Giọng nói đầy giễu cợt lẫn sát ý lan đến bên Đằng Liễu làm gã không thể nào thở đều,cơ thể toàn bộ cứng ngắc dù trong đại não đang cố gắng truyền tải thông tin .
“hãy chạy xa nơi này nếu muốn giữ mạng” .
Nhưng cơ thể gã dường như có một lực nào đó đè ép lên khiến gã không thể cử động được,tên hộ vệ tàn phế kia đã tự sát vì không chịu nổi sự hành hạ thừa sống thiếu chết,thử hỏi một người bình thường tự chứng kiến từng bộ phận trên cơ thể mình bị đốt đi trong sự bất lực thì phải làm gì ? ngay cả các bậc cường giả dù có thể tự hồi phục nhưng lâm vào cảnh tương tự liệu còn giữ được bình tĩnh mà suy nghĩ thấu đáo .
”Trần Hoàng” cước bộ nhẹ nhàng đi đến trước mặt Đằng Liễu nhưng hắn chợt khựng người lại rồi hai mắt nhắm lại,Đằng Liễu thấy cảnh trước mắt phần ý chí sống còn trong đại não lập tức trỗi dậy,gã liền vận những dòng lưu khí còn xót lại trong cơ thể ra đến tay rồi một quyền tự đấm vào má bên phải giúp cho cơ thể tỉnh táo lại .
Gã biết nếu hôm nay gã trốn thoát được thì Trần Hoàng sẽ không sống yên ở Phong Thành này,dưới sự che chở của phụ thân hắn thì khó lòng Trần Hoàng đụng được,cơ thể bắt đầu phản ứng,Đằng Liễu cố gắng chống hai tay xuống đất lấy thế đứng dậy rồi dùng hết sức còn lại từng bước từng bước kéo lê thân mình .
Gã muốn chạy lắm nhưng cơ thể không cho phép,đi được một đoạn dài thì Đằng Liễu vấp ngã,thở hổn hển quay lại phía sau quan sát nhưng không thấy Trần Hoàng đâu,tâm trí bấn loại,Đằng Liễu cố lê thân mình về phía trước,một giọng nói giễu cợt phát ra phía bên gã .
-Đằng thiếu gia đi đâu mà vội ?
Mặt hốt hoảng,tay đưa lên khua khua,giọng nói lắp bắp đầy khiếp sợ thoát ra từ Đằng Liễu .
-Ngươi …. ngươi tha cho ta,ta … ta sai rồi ta sai rồi .
“Trần Hoàng” nở nụ cười quỷ dị,ngồi xuống trước đối diện Đằng Liễu,mắt đối mắt,nhìn thấy sự hoảng sợ trong con ngươi của đối phương,Lục Miêu bên trong cơ thể Trần Hoàng cũng hài lòng,nó chỉ định hù dọa tên này để lần sau không còn ỷ thế gây sự với Trần Hoàng .
-Chuyện ngày hôm nay chỉ có ta và ngươi rõ,thêm người thì ngươi ắt tự hiểu .
Đằng Liễu vui mừng khi nghe được câu đó,gã biết là mình đã giữ được cái mạng nhỏ này,chỉ cần thoát khỏi đây thì tên Trần Hoàng này sống không yên ở đây nữa,dường như nhìn được suy nghĩ bên trong Đằng Liễu,”Trần Hoàng” nói .
-Ngươi nghĩ cha ngươi sẽ bảo vệ ngươi mọi lúc mọi nơi ?
Đằng Liễu mặt đang vui mừng bỗng biến sắc,gã tự hỏi làm sao tên này lại biết mình đang nghĩ cái gì nhưng chưa kịp có câu trả lời thì con ngươi của “Trần Hoàng” bỗng trở nên xanh thẫm,mắt đối mắt,con ngươi của Đằng Liễu cũng trở nên xanh thẫm sau vài hơi thở thì cơ thể Trần Hoàng run lên,đôi mắt nhắm lại,Đằng Liễu đối diện con ngươi cũng trở lại bình thường rồi cơ thể gục xuống,một bóng đen lao ra từ cơ thể Trần Hoàng,giọng nói khó hiểu hướng Trần Hoàng .
-Ngươi làm cái gì thế ?
Đáp lại là giọng nói bực tức .
-Ngươi thôi đi,ngươi đã giết hai tên kia rồi bây giờ lại muốn hạ sát thủ với Đằng Liễu sao ?
-Ngươi để hắn sống tức triệt đường sống của ngươi .
