Trời tờ mờ sáng thì Trần Hoàng đã thức giấc,hôm nay tâm trạng của hắn rất sảng khoái vì chính thức ngày này hắn được nhập Tàng Kinh Các của nội viện để nhận phần thưởng cho sự khổ luyện của mình,tẩy rửa thân thể xong Trần Hoàng ngồi điều tức hơn nửa nén nhang thì nghe có tiếng gọi cửa,Lục Miêu nằm trên,bàn hai chi trước duỗi ra cào cào,cái bàn tọa chổng cao lên,cái đuôi dựng đứng,miệng ngáp ngáp mơ ngủ nhưng khi Trần Hoàng mở cửa ra thì cái mũi màu đen của nó bỗng nhạy cảm hơn,mắt liền sáng rỡ phóng ra chỗ Trần Hoàng .
Người đến gõ cửa là Hương Hy,nàng vẫn một bộ váy hồng nhẹ đó,tay phải cầm theo một túi hình hộp vuông,tay trái đeo theo một túi vải,Lục Miêu lẹ chân đi đến trước Hương Hy,ngẩng đầu lên ngửi ngửi cái hộp vuông,Trần Hoàng thấy thế cười trêu .
-Ngươi đúng là đồ háu ăn .
-Kệ ta,đỡ hơn cái đồ không biết cách đột phá .
-Ngươi ….
Thấy một thú một người sáng sớm đã gây nhau,Hương Hy nở nụ cười nhẹ vội đến ôm tay Trần Hoàng rồi nói .
-Huynh vô đây dùng điểm tâm với muội,cả ngươi nữa Lục Miêu .
Trần Hoàng tay bị Hương Hy ôm thì nhịp tim đập tăng,đầu nhớ lại những gì hôm qua Lục Miêu nói “tình cảm nam nữ là rất thân mật”,Hương Hy ôm tay hắn liệu có phải là đang thân mật với hắn không ? vậy thì hắn nên đáp lại như nào,Lục Miêu đã leo lên bàn đợi sẵn,Hương Hy kéo tay Trần Hoàng đi nhưng cơ thể hắn lại cứng ngắc không di chuyển .
-Huynh làm sao thế ?
-A a ta không sao,chúng ta vô dùng điểm tâm nào .
Nói rồi Trần Hoàng vội thoát khỏi cái ôm tay của Hương Hy,đi đến ngồi bên bàn,Hương Hy thấy có gì đó không đúng nhưng nàng cũng không hỏi,lại chỗ bàn ăn mở cái hộp vuông ra,bên trong có rất nhiều món “độc lạ” mà Trần Hoàng chưa từng thử bao giờ,trán đã có mồ hôi,Trần Hoàng cười khổ hướng Hương Hy hỏi .
-Những món này là muội mới tập làm sao ?
-Đúng a,nhân dịp được vào nội viện chung nên muội tập nấu món mới cho huynh .
Lục Miêu ngồi nhìn hai người mà bên mép đã có nước nhỏ ra .
-Nè nè nè,chúng ta dùng được chưa,ăn trễ không có tốt cho bao tử .
Thấy Lục Miêu như thế Trần Hoàng chỉ biết cười khổ,Hương Hy thì nở nụ cười dịu dàng .
-Được rồi dùng thôi,mà phải chia cho ngươi riêng một phần đã,không để cho ngươi thò cái đầu vô ăn như thế được .
Lục Miêu chuẩn bị lao vô đống thức ăn thì khựng lại,nó nhìn Hương Hy vẻ không cam lòng,Hương Hy lấy một cái chén bự rồi cho Lục Miêu tự chọn món coi như là không phân biệt đối xử với nó,xong phần Lục Miêu,Trần Hoàng cũng nhập “tiệc”,tự nhủ với mình nhìn con tiểu hổ ăn ngấu nghiến thế kia chắc mùi vị cũng được không đến nỗi……..đúng là không đến nỗi không ăn được,tài nghệ của Hương Hy đã khá hơn rất nhiều,Hương Hy đột nhiên gắp một miếng đồ ăn hướng Trần Hoàng .
-Aaaaa,há ra muội đút cho huynh nè .
Nhìn miếng đồ ăn phía trước,Trần Hoàng lại nhớ đến lời Lục Miêu nói,hắn nhìn miếng đồ ăn trước mắt rồi nhìn về phía Lục Miêu cầu cứu nhưng không nhận được tín hiệu gì từ phía tên háu ăn kia,Hương Hy hơi chau mày .
-Muội mỏi tay a .
Nghe thế,phản ứng tự nhiên của Trần Hoàng là đưa đầu ra miệng tiếp lấy miếng đồ ăn đó,Hương Hy nở nụ cười rồi hỏi .
-Tay nghề của muội có khá hơn không ?
-Quá khá đi chứ .
-Sau này vào trong viện tự muội sẽ nấu cho huynh ăn thường xuyên nha .
Trần Hoàng nở nụ cười ấm áp gật đầu,Lục Miêu ăn kiểu gì mà cái chén của nó đội lên cả đầu,thế mà nó còn liếm nữa,Hương Hy với Trần Hoàng được một bụng cười vì cái con tiểu hổ háu ăn này,kết thúc bữa sáng hai người tiến đến ngoại viện để nhập nội viện,chuyện rắc rối ở đây là Lục Miêu,nếu Trần Hoàng tiến vào nội viện thì Lục Miêu sẽ ở một mình không ai chăm sóc vả lại nếu đưa nó vô nội viện chỉ sợ vị trụ trì kia sẽ phát hiện ra tung tích của nó,với năng lực của người đứng đầu của một viện tự thì chuyện phát hiện ra con nguyên tố thú đi bên cạnh đâu phải khó .
Đang loay hoay suy cách thì Lạc La từ đâu không hay xuất hiện cách ba người khoảng hai thước,Trần Hoàng vì giựt mình nên ngã đập bàn tọa xuống đất,bực tức nói .
-Sư thúc xuất hiện như ma thế,làm con sợ đến nỗi mất mặt .
Lạc La nhìn cảnh tưởng cũng thầm cười,liền kéo tay Trần Hoàng dậy,giọng thản nhiên nói như chưa từng làm gì .
-Thấy ngươi và Hương Hy nha đầu lâu tới nên ta đến đây xem có sự tình gì .
Hương Hy đến giải bày cho Lạc La về việc của Lục Miêu,Trần Hoàng xoa xoa cái mông rồi nhìn con tiểu hổ đang nằm lười trên vai mình,rõ ràng nãy hắn ngã xuống mà con mèo này chả hề nhúc nhích gì cả,thật kì lạ mà móng của nó đâu có bám lên áo của hắn,Lạc La nhìn Lục Miêu một hồi rồi trầm ngâm nói .
-Nếu nó có thể nhập hồn vậy thì kiếm một thân phận khác thay vô là được .
Trần Hoàng và Hương Hy nhìn nhau,Lục Miêu lúc này lên tiếng .
-Nếu là thân phận mới thì ta muốn một thân phận thật oai hùng,dũng mãnh .
Trần Hoàng và Hương Hy cùng quay lại nhìn phía Lục Miêu cười cười,làm nó cũng thấy bất an,như là sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra với nó ……..
Một lát sau đó,Trần Hoàng và Hương Hy cả hai cảm thấy rất hài lòng về thành quả của mình,Lạc La cũng tay che miệng cười thầm . Trước mặt ba người là một con Phong Thố,hai mắt nó một nửa nhìn phía ba tên nhân loại kia à không một còn lại là nửa thú .
-Bộ dạng này rất thích hợp để ngươi ngụy trang .
Hương Hy tay xoa xoa bộ lông thỏ mềm mại,Trần Hoàng cũng đưa ngón cái ra,con Phong Thố trước mặt ba người chính là Lục Miêu,vì muốn ngụy trang qua mắt trụ trì nên Trần Hoàng cùng Hương Hy đã đi vô sâm lâm kiếm một con nguyên tố thú thích hợp để cho Lục Miêu nhập hồn,trong lúc tìm kiếm thì họ không nỡ ra tay sát hại bất cứ con nguyên tố thú nào,vì khi không đang sống và chạy nhảy vui chơi cái bị người khác cướp đi thân thể hấp thu linh hồn thì quả là đen đủi,theo như cách suy nghĩ của tuổi thiếu niên thì không cho phép họ làm thế a .
Mang theo suy nghĩ như thế,Trần Hoàng và Hương Hy dừng lại ngồi nghỉ,họ chỉ có thể còn cách là tìm một con nguyên tố thú tuổi sắp chết hoặc đang bị trọng thương không giữ được mạng sống nữa thì mới có thể bắt nó cho Lục Miêu thay thế,và cái gì tới cũng tới,trong lúc ngồi nghỉ thì bỗng có một con Phong Thố đang đi tìm thức ăn,Trần Hoàng vì muốn bắt nó cho Hương Hy nên rượt đuổi làm sao để nó tự húc đầu vào một thân cây và bất tỉnh nhân sự thế là thân phận mới của Lục Miêu được ra đời từ đó .
Con Phong Thố có bộ lông trắng,hai con ngươi màu lam nhạt mờ mờ không quá đậm làm cho người nhìn có một cảm giác quỷ dị,Lục Miêu mặt cau có nhìn ba người .
-Kêu các ngươi đi tìm một gia hỏa dũng mãnh oai vệ,thế nào lại ra một tiểu Phong Thố dễ thương ?
-Chúng ta không nỡ tước đoạt mạng sống của chúng,chỉ có tiểu gia hỏa này xui xẻo bị gặp đại nạn .
Trần Hoàng vừa nói vừa đảo mắt,Hương Hy cười trêu .
-Không biết gặp đại nạn gì mà đến lúc ngã ra nó vẫn không hiểu tại sao nó bị ngã a .
Trần Hoàng lườm Hương Hy một cái,nàng đáp lại bằng nụ cười tươi,thấy đôi thiếu nam thiếu nữ này lại bắt đầu đẩy đưa,Lạc La lên tiếng .
-Chuyện ổn rồi mau đi thôi,hai người các ngươi đừng bắt người khác phải đợi .
Nói rồi ông dẫn đầu đi trước,Trần Hoàng ôm theo Lục Miêu theo sau cùng Hương Hy . Đi đến nơi thì thấy tất cả mọi người đã tụ tập lại đông đủ,cả năm cặp mắt đang nhìn con vật mà Trần Hoàng đang ôm,Mạc Thành cười trêu tức .
-Ô Trần Hoàng giờ đây cũng tập tành làm phái nữ để các huynh trưởng trong nội viện cho một chỗ dựa sao .
Hai tên đứng cùng cũng phì cười,Lâm Mộ thấy Trần Hoàng đến liền tiến ra vỗ vai hỏi thăm .
-Sao hai người đến trễ thế,phải đông đủ thì mới cho tiến vào .
-Xin lỗi mọi người,ta bận chút việc .
-Cơ mà đây là sủng vật mới của đệ hả ?
-Con Phong Thố dễ thương quá,cho ta mượn một lát được không ?
Lệ Ngọc từ phía sau đi lên,mắt sáng rỡ nhìn vào Lục Miêu . Trần Hoàng nghe thế cũng không từ chối,liền tiến lên đưa nhưng Hương Hy nhanh đưa tay bắt lấy Lục Miêu từ tay Trần Hoàng ra .
-Con sủng vật này là của ta .
Hương Hy lên tiếng làm không khí chợt trở nên im lặng,Lệ Ngọc hướng nhìn về Hương Hy,không nói gì,lui lại,Lâm Mộ vê vê cằm chuẩn bị nói gì thì Lạc La lên tiếng .
-Đầy đủ rồi,các ngươi mau đứng thành hàng theo ta tiến nhập nội viện .
Tiếng nói của Lạc La khiến mọi người phấn chấn lên hẳn,họ tu luyện ngày đêm để hôm nay tiến nhập nội viện nhận phần thưởng,đối với những gia đình không có điều kiện để trao đổi công pháp hay chiến kĩ như họ thì đây quả là một cơ hội ngàn năm có một,tuy công pháp không cao nhưng có thể thay sau này . Đi hết khoảng sân của ngoại viện thì đám người dừng lại trước một bức tường,cả đám đang thắc mắc thì Lạc La tay áo phất lên làm lớp bụi phía trên tường tản ra để lộ hàng chữ “Tàng Kinh Các” .
Bảy người đi sau liền trợn mắt ngạc nhiên,không ngờ Tàng Kinh Các lại ở ngay bên ngoại viện này,Lạc La tay kết ấn gì đó,nhẹ nhàng đặt lên trước bức tường,ở chỗ bàn tay đặt lên tự dưng xuất hiện khe nứt dẫn đến chia đôi bức tường,tạo ra một lối vào,Lạc La trầm giọng nói .
-Hướng bên phải là chiến kỹ,bên trái là công pháp,phàm làm người thì không nên quá tham,ắt sẽ chịu hậu quả .
Nói xong ông đứng ra một bên để cho đám thiếu niên thiếu nữ đi vào,hai tên kia thì lập tức theo Mạc Thành đi bên trái còn Lâm Mộ và Lệ Ngọc thì đứng lại lưỡng lự nhìn Trần Hoàng và Hương Hy . Trần Hoàng hắn thì công pháp không cần lắm nên quyết định theo hướng phải mà đi,ba người còn lại cũng theo sau . Đi được một hồi thì Lục Miêu truyền âm đến bên tai Trần Hoàng .
-Ở sau cùng chỗ này có một quyển chiến kỹ của bộ tộc Lôi Đế Xà,khá ảo diệu,ngươi mau đi xem thử .
Trần Hoàng nghe thế cũng khá ngạc nhiên,tốc độ liền tăng,ba người theo sau cũng tỏ vẻ kinh ngạc chạy theo,đến cuối cùng chỗ này có một kệ sách cũ kĩ,trên đó có một quyển trục màu đen được bao bọc bằng xích,trên quyển trục có hàng chữ “Phong Xà Bộ” .