Không khí bỗng trở nên căng thẳng hơn khi “Lục Miêu” nói ra câu đó,tên hộ vệ bên cạnh Đằng Liễu giật mình nhìn đồng minh của mình bằng ánh mắt không tin nổi .
-Ngươi bị cái rắm chó gì thế ?
“Lục Miêu” đứng dậy nhìn về phía hắn,môi nhếch lên nụ cười quỷ dị,chỉ vài cái hô hấp “Lục Miêu” đã tiến đến trước mặt Đằng Liễu,một tay nắm vai hắn,tay còn lại tung chưởng đánh về tên hộ vệ bên cạnh .
Tên kia thấy chưởng lập tức đưa chưởng ra ứng lại vì hắn biết người đang tấn công cấp độ cũng ngang hắn nhưng khi chưởng va chạm nhau thì mặt tên hộ kia lập tức nhăn lại . Một pha cướp người thành công,Đằng Liễu trong tay “Lục Miêu” vẫn còn đang mơ mơ màng màng không rõ sự tình xung quanh .
Tên hộ vệ bị đánh lui qua một bên đưa tay đỡ chưởng lên xem thì hắn thấy lòng bàn tay đã hơi đỏ,có dấu hiệu bị đốt cháy,lông mày hắn nhăn lại nhìn tên đồng đội khó hiểu kia,từ lúc trở về mang theo tên kia thì tên đồng đội của mình toàn làm ra ba cái trò khó hiểu và quái lạ .
-Ngươi bị làm sao thế,có phải muốn phản chủ ?
“Lục Miêu” nhìn tên hộ vệ không nói gì chuyển hướng Trần Hoàng lên tiếng .
-Ngươi ra đánh với hắn một trận để lấy kinh nghiệm thực chiến .
Trần Hoàng đứng nãy giờ quan sát thầm khen Lục Miêu tay chân lanh lẹ,nhưng hắn vẫn chưa hiểu Lục Miêu đang muốn làm gì,bây giờ nghe xong điều nó vừa nói lại thêm ngạc nhiên,Lục Miêu muốn hắn có kinh nghiệm thực chiến chứ không phải kiểu an toàn của sư thúc trong sâm lâm,Trần Hoàng trầm ngâm trong chốc lát rồi cũng nhanh đi tới trước mặt đối thủ . Tên hộ vệ trợn mắt nhìn về “Lục Miêu” nói .
-Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tên tiểu tử này ta phải bắt,còn ngươi chờ ta sẽ giải quyết sau .
Dứt lời hai tay của tên hộ vệ giơ lên như nguyên tố thú họ chim chuẩn bị săn bắt con mồi,hắn chân phải nâng cao rồi đạp mạnh xuống đất lao tới phía Trần Hoàng . “Lục Miêu” đứng quan sát,tay phải nắm lấy vai Đằng Liễu chặt,tay trái đưa lên bên má liền dáng xuống mấy cái bạt tai làm cho hai bên má sưng đỏ,cơn đau kéo tới liền gây cảm ứng cho đại não hoạt động,Đằng Liễu mắt dần mở ra,thấy người có dấu hiệu tỉnh lại “Lục Miêu” quăng hắn ngồi ngã xuống đường rồi nó ngồi xổm xuống,tay phải nắm tóc Đằng Liễu,tay trái dùng lực bóp hai bên má của gã lay mạnh .
Lực tác động mạnh làm đầu óc Đằng Liễu dần tỉnh táo lại,đến khi gã mở mắt ra thì lực đó tác động mạnh hơn làm cơ thể gã ngã về một phía bên phải,đầu va chạm nhẹ xuống đất,tay xoa xoa cái đầu,cơ thể đau nhức từng hồi,trong miệng thì chỗ thiếu chỗ còn,hình ảnh đầu tiên gã nhìn thấy là tên hộ vệ đang lao tới phía Trần Hoàng tấn công,niềm vui trong đại não trỗi dậy,Đằng Liễu bỏ qua cơ thể mình đau nhức và cái sự bất ngờ khi bị Trần Hoàng phản kháng khi nãy,nhưng mặt hắn cứng ngắc ngay sau khi tên hộ vệ lao tới một quyền tấn công thì Trần Hoàng đã đỡ được .
Trước một quyền của mình dùng bảy thành công lực bị một tên Phong Sư ba dòng lưu khí đỡ được thì tên hộ vệ cũng không có gì là ngạc nhiên,chân phải của gã quét xuống phía dưới chân Trần Hoàng buộc Trần Hoàng phải thả tay hắn ra .
Đúng như dự đoán,hai người đã cách nhau hơn ba thước,tên hộ vệ vẫn chăm chú nhìn Trần Hoàng,còn về bản thân mình thì Trần Hoàng vô cùng ngạc nhiên khi đỡ được một quyền của tên kia,phải biết là hắn vừa mới đột phá nguyên tố giả không lâu làm sao đỡ được một quyền của một Phong Sư bốn năm dòng lưu khí mà tay chịu đòn không hề bị tổn thương .
