Trần Hoàng từ viện tự một mạch chạy hướng nơi nhà Hương Hy,hắn cũng khó hiểu tại sao một người vừa mới tỉnh lại sau khi bị thương trong lúc tu luyện linh hồn lực lại có thể vận động cơ thể mình như thế mà chỉ có mang lại một ít đau nhức không giống như từng bị thương,nhưng suy nghĩ vội qua vì hắn biết thương thế của hắn hồi phục được như vậy cũng nhờ vào Hương Hy .
Đã thấy hình nhà Hương Hy,Trần Hoàng vội tăng tốc nhưng phía trước chợt có một cái bóng lao tới rồi cả hai va vào nhau bật ra hai phía,Trần Hoàng thì chỉ bị ngã xuống không hề hấn gì vì cơ thể của hắn đã đột phá trở thành nguyên tố giả nên khi va chạm với người bình thường thì chỉ có đối phương mới bị lực tác động còn hắn thì bình an,vội vàng đứng dậy đi đến kéo người kia lên thì Trần Hoàng cũng ngạc nhiên hô lên .
-Uy là Lâm Mộ huynh,tiểu đệ vội quá xin lỗi va phải huynh .
-Là Trần Hoàng đệ đó sao,ta cũng có lỗi a .
Va phải với Trần Hoàng là Lâm Mộ,người luôn luôn bênh vực hắn trong quá trình Trần Hoàng chưa hấp thu được tố khí,Trần Hoàng rất quý con người này luôn thẳng thắn trung thực . Phủi bụi trên quần áo của Lâm Mộ xong Trần Hoàng cười nói .
-Lâu ngày không gặp,huynh hảo chứ .
Đúng là từ lúc sư thúc kiếm vị pháp sư kia về bố trí tu luyện riêng cho Trần Hoàng thì hắn cũng không lên sân chính của ngoại viện mà tu luyện nữa,với lịch trình của hắn dày đặc nên cũng không đụng mặt Lâm Mộ bao giờ vả lại Lâm Mộ là con của một gia đình nông dân nghèo nên cũng bận việc,ngoài giờ tu luyện ra thì không có thời gian rảnh mà đi đây đó . Lâm Mộ nhìn Trần Hoàng với ánh mắt kì lạ,lúc va phải nhau thì hắn cảm thấy nơi vai trái hơi nhức nhối nhưng Trần Hoàng thì có vẻ rất thoải mái rồi chợt nhớ ra chuyện gì Lâm Mộ khua khua tay nói .
-Ta vẫn tốt,bây giờ có chuyện vội ngày sau nói chuyện với đệ nhiều hơn .
Nói xong Lâm Mộ liền chạy đi để Trần Hoàng nhìn theo sau,Trần Hoàng cũng lắc đầu rồi cũng hướng cũ đi tiếp,hắn cũng có chuyện quan trọng phải giải quyết . Chạy đến nơi nhà Hương Hy,Trần Hoàng vội đập cửa nhưng tay chưa kịp đưa lên thì có một nguồn hấp lực đập vào hai cánh cửa làm nó mở tung ra còn cơ thể Trần Hoàng thì liền bị kéo mạnh vào bên trong rồi ngã quỳ một chân xuống,trước mặt hắn có một luồng áp lực cực kinh khủng khiến tim gan nhảy loạn xạ,cơ thể Trần Hoàng run lên từng hồi,không dám ngẩng đầu lên,hắn biết nguồn áp lực này từ Diêu Long phụ thân của Hương Hy mà ra,để cho nàng chịu thiệt như vậy phụ thân nàng làm sao mà bình tĩnh được,cố gắng vận hắc khí nhằm thôn phệ đi một ít cái gọi là uy áp,Trần Hoàng giọng run run nói .
-Long thúc …. Hoàng nhi sẽ ….. chịu tội sau với thúc,hãy để …. con gặp Hương Hy …. muội .
Người đứng trước mặt Trần Hoàng chính là Diêu Long,ngay khi hoàn thành xong Phục Năng Bổ Huyết thì Hương Ly đã đưa muội muội mình về vì tránh để nữ nhi ở trong viện tự gây phiền toái,bước vô cửa nhà liền gặp Diêu Long,thấy con gái mình như vậy ông không khỏi lên cơn giận dữ uy áp tỏa ra,liền muốn tìm kẻ gây ra diệt sát nhưng sau khi nghe Hương Ly thuật lại mọi việc kể cả việc Lục Miêu .
Diêu Long đầu tiên là nhìn vào Lục Miêu với đôi cặp lông mày đang tức giận rồi thành ngạc nhiên xong ông chuyển qua nhìn tiểu nha đầu nhà mình đang được Hương Ly dìu thì ánh mắt ông lại mang vẻ hoài niệm một thứ gì đó rất chua xót và đắng cay,vội lắc đầu rồi ra hiệu cho Hương Ly mang Hương Hy đi nghỉ ngơi . Ông cả đêm đó không ngủ được vì mải mê suy nghĩ tới một hình bóng đã mãi khắc ghi trong lòng,rồi ông quyết định đợi xem cái tên mà khiến con gái ông hy sinh lớn như vậy sẽ thể hiện ra sao,đúng là như ông mong chờ .
Lục Miêu đã nói rõ tình huống của Trần Hoàng sau khi phục dụng đan dược thì sẽ mau chóng khỏi rất nhanh vì nguyên liệu dù gì cũng là tinh huyết quý hiếm và cao cấp,sau một ngày là hắn sẽ khỏi,Diêu Long ngồi đợi xem việc đầu tiên tên tiểu tử này khi tỉnh lại sẽ làm gì,đúng là hắn sẽ chạy đến đây,khi cảm nhận được khí tức của Trần Hoàng tới thì Diêu Long đã mỉm cười nhưng ông cũng muốn giải tỏa nỗi bực tức một chút vì con gái của mình a,phải nói từ trước tới giờ Diêu Long chưa bao giờ thấy Hương Hy bị tình trạng mặt mày trắng xanh như bị trọng thương đến thế,làm một người cha hết sức yêu thương và chiều chuộng hai cô con gái mình từ nhỏ nên khi gặp cảnh đấy ông liền nổi sát tâm với kẻ gây ra nhưng đối với tên tiểu tử này là không được .
Áp lực dần dần yếu đi,một cánh tay vỗ vỗ vào bả vai Trần Hoàng làm hắn hô hấp nhẹ nhõm hơn,ngước mặt lên thấy Diêu Long đang nhìn chằm chằm mình,Trần Hoàng không khỏi một trận xấu hổ và tội lỗi,dường như biết được không khí quái lạ,Diêu Long đỡ Trần Hoàng dậy nói .
-Ngươi đi chăm sóc nó đi .
Trần Hoàng nhìn Diêu Long một lát gật đầu chắp tay chào rồi hướng tới phòng Hương Hy . Thấy thiếu niên vội vã rời đi,Diêu Long nở nụ cười hiền hậu,Trần Hoàng chơi với Hương Hy từ bé nên phòng nàng hắn cũng dễ tìm,đến trước cửa phong vội đập nhẹ kêu cửa thì bên trong thoát ra một tiếng nữ tử .
-Vào đi .
Trần Hoàng đẩy cửa vào,căn phòng được trang trí gọn gàng với màu sắc hồng nhạt,có một cái bàn ở trung tâm để đón khách và một cái giường ngủ cuối kế giường là bàn nhỏ có gương để nữ nhi điểm tô nhan sắc và chải tóc . Vừa vào là một mùi hương quen thuộc ập vào khứu giác làm Trần Hoàng thanh thản,hắn chạy tới đây với tâm trạng đầy lo âu,hắn biết tinh huyết là gì với lại Hương Hy mới đạt được cấp bậc nguyên tố sư ba hay bốn dòng lưu khí thì tinh huyết trao cho hắn rất nguy hiểm a nên hắn muốn nhanh nhất thấy tình trạng của nàng bây giờ,trên giường có một nữ tử mặc váy hồng nhẹ nằm im,màu váy của nàng như hòa vào căn phòng kế nàng là một thân y đỏ sậm nữ tử,cái đai lưng nâu nhạt tôn lên cái eo thon,đó là Hương Ly từ lúc đưa muội muội mình về thì nàng chưa rời nửa bước khỏi muội muội mình nên y phục vẫn thế .
Trần Hoàng nào đâu còn tâm trí ngắm cái gì là vẻ đẹp của nữ tử đã tròn mười tám,hắn liền đi đến bên giường ánh mắt đầy lo lắng nhìn lên khuôn mặt thiếu nữ đang nằm,da mặt nàng vẫn hồng hào không có biểu hiện của suy nhược,thầm thở phào nhẹ nhõm Trần Hoàng hướng Hương Ly nói .
-Vất vả cho tỷ rồi,còn lại để đệ lo cho .
Hương Ly liếc nhìn Trần Hoàng một cái rồi mỉm cười nói .
-Hoàng đệ đệ yên tâm,có đan dược của Lục Miêu rồi Hương Hy sẽ mau chóng tỉnh lại thôi,ngươi cũng đừng trách bản thân mình nữa .