Buổi tối hôm nay đúng là một đêm dài,tự mình chứng kiến những cảnh hành hạ rồi tự sát kia khiến cho tâm trí Trần Hoàng không ổn tí nào,hắn không ngờ Lục Miêu lại ra tay độc ác như vậy,lúc trước đó nó chỉ nói là dạy cho Đằng Liễu một bài học để sau này không kiếm cớ gây sự với hắn nữa nhưng sự “chỉ bảo” này đã làm mất đi hai mạng người,bây giờ tiếp tục tới Đằng Liễu thì Trần Hoàng không cho phép xảy ra .
Hắn tuy không phải theo Phật hệ nhưng ở trong viện tự nhiều năm cũng hiểu được sinh mạng của một con người là quý giá đến mức nào với lại không nên vô cớ sát sinh như thế,bấy nhiêu đây là đủ rồi .
-Ngươi chỉ cần làm tổn thương linh hồn hắn một tí là được đâu phải nhất thiết thiêu đốt nó .
Lục Miêu nghe xong cũng chả đáp,nó bốn chân phóng tới bên cạnh Đằng Liễu,Trần Hoàng thấy thế vội chạy đứng chắn trước mặt nó quát .
-Ta bảo ngươi có thôi đi không,như vậy là đủ rồi .
-Ngươi tránh ra,ta chỉ muốn xem linh hồn tên này bị tổn hại nhiều không .
-Để ta,ngươi cứ ở đó .
-Ngươi …
Lục Miêu bực tức nhìn Trần Hoàng,tên này lại nghi ngờ nó sao . Trần Hoàng cười cười nói .
-Ta không nghi ngờ gì ngươi,nhưng để cho ta thử cảm giác sử dụng linh hồn thăm dò ra sao .
Nói xong Trần Hoàng xếp bằng hai mắt nhắm lại,chừng vài hơi thở sau thì trên thiên linh cái của hắn dần dần có nhiều chấm đen hội tụ lại,Lục Miêu cũng tò mò về phần Ngưng Hồn cảnh giới của Trần Hoàng,từ lúc tên này thành công ở cảnh giới mở đầu thì nó chưa từng thấy Trần Hoàng xuất ra linh hồn .
Từng chấm đen hội tụ lại một chỗ,từ từ nhiều dần rồi hình thành một bóng đen,từ bóng đen bắt đầu chi tiết thêm cuối cùng hoàn thiện một Trần Hoàng khác,Lục Miêu dùng con ngươi lại hiện lên ngọn lửa màu xanh thẫm,nó tập trung nhìn về linh hồn của Trần Hoàng nhưng nó chợt hoảng hốt liền thu con ngươi màu xanh thẫm về .
Khi nhìn vào phần linh hồn của Trần Hoàng bằng con ngươi xanh thẫm,Lục Miêu phát hiện ra năng lực Hồn Viêm của nó bị thôn phệ,cái tên này trong người đã có hắc khí kì dị có tính năng thôn phệ bây giờ cả linh hồn cũng thế chơi như vầy ai mà chơi lại hắn . Trên thiên linh cái Trần Hoàng là một Trần Hoàng khác tuy hơi mờ mờ nhưng vẫn có nét giống bản thể .
Trần Hoàng tay khẽ đưa lên chỉ về hướng của Đằng Liễu,linh hồn của Trần Hoàng cũng tương tự,từ ngón tay của linh hồn Trần Hoàng có một tia hắc quang mờ mờ đi tới phía Đằng Liễu rồi biến mất trước cơ thể gã . Lục Miêu đang quan sát thì nghe thấy tiếng đồ rơi ở phía bên đường,tính cảnh giác làm nó to tiếng quát lên .
-KẺ NÀO ?
Trần Hoàng hai mắt mở ra,phần linh hồn liền trở thành nhiều chấm đen hội tụ lại vào cơ thể hắn,hướng Lục Miêu hỏi .
-Có chuyện gì ?
-Ta nghe thấy có tiếng động .
-Chắc do gió hay mấy con nguyên tố thú sủng vật thôi .
Nhìn lại một hồi chỗ phát ra tiếng động Lục Miêu chầm chậm tiến lại,đôi mắt màu xanh của nó lại hiện lên,Trần Hoàng thấy thế lắc đầu đứng dậy nhưng đại não ập tới một phen nhức nhối làm cho hắn quỳ một gối ôm đầu khẽ rên,Lục Miêu nghe thấy bên Trần Hoàng có biến thì lập tức chạy qua hỏi .
-Ngươi không sao chứ ?
-Ta không sao,chắc tại lần đầu dùng linh hồn dò xét .
-Linh hồn của hắn ra sao ?
Trần Hoàng lấy bàn tay đập nhẹ trán rồi nói .
-Hắn không tu luyện linh hồn nên suýt chút nữa bị ngươi đốt hết linh hồn bản nguyên,may mà ta ngăn kịp .
Lục Miêu đắc ý .
