Chương 30: Gây Sự

Trần Hoàng với nhiều suy nghĩ trong đại não trên đường trở về viện tự nhưng nào biết cách đó không xa có ba bóng người đang đi tới,thái dương đã gần xuống núi nên giờ này ít có người đi qua lại một con đường,chỉ vài ba bóng người lẻ tẻ,ba người đang hướng Trần Hoàng tới thì có một giọng nói thiếu niên cất lên .

-A cái đồ bỏ đi này ngươi đang đi đâu thế .

Nghe giọng nói mỉa mai đó có chất giọng quen thuộc,Trần Hoàng hai mắt tập trung về phía ba người đi tới,hắn lập tức nhận ra đó là Đằng Liễu và hai tên hộ vệ của gã,Đằng Liễu tay khua khua cái quạt rồi gấp lại đi đến trước mặt Trần Hoàng,nở nụ cười mỉa mai .

-Ta hỏi ngươi,ngươi không nghe rõ sao .

Trần Hoàng cước bộ dừng lại,hắn nhìn thiếu niên trước mắt với hai gã to con ở phía sau,bộ dáng thiếu niên thiếu gia của một gia tộc giàu có,rồi ánh mắt không chú ý nữa cước bộ tiếp tục,khi đi ngang qua người Đằng Liễu thì có cánh tay cầm quạt của hắn dang ra chắn trước ngực Trần Hoàng,nụ cười mỉa mai trên mặt Đằng Liễu đã tắt,thay vào đó là giọng nói trầm xuống .

-Ta hỏi ngươi đi đâu sao không trả lời,bộ ngươi câm sao .

-Ta chỉ đi thăm bằng hữu,ngươi nghe xong rồi thì ta có thể đi chứ ?

Trần Hoàng thản nhiên đáp,hắn chả muốn dây dưa với cái tên này,không phải vì hắn sợ hai tên hộ vệ đi theo mà là không muốn gây phiền toái tới mình,nhưng nếu tên này không biết điều thì có thể dạy cho hắn một lần,đừng tưởng rằng Trần Hoàng còn là Trần Hoàng trước kia không hấp thu được nguyên tố khí nữa,bây giờ trong cơ thể hắn không những có một mà là hại loại nguyên tố khí,với một cái cấp bậc Ngưng Hồn nữa,Đằng Liễu thì chưa đột phá nguyên tố giả liệu ăn một cái đánh của hắn thì xương cốt còn bao nhiêu phần trăm,còn hai tên hộ vệ kia Trần Hoàng đoán không chừng cũng là Phong Sư hai hay ba dòng lưu khí,không cùng đẳng cấp với ba tên hôm bữa đi cùng,nếu đánh không lại thì hắn rời đi thì ai cản được . Đằng Liễu nghe câu trả lời xong thì ngửa mặt lên trời cười ha hả .

-Đúng đúng,nàng chỉ là bằng hữu của người thôi,à khoan một thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát như nàng thì làm gì cần một tên bằng hữu vô dụng ngay cả nguyên tố khí còn không hấp thụ được .

Hai tên hộ vệ thấy thân chủ mình cười thì lên tiếng cười theo,nghe Đằng Liễu nói mình như thế Trần Hoàng cũng thở dài,tay gạt cái quạt đang chắn trước ngực mình xuống,hắn không muốn nói tiếp với tên này,chả tìm hiểu cái gì trước hết mà cứ suy đoán nói lung tung,loại này ra ngoài khỏi sự bảo bọc của gia tộc sẽ ra sao,thầm thở dài tiếc cho nhà họ Đằng có một tên thiếu gia như thế .

Đằng Liễu tưởng rằng sẽ nhận được khuôn mặt bực tức của Trần Hoàng nhưng không,hắn trố mắt lên xem thấy Trần Hoàng đang nhìn phía ba người cười tươi nói .

-Đúng a,ta là đồ vô dụng ta không xứng là bằng hữu của nàng,bây giờ Đằng Liễu thiếu gia có thể cho ta đi được chưa ?