Trần Hoàng đang kinh ngạc thì bên này Đằng Liễu với đôi mắt kinh sợ và hoảng hốt,hắn không thể tin chỉ sau gần một năm mà cái tên không hấp thu được nguyên tố khí luôn bị hắn coi thường và khinh miệt nay lại đỡ được một quyền của một Phong Sư năm dòng lưu khí,điều đó chứng tỏ khi nãy bị ăn đòn bất ngờ là Trần Hoàng đã nương tay với gã rất nhiều,đôi mắt hoảng sợ,đầu lắc liên tục,miệng lẩm bẩm .
-Không thể nào,không thể nào .
Một luồng gió mạnh từ sau đánh tới phía đầu của Đằng Liễu làm gã hôn đất ngay tức khắc,một giọng nói lạnh từ kế bên gã truyền tới .
-Này thì không thể .
“Lục Miêu” một cước giáng sau phía đầu Đằng Liễu làm cho hắn tỉnh ngộ rằng đây là thật không phải dối . Tên hộ vệ đang đối diện với Trần Hoàng thấy thân chủ bị đòn hai tay siết chặt,hắn biết bây giờ không bắt được tên trước mặt thì mọi chuyện sẽ không sáng tỏ,hắn rất đau đầu vì tên đồng bọn,không biết vì sao lại thay đổi nhanh như vậy,phải nói là thân chủ có chút hống hách nhưng bọn họ phải tuân theo lệnh để kiếm chút cơm ăn .
Bỏ qua suy nghĩ trong đầu,tên hộ vệ tiếp thế lúc nãy xông tới,lần này Trần Hoàng cảm nhận được nguyên tố khí dao động đến từ phía tên hộ vệ,hắn liền vận nguyên tố khí,đây là lần đầu tiên hắn sử dụng nguyên tố khí để đối đầu với trực tiếp,không phải là trốn chạy sau khi đột phá nguyên tố giả,hai cái bóng lại lao vào nhau,quyền đối quyền cước đối cước .
Đằng Liễu mặt hôn đất đầu óc quay cuồng,hai tay chống dậy vật vã,gã đưa tay lên trán xờ xờ thì thấy ướt ướt,liền kéo tay xuống xem thử thì thấy có máu,mặt lại hoảng hốt hét lên .
-Máu….máu,máu người đâu có địch tập kích ta .
Hắn là một thiếu gia của một gia tộc tuy không lớn nhưng mặt mũi cũng được cho là có tiếng trong khu Ưng Phong Thành,làm thế nào mà biết bị thương chảy máu là gì,lần đầu thấy máu nên hoảng quá kêu la .
“Lục Miêu” thấy thế miệng khẽ nhếch lên nụ cười quỷ dị,Đằng Liễu quay qua bên cạnh thấy còn một tên hộ vệ đang đứng đó liền trợn mắt quát .
-Ngươi đứng đó làm gì,có người tập kích bổn thiếu gia,mau đi bắt nó .
Vừa dứt câu nói thì nguyên một cái đế dày in lên mặt Đằng Liễu,hắn ngã về phía sau,bất ngờ vì bị chính hộ vệ của mình ra đòn vả lại còn là đòn nhục nữa,với tính cánh của Đằng Liễu thì không thể bỏ qua,gã tức giận nổi điên tay chỉ vào mặt người đối diện quát .
-Ngươi dám … cha ta sẽ không tha cho ngươi tên rác rưởi .
“Lục Miêu” vẫn đang theo dõi trận đánh giữa Trần Hoàng và tên hộ vệ nên chỉ quăng về phía Đằng Liễu một câu kèm ít phần sát khí khiến gã mặt trắng xanh im bặt không dám lên tiếng nữa .
-Liệu còn cái mạng để về báo cáo cha ngươi !!!
Bịch,bịch .
Hai cái bóng lao ra hai phía cũ,thở hổn hển nhìn nhau . Trần Hoàng cảm thấy rất hài lòng với kết quả này,dù hắn không biết vì sao mà hắn có thể đấu ngang tay với một người hơn hắn năm dòng lưu khí,không lẽ là do chế độ luyện tập không sử dụng nguyên tố khí của sư thúc trong sáu tháng qua sao,đang mải mê suy nghĩ thì tên hộ vệ đối diện miệng nhếch lên tay làm ra một thủ ấn .
“Lục Miêu” đứng theo dõi thì bỗng cau mày,tên này chuẩn bị sử dụng chiến kĩ sao,không may rồi,Trần Hoàng mới đột phá không lâu chưa đâu vào đâu,chỉ mới ổn định được nguyên tố khí thôi chưa đụng chiến kĩ,nếu có tình huống không tốt nó sẽ lập tức ra tay . Trần Hoàng thấy cử chỉ của tên hộ vệ thì mặt nghiêm trọng lại,hắn biết tên đó chuẩn bị tung ra chiến kĩ .
Thủ ấn vừa xong,nhưng không có gì khác thường xảy ra khiến “Lục Miêu” và Trần Hoàng cảm thấy bất ổn,gã hộ vệ liền lao tới tung quyền,Trần Hoàng vẫn như cũ đưa trảo lên đỡ,trảo và quyền sắp chạm nhau thì tên hộ vệ miệng nở nụ cười thỏa mãn khi con mồi cắn câu,quyền gần tới thì ở trước liền mọc ra một mũi giáo màu xanh nhạt chứa nguyên tố khí dao động,”Lục Miêu” liền chuẩn bị ra tay,Đằng Liễu im lặng theo dõi thì cũng bắt đầu hả hê khi tên kia chuẩn bị ăn đòn nhưng kết quả làm hai người theo dõi bất ngờ,một màn máu từ bàn tay tuôn ra không có chỉ nghe thấy tiếng va chạm của nguyên tố khí .
Trần Hoàng tay thành trảo,từ năm đầu ngón tay xuất hiện những mũi nhọn như móng vuốt đỡ lấy một mũi thương của đối thủ,tên hộ vệ kinh ngạc trong phút chốc chân phải liền xuất hiện thêm một mũi thương nguyên tố khí nữa nhắm phần hông Trần Hoàng đánh tới,nhưng tay còn lại của Trần Hoàng đã mau chóng đỡ đòn,không để cho đối thủ nghỉ ngơi,tên hộ vệ liên tiếp ra đòn,quyền đối quyền cước đối cước chừng vài chum thời gian sau hai người lao ra hai phía,bên Trần Hoàng đã thở dốc,tên hộ vệ thì cũng không kém vả lại hắn còn sử dụng chiến kĩ nữa nên tiêu thụ tố khí rất nhanh .
“Lục Miêu” thấy thế hiện nụ cười hài lòng,bước tới bên Trần Hoàng trong sự ngạc nhiên của Đằng Liễu và tên hộ vệ,ghé tai nói nhỏ gì đó,vài hơi thở sau tên ‘hộ vệ’ đang ghé tai nói với Trần Hoàng lập tức đổ xuống,Trần Hoàng hai mắt nhắm lại rồi mở ra,trong con ngươi bây giờ hiện lên một màu xanh thẫm quét về phía tên trước mặt làm cho đại não hắn như bị thiêu đốt,Đằng Liễu chưa kịp hiểu chuyện gì thì sắc mặt trở nên xanh trắng khi thấy cánh tay phải của tên hộ vệ đứng cách Trần Hoàng không xa lập tức bị ngọn lửa màu xanh thẫm bao bọc trong sự hoảng sợ của tên hộ vệ .
Vài hơi thở sau cánh tay lập tức biến mất,không có một giọt máu nào chảy xuống vì đã bị ngọn lửa làm cho bốc hơi,tên hộ vệ chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã mất cánh tay trở thành tàn phế,nhưng có một chuyện là hắn biết chính là thiếu niên trước mặt này không phải người mà hắn có thể chọc tới,khi tên đồng bọn đuổi theo và dẫn Trần Hoàng về thì mọi chuyện đã trở nên khác thường,lập tức không do dự tên hộ vệ kinh hãi quỳ xuống van xin .
-Đại nhân,đại nhân xin tha mạng cho ta .
“Trần Hoàng” nở nụ cười lạnh không nói gì,diễn biến sau đó đã khắc ghi mãi trong thâm tâm của Đằng Liễu lẫn linh hồn của Trần Hoàng đang nhường quyền kiểm soát cơ thể cho Lục Miêu .
Từng ngón tay trên bàn tay trái của tên hộ vệ dần dần bị lửa thiêu đốt mà biến thành tro bụi,hắn gào rống thảm thiết nhưng không cách nào làm cho ngọn lửa đó dừng lại,tiếp đến là từng ngón chân rồi hai bên tai,rồi đến nửa cái mũi hai con mắt đều bị thiêu đốt hết toàn tập,sự tra tấn làm cho tên hộ vệ trở nên điên cuồng,hắn muốn tự kết liễu chứ không thể chịu đựng được sự đau đớn khi từng bộ phận trên cơ thể bị thiêu đốt từ từ,nằm vật vã trên mảng đất lạnh,cơ thể tên hộ vệ giật vài cái mạnh rồi miệng chảy rất nhiều máu tươi,”Trần Hoàng” hướng về phía Đằng Liễu đang ngồi kia chứng kiến sự việc giễu cợt nói .
-Đằng thiếu gia liệu có thích cách làm của ta ?