-Vậy là ổn rồi,mau về thôi,kẻo sư thúc ngươi lo lắng .
Trần Hoàng gật đầu,người và thú cứ thế phóng lên nóc nhà rồi một hướng về viện tự . Trong góc tối của một cái bàn gần đường có tiếng thở dài,không lâu sau khi Trần Hoàng và Lục Miêu rời đi,một cái bóng đen từ bên đường lao ra một cách nhanh chóng không hướng về phía Trần Hoàng đi hay chỗ Đằng Liễu nằm mà hướng về chỗ hai tên hộ vệ,cái bóng đen cúi xuống như đang quan sát từng vết thương của tên hai hộ vệ rồi lấy tay đặt lên từng tên,lẩm bẩm .
-Một tên linh hồn bị đốt sạch,tên còn lại thì chỉ còn một ít linh hồn bản nguyên . Loại lửa này không lẽ nào ……
Trần Hoàng mang theo Lục Miêu trên vai về tới viện tự,vì không muốn ai trong viện tự trông thấy nên hắn đã rất nhẹ nhàng đi vô phòng mình rồi tẩy rửa thân thể,hôm nay trải qua đủ thứ chuyện khiến hắn ngâm mình trong chậu khá lâu mới tỉnh táo đi ra,tới phòng thì Trần Hoàng lại hốt hoảng khi thấy sư thúc ngồi ngay bàn đang vuốt ve Lục Miêu,giọng trung niên lên tiếng .
-Ngươi hôm nay mệt mỏi rồi nghỉ sớm đi .
Trần Hoàng bất ngờ khi sư thúc ở đây,hắn nghĩ chắc sư thúc thấy mình về trễ nên lo lắng,hắn định lên tiếng giải bày nhưng Lạc La đã nói trước .
-Ta đã tỏ hết mọi chuyện .
Trần Hoàng ngó về phía Lục Miêu đang nằm nhắm mắt hưởng thụ trên bàn kia rồi nhìn sư thúc,hai người cứ trầm ngâm như vậy rồi một tiếng thở dài từ Lạc La thoát ra .
-Lục Miêu làm đúng,sau này nếu như có trường hợp tương tự như vậy con hãy quyết định dứt khoát kẻo không thì mang họa sát thân .
Trần Hoàng ngạc nhiên nhìn sư thúc mình,hắn cũng không nghĩ ngay cả sư thúc cũng ủng hộ việc làm tàn nhẫn của Lục Miêu,Lạc La nhìn Trần Hoàng hồi lâu rồi cất giọng nói tiếp .
-Sau này con ra ngoài ngao du sẽ rõ những sự việc hôm nay con làm,trời khuya rồi,nghỉ ngơi đi mai còn chuẩn bị khảo thí .
Trần Hoàng chỉ lặng lẽ gật đầu,Lạc La đứng lên vỗ vỗ vai hắn rồi mở cửa bước ra . Trong phòng còn lại một người một thú,Trần Hoàng thản nhiên nói .
-Ta làm vậy là sai sao ?
-Ngươi không sai nhưng nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với bản thân .
Lục Miêu mắt nhắm,miệng khẽ nhếch lên nói,Trần Hoàng gât gật đầu không phản bác,thật ra trong lòng hắn cũng chưa coi Đằng Liễu là địch nhân,chỉ là một tên thích gây sự chọc tức hắn thôi,mang theo nhiều suy nghĩ chìm vào giấc ngủ …..
Tại một nơi trong Phong Thành
Rầm rầm,xoảng xoảng,leng keng leng keng
Tiếng đồ đổ vỡ,tiếng thủy tinh bể xung quanh một gian phòng những đồ vật bị đập bể hoàn toàn,trong căn phòng có một người đang đứng và một người đang quỳ,có một áp lực không hề nhỏ toát ra từ người đang đứng .
-Ngươi có chắc chắn là có người dám làm việc đó không ?
Một giọng nói trung niên đầy bực tức thoát ra từ người đang đứng,áp lực từ người trung niên này khiến người đang quỳ giọng nói run rẩy .
-Dạ .. dạ chắc chắn sự việc là thật ạ .
Câu nói vừa dứt thì một luồng gió lớn từ ngoài ập vô làm vỡ hết các cửa kính xung quanh,những bức tường cây cột cũng có dấu hiệu bị nứt ra,người trung niên đang đứng hai tay siết chặt quát lên .
-Mau đi tìm tên chó đó về đây cho ta,bằng mọi giá phải tìm ra hung thủ .
-Tuân lệnh !!!
Người quỳ đó đã đứng lên vội vã chạy ra ngoài,người trung niên còn ở đó hai mắt híp lại miệng lẩm bẩm .
-Dám đụng vào Đằng gia ta,thì ngươi có trốn đằng trời !!!!!!