Đằng Liễu và hai tên hộ vệ cứ như tượng đá sau khi nghe lời đó,Trần Hoàng khi nói xong thì cũng rảo bước tiếp,Đằng Liễu cứ tưởng rằng đả kích tự trọng của Trần Hoàng để hắn tránh xa Hương Hy ra rồi gã sẽ nhảy vào,không biết chứ từ lúc gặp Hương Hy hắn đã chết mê chết mệt với vẻ xinh đẹp và bị cuốn hút bởi sự hoạt bát của nàng,hắn tìm mọi cách để tiếp cận và làm quen nàng nhưng đáp lại hắn chỉ là sự lạnh nhạt của nàng,miễn cưỡng coi hắn là một bằng hữu tầm thường,rồi hắn buồn tức đem Trần Hoàng ra mỉa mai và rồi từ đó nàng đối với hắn còn lạnh nhạt hơn trước .

Đằng Liễu không hiểu chuyện gì diễn ra cho đến khi hắn có thông tin điều tra về mối quan hệ của Trần Hoàng và Hương Hy thì hắn càng thêm tức tối,gia tộc hắn mới di cư về nơi này được bảy năm nên Đằng Liễu cư nhiên không biết chuyện hai người họ đã thân thiết từ nhỏ và cái tên vô dụng kia được nàng luôn miệng gọi “Hoàng huynh” .

Còn hắn thì nàng chỉ gọi bằng tên thêm chữ thiếu gia vô,một sự xa cách và lạnh nhạt hơn trước kia rất nhiều nhưng Đằng Liễu hắn đã quyết tâm bằng mọi giá phải có được Hương Hy,nếu hắn không làm được thì sẽ nhờ mối quan hệ của phụ thân hắn và phụ thân Hương Hy,biết đâu từ phía người lớn khuyên nhủ thì chuyện của hắn và nàng có chuyển biến tốt hơn vì thế hắn phải đả kích thật nhiều cho tên kia tự động rút lui,nhưng hôm nay không đạt được mong muốn thì phải tìm kế dần cho hắn một trận . Nhanh chóng nghĩ ra cách,khóe miệng Đằng Liễu nhếch lên cười mỉa mai .

-Phải rồi phải rồi,một tên không cha không mẹ như ngươi thì làm gì có ai dạy dỗ chu đáo về lòng tự trọng của nam nhân chứ .

Trần Hoàng đang đi bỗng khựng lại,đụng chạm sao cũng được đến hắn nhưng đừng có lôi nỗi đau không có cha mẹ từ nhỏ ra mà làm trò đùa vui với hắn,phải biết là từ nhỏ Trần Hoàng chỉ ở cùng với Lạc La sư thúc,tuy thúc hết sức bảo bọc chở che cho hắn thay vai trò cả phụ mẫu lẫn phụ thân mà dạy bảo yêu thương hắn nhưng sâu trong thâm tâm Trần Hoàng vẫn còn thiếu một cái gì đó không thể nói rõ được .

Như một vết thẹo mãi không lành hằn sâu trong thâm tâm,bây giờ cái tên ngu ngốc họ Đằng kia lại lôi ra đấm thật mạnh vô vết thẹo đó,làm Trần Hoàng trong thâm tâm đau nhói,hai tay hắn siết chặt lại hít một hơi thật sâu kiềm chế lại sự tức giận rồi miệng cười nhạt,Đằng Liễu thấy đã chọc tức được Trần Hoàng liền vui mừng .

Khuôn mặt đang cười của Trần Hoàng bỗng tắt đi thay vào đó là khuôn mặt hung dữ muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ,hắn quay người lại phía ba người nhìn thẳng vô mặt Đằng Liễu rồi hét to lên .

-Tên hỗn đản,ta liều mạng với ngươi .

Dứt lời thì Trần Hoàng liền chạy tới phía ba người,hắn không hề vận nguyên tố khí,chỉ dùng đúng sức cơ thể,Đằng Liễu nhìn Trần Hoàng mang vẻ giận dữ lao tới thầm cười thầm,mục đích coi như đã thành,bây giờ chỉ cần vận nhẹ một ít dòng lưu khí thì liền có thể khiến cho tên này bầm dập,nghĩ sao một tên không hấp thu được nguyên tố khí mà dám đi trực tiếp ngạnh kháng một người đã hấp thu được lưu khí như hắn .

