Chương 19: Đột Phá Tố Giả

Phần sát ý lan đến linh hồn của Trần Hoàng,làm linh hồn của hắn run lên nhưng nhanh chóng biến mất,con ngươi vàng sậm tiếp tục chậm rãi nhắm lại,trước mắt Trần Hoàng chìm vào đen tối tĩnh mịch,thì ra là như thế,bây giờ hắn đã rõ lý do,nhưng tại sao Cửu Minh lại không nhân cơ hội đó mà chiếm đoạt quyền điều khiển cơ thể của hắn,tiếng nói già nua trong bóng tối lại vang lên .

-Ta không giống như tên tiểu tử Viêm Hồn Hổ kia .

Trần Hoàng cả kinh,Lục Miêu là loại tồn tại gì chứ,viễn cổ dị thú a,nó tồn tại khá là lâu đời,vì một lý do nào đó nên mới xuất hiện ở thời đại này,nhưng lại bị Cửu Minh gọi là tiểu tử .

Vậy Cửu Minh không lẽ tồn tại lâu hơi Lục Miêu,nghĩ đến đây Trần Hoàng thầm cười khổ,xung quanh mình không biết khi nào đã xuất hiện những thứ kì quái và dị thường thế này,những hình ảnh trước mắt bắt đầu mờ dần,Trần Hoàng biết là sắp sửa rời khỏi đây,đúng là mấy lão tiền bối không thích làm phiền nhiều mà,Trần Hoàng vội lên tiếng .

-Làm thế nào để gặp lại tiền bối ?

-Khi ngươi đột phá được cánh cửa thứ hai của linh hồn lực .

Giọng nói già nua khàn khàn vang lên,ngắn gọn dễ hiểu,Trần Hoàng chưa kịp đáp lại thoắt cái đã hiện về biển lửa trong suốt,đạt đến tầng thứ hai của linh hồn lực sao,bây giờ cửa thứ nhất còn ngưng chưa ra,đúng là cơ duyên gặp thần thú không dễ a .

Bên ngoài cơ thể Trần Hoàng,Lục Miêu hơi nhíu mày,có vẻ hôm nay tên tiểu tử này tu luyện lâu hơn mọi khi,không biết có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra không,ngọn lửa của nó vẫn bình thường như mọi ngày,không lẽ gặp cơ duyên gì sao ?

Trong đầu Lục Miêu thắc mắc thì đôi mắt Trần Hoàng đang nhắm khẽ run rồi mở ra,Lục Miêu không nhịn được hỏi .

-Hôm nay ngươi tu luyện lâu hơn mọi khi,có chuyện gì trong tu luyện sao ?

Trần Hoàng gãi gãi đầu,vươn vai rồi nói lại mọi chuyện mình đã trải qua cho Lục Miêu nghe,ở cùng nhau hơn hai tháng chưa được tính là dài,nhưng mỗi ngày ở gần nhau khiến Trần Hoàng nhận ra hoàn cảnh của Lục Miêu đáng thương thế nào,vừa mở mắt ra đã không biết mình ở đâu,tộc nhân cũng không biết còn sống hay đã chết,cô đơn lạc lõng giữa cõi trời đất này,Trần Hoàng rất hiểu cảm giác đó nhưng bên hắn từ nhỏ đã có Hương Hy và sư thúc nên cũng vơi đi phần nào của sự cô đơn,thế nên hắn rất là quý Lục Miêu,dù từ trước nó mém nữa đoạt mạng hắn,Lục Miêu nghe xong trầm ngâm một lúc lên tiếng .

-Cái linh hồn tồn tại trong ngươi,ta hình như gặp đâu đó rồi .

-Thật không ?

Trần Hoàng vui mừng hỏi,hắn rất muốn biết Cửu Minh là loại nguyên tố thú nào,hắn có muốn hỏi nhưng chưa gì đã bị đẩy lui về,nay nghe Lục Miêu nói thế thì không khỏi kinh hỉ .

-Lão ta cũng là viễn cổ dị thú giống ta,nhưng cùng thời ta sống thì chưa nghe nói qua .

Trần Hoàng lại tụt hứng,thập phần khó hiểu,đã biết là viễn cổ dị thú sao lại chưa từng nghe nói qua,ánh mắt kì quái nhìn Lục Miêu .

-Ta chỉ biết vậy thôi,nếu gia gia của ta có đây hẳn người sẽ rõ .

Trần Hoàng thầm cười khổ,biết là sẽ không có thêm tin tức gì về Cửu Minh rồi nên chuẩn bị nghỉ ngơi,Lục Miêu thấy Trần Hoàng chuẩn bị nghỉ ngơi liền lên tiếng .

-Ngươi vận một ít nguyên tố khí cho ta xem .

Trần Hoàng nghe thế cũng vận chuyển phong khí,chín dòng phong khí trong ma hạch nguyên tố thú nhẹ nhàng lưu động,đôi mắt của Lục Miêu bỗng đang đen nháy trở thành màu xanh thẫm,Trần Hoàng cũng quen với trạng thái này của nó,đôi mắt xanh thẫm đó ẩn chứa sức mạnh của ngọn lửa bản nguyên chính nó .

Có thể nhìn thấu tu vi,cấp bậc tu luyện của đối phương,khi phát hiện ra con mèo này có nhiều điều khá thú vị,Trần Hoàng không khỏi vui mừng vì lúc đó bắt gặp được nó,không lẽ đây là cơ duyên sao,mải trong suy nghĩ của mình không để ý đến khuôn mặt của Lục Miêu đang trở nên kinh ngạc khi nhìn về phía Trần Hoàng .

-Ngươi trong quá trình dẫn khí đã đại thành,căn cơ vững chắc sao không đột phá ?