Hương Ly nói thế sợ Trần Hoàng vì chuyện Hương Hy trao hắn tinh huyết mà áy náy suy ra có lỗi,Trần Hoàng đáp .
-Đệ không trách bản thân mình,tỷ đi nghỉ ngơi đi .
Hương Ly gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài nhưng nghĩ ra gì đó Trần Hoàng liền chạy lại chỗ Hương Ly thì thầm,Hương Ly nghe xong miệng mỉm cười gật đầu,vỗ vai hắn rồi đi ra ngoài . Trần Hoàng thế chỗ Hương Ly vừa đi,ngồi xuống chống cằm nhìn thiếu nữ trên giường,không nghĩ Hương Hy lại hy sinh lớn như vậy cho hắn . Nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đang thả bên giường,thầm kêu .
“muội đã hy sinh giúp ta thì ta sẽ chăm sóc thật tốt cho muội a” .
Trần Hoàng ngồi canh Hương Hy đến gần chiều thì Diêu Long có ý vô thay rồi kêu Hương Ly đang đợi hắn dưới nhà ăn . Trần Hoàng không do dự,lập tức chấp tay chào Diêu Long rồi đi ra ngoài hướng nhà ăn tới . Bước vô cửa nhà ăn ập vô mắt Trần Hoàng là hình dáng một thiếu nữ váy đỏ sậm đang quấn trên mình cái tạp dề bó sát người làm lộ ra những đường cong tiêu chuẩn của một thiếu nữ tuổi mười tám,vội lắc đầu xua đi những tạp niệm thầm than .
“tỷ muội nhà này đúng là …. “ .
Biết Trần Hoàng tới Hương Ly dừng việc mình làm lại ra hiệu cho hắn đi lại gần kế bên rồi cầm con dao cắm xuống cái thớt miệng cười nói .
-Hoàng đệ đệ thật sự muốn học sao .
-Vâng,đệ phải học để lúc Hương Hy muội tỉnh dậy còn biết chăm sóc cho muội ấy .
Trần Hoàng trả lời với ánh mắt đầy kiên quyết,Hương Ly nhìn thế không khỏi hài lòng,nàng rút con dao ra bắt đầu chỉ từng bước nấu . Hai người hì hục cả buổi gần tối mịt mới xong,Trần Hoàng vội lau mồ hôi trên trán ngồi xuống,Hương Ly tay cầm ly nước đưa đến bên hắn cười nói .
-Không tệ,lần đầu học nấu ăn mà được vầy là giỏi rồi .
-Tỷ quá khen,công của tỷ hết a .
Hương Ly cười nói .
-Đi tẩy rửa thân thể rồi nghỉ ngơi đi .
Trần Hoàng gật đầu rồi đứng dậy xoay người đi ra ngoài,hắn tẩy rửa xong thì không nghỉ ngơi mà lập tức tới phòng Hương Hy . Đẩy cửa ra thì thấy Diêu Long vẫn giữ nguyên tư thế đó,vội đi đến chắp tay nói .
-Long thúc người hãy nghỉ ngơi,việc còn lại để ta lo .
Diêu Long quay lại nhìn Trần Hoàng rồi gật đầu,đứng dậy ra ngoài đóng cửa lại . Trần Hoàng lại thế chỗ Diêu Long ngồi canh Hương Hy .
Hình ảnh cứ mập mờ bắt đầu xuất hiện trong mắt Hương Hy,nàng thấy phía đối diện nàng là cái trần của căn phòng mình chợt hoảng hốt vì không biết sao nàng lại về phòng mình trong lúc Trần Hoàng đang bị thương nằm đó,nhưng quay ngang qua thì thấy một cái bóng mờ mờ đang ngồi ngủ gật bên giường khiến tim nàng tăng nhịp đập,nàng cố dụi mắt để trông thấy rõ hơn . Nhưng hình ảnh đó dường như biết nàng tỉnh lại bất ngờ chuyển động nắm lấy tay nàng rồi lấy một cái khăn ướt điểm nhẹ xung quanh mặt nàng,Hương Hy đã nhận ra cái hình ảnh đó là ai,nàng không kiềm chế được liền ngồi dậy ôm người đó,khóe mắt hơi đỏ cái môi chu lên nhỏ nhẹ nói .
-Đúng là huynh rồi,huynh làm muội lo chết đi được a .
Bỗng từ cái bóng phát ra tiếng tức giận của trung niên
-Mở mắt tỉnh dậy là huynh này huynh nọ .
Hương Hy giật mình,vội đẩy cái bóng trước mặt mình ra vội dụi dụi mắt rồi nhìn lại lần,nàng miễn cưỡng cười nói lắp bắp .
-Phụ …. phụ thân .