Trần Hoàng còn cách Đằng Liễu khoảng hai thước thì Đằng Liễu ra hiệu cho hai tên thủ vệ lui xuống để cho hắn thoải mái tay chân mà hành hạ cái tên này,một quyền giơ lên trước mặt,Đằng Liễu chỉ cười mỉa đưa cái quạt đang gấp lại đỡ lấy,khi va chạm thì Đằng Liễu mặt hơi đổi,hắn cảm thấy tay cầm quạt hơi run lên nhưng nhanh chóng vận lưu khí xóa đi,rồi một cước nhanh đá ngang hông khiến Trần Hoàng văng qua một bên tầm hai thước,thu hồi lại bộ dáng,miệng lại nở nụ cười khinh thường mỉa mai,hắn bỏ qua cái run nhẹ khi quyền của Trần Hoàng chạm vào cái quạt của hắn và cước nãy Đằng Liễu chỉ dùng nửa lực của mình,thầm nghĩ nửa lực cũng đủ để cho cái tên này nằm giường vài tuần .

Nói gì chứ một người bình thường ai lại đem cơ thể trực tiếp nhận đòn tấn công của một người sắp đột phá nguyên tố giả chứ,hai tên hộ vệ thấy chủ nhân mình ra oai được như thế cũng không ngoài dự đoán,Trần Hoàng bị một cước,văng qua một bên hai tay cố chống ngồi dậy rồi ôm bên hông của mình khi nãy bị ăn một cước vẻ mặt điên cuồng hét lên .

-Ta liều mạng với ngươi !!!!

Rồi vật vã đứng dậy ôm hông bị thương lao tới lần nữa,Đằng Liễu thì vẫn vẻ mặt đó mỉa mai lẩm bẩm nói .

-Được được,để ta coi ngươi có bao nhiêu cái mạng để liều .

Vài người đi qua lại thấy có đánh đấm diễn ra liền né đi vì sợ liên lụy,hai tên hộ vệ nhìn cảnh đó cũng lắc đầu,còn khoảng một thước thì khuôn mặt đang điên cuồng của Trần Hoàng bỗng biến mất thay vào đó là một nụ cười lạnh,Đằng Liễu là người trực tiếp nhất gần nhất,thấy biểu hiện của Trần Hoàng kì lạ hắn cũng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cái sự tự tin vốn có của hắn khi đối mặt với cái tên vô dụng này thì không hề giảm .

Vẫn cứ ung dung như thế đợi con mồi rồi đột nhiên Trần Hoàng trước mặt bỗng biến mất,vài hơi thở,khuôn mặt với nụ cười lạnh đó đã xuất hiện trước mặt Đằng Liễu rồi giọng nói thản nhiên phát ra .

-Trả cho ngươi nè .

Lời nói vừa dứt,Đằng Liễu cũng hồi tỉnh lại nhưng quá muộn,sự hồi tỉnh của hắn sao bằng tốc độ của Trần Hoàng khi vận nguyên tố khí,nhanh chóng một quyền từ phía bên phải lao thẳng vào bên má của Đằng Liễu rồi một cước bên trái cũng gọn lẹ vào hông . Đằng Liễu đại não chưa kịp phản hồi thì cảm thấy trong miệng có gì đó mặn và vài thứ rơi ra,dưới hông thì tiếng kêu rắc rắc vang lên,viết thì dài nhưng diễn ra khá nhanh,chỉ vài cái hô hấp thì má bên phải và hông bên trái của Đằng Liễu đã chịu thương tổn,hai tên hộ vệ phía sau cảm giác nhạy bén hơn nhiều,tuy bọn hắn coi thường Trần Hoàng nhưng nhiệm vụ là phải bảo vệ cho thiếu chủ,làm công việc này nhiều năm nên trực giác cũng nhạy cảm khi thấy Trần Hoàng cách thiếu gia của bọn hắn một thước thì biến mất,ngay lập tức bọn hắn đã biết có chuyện không ổn nên đã vận sẵn nguyên tố khí và giờ là thời điểm chạy đến ứng cứu nhưng đã quá muộn sự việc diễn ra quá nhanh .

Dù bọn hắn có cảm ứng kịp thì việc đến hỗ trợ với khoảng gần thì thân chủ của bọn hắn ít nhất cũng bị thương tổn . Đằng Liễu chịu lực tác động từ hai phía nên cơ thể cũng hơi bay lên không một tí và ngã xuống phía sau,miệng chỉ kịp phun ra vài cái răng rồi lập tức bất tỉnh cơ thể đổ nhào về phía mặt đất,hai tên hộ vệ chạy tới đỡ lấy thân chủ rồi một tên trợn mắt dữ tợn nhìn Trần Hoàng cách đó vài thước hét lên .

-Tiểu tử ngươi muốn chết !!!!

-Là hắn ngu ngốc,à là ba người các ngươi ngu ngốc mới phải .