhận biết được mùi hương nữ nhân xinh đẹp đã cho ta biết tên .

Lộ Dung Khắc mặt lại nghiêm túc nhìn hai người nói ra . Trần Hoàng và Hương Hy lại ngẩn ra, lập tức mặt của Hương Hy đỏ lên, nàng rời tay Trần Hoàng lập tức xông lên .

Tên luyện dược sư này thật vô sỉ, bại hoại, dâm ô, hắn nhận biết mùi của nàng mà đoán ra nàng là ai, hôm nay thật không làm gì hắn thì không được .

-Khoan đã Hương ...

Trần Hoàng chưa kịp lên tiếng ngăn cản đã thấy Hương Hy tăng tốc mang Lộ Dung Khắc đi đâu, và giữa khu rừng nhỏ Bồ Công Anh vang vọng lên những tiếng kêu la thảm thiết như bị tra tấn .....