Bị lời nói của Lục Miêu kéo về,Trần Hoàng gãi gãi đầu cười nói .

-Ta không biết làm sao để đột phá a .

Lục Miêu khóe miệng giật giật,nó còn tưởng Trần Hoàng đang tìm thời cơ thích hợp để đột phá nhưng ai ngờ đâu hắn còn không biết cách đột phá . Lục Miêu ngã nằm lên bàn ôm bụng cười lăn qua lăn lại,Trần Hoàng thấy mình bị cười hóa giận quát .

-Ngươi có thôi đi không,ngươi cười nữa ta kêu Hương Hy không nấu cho ngươi ăn nữa .

Nghe đe dọa không cho ăn nữa Lục Miêu mới im lặng,ngồi dậy nhìn Trần Hoàng đang tự đắc,rồi nó lấy tay che miệng,nhưng thế nào lại bỏ ra cười lớn nữa,đúng là chuyện buồn cười nhất nó từng nghe,là một nguyên tố giả nhân loại sao lại không biết cách đột phá của nhân loại chứ,Trần Hoàng thấy thế tay vận một luồn phong khí đánh về phía nó,đang cười nên không phòng thủ thế là Lục Miêu ngã nhào xuống dưới,lúc nó nhảy lên mặt vẫn không khỏi ý cười nhưng đã khôi phục lại trạng thái ban đầu .

-Đột phá thành nguyên tố giả ngươi phải trải qua hai ải,một là dẫn khí hai là tụ khí thành nguyên tố,bước thứ nhất ngươi đã viên mãn,chỉ còn bước thứ hai thành công thì ngươi chính thức trở thành một Phong Sư .

Trần Hoàng chậm rãi gật đầu tỏ vẻ hiểu,hai tháng gần đây Trần Hoàng kinh sợ kiến thức của Lục Miêu,nói Hương Hy chuyên về Phù Thủy tộc và các loại nguyên tố thú thì Lục Miêu coi như đa dạng hiểu biết,phần nào nó cũng rõ trừ những phần gần như vượt quá phạm trù của nhân loại,Trần Hoàng hướng Lục Miêu hỏi .

-Vậy ta chỉ cần hội tụ những dòng lưu khí thành phong khí là được chứ gì .

Lục Miêu nhắm mắt nằm lười trên bàn vuốt vuốt râu trả lời .

-Ngươi nghĩ đơn giản thế thì những đồng bạn cùng lứa với ngươi hẳn là một trăm phần trăm đột phá hết và với tỉ lệ như vậy tố giả như cái danh bán ngoài chợ nhỉ ?

Trần Hoàng có ý không hiểu,nhưng Lục Miêu tiếp tục nói .

-Ngày mai,đi vô sâm lâm kiếm một ít thảo dược .

-Để làm gì ?

-Chuẩn bị cho ngươi đột phá chứ làm gì tên ngu ngốc này .

Lục Miêu cả giận mắng,tên tiểu tử này toàn hỏi những điều vô bổ khiến nó tức muốn dựng lông,Trần Hoàng cười cười,không nói gì lên giường nghỉ ngơi ...

Một ngày mới lại bắt đầu,tẩy rửa thân thể chờ Hương Hy mang đồ ăn tới rồi cả ba xuất phát đi vô sâm lâm,trước khi đi Lục Miêu có nói với Lạc La điều gì đó,dẫn tới trong quá trình di chuyển tới chỗ tu luyện không có bóng dáng của ông,Trần Hoàng tò mò hỏi .

-Ngươi nói gì với sư thúc thế Lục Miêu ?

-Ngươi không cần biết,bây giờ lo đi kiếm thảo dược .

Nói xong nó từ người Trần Hoàng nhảy qua người Hương Hy,ra hiệu cho Trần Hoàng đi đến chỗ hang động tu luyện trước,còn nó và Hương Hy đi tìm dược liệu,Trần Hoàng trong lòng không khỏi bực bội,bị cho ra rìa còn phải đi đến chỗ tu luyện một mình,con mèo chết tiệt ngươi nghĩ ngươi là ai chứ,đợi ta đột phá nguyên tố giả sẽ cho ngươi biết là người ra lệnh,bỏ những tạp niệm trong đầu,Trần Hoàng mau chóng tới chỗ tu luyện .

Đến cửa hang liền lập tức bước vào trận pháp,vì hôm nay không nhận sự truy kích của Lạc La nên không cần điều dưỡng,Trần Hoàng trực tiếp tiến vô trận pháp tu luyện,trải qua một canh giờ tu luyện,đôi mắt Trần Hoàng khẽ run mở ra toát vẻ lo sợ,hôm nay hắn không những không hấp thu được phong khí mà những dòng lưu khí trong ma hạch lại chạy toán loạn và có nguy cơ tự bạo,nếu chúng tự bạo thì phải tu luyện lại từ đầu sao .

Không được,ta phải vượt qua khảo nghiệm để chứng minh mình không phải kẻ bỏ đi,nghĩ thế Trần Hoàng tiếp tục nhắm mắt tu luyện,nhưng được một chum thời gian thì hai mắt hoảng loạn mở ra,hắn càng cố gắng áp chế chín dòng lưu khí thì chúng càng muốn tự bạo nhanh hơn,hình như có đường dẫn,cả kinh Trần Hoàng chợt hiểu việc chín dòng lưu khí tự bạo là do chúng chứa quá nhiều phong khí dẫn đến cực hạn muốn phá toái .

Trong tình huống nguy kịch đã kích thích trí thông minh của Trần Hoàng tuy hắn không phải kẻ không có thiên phú,nhưng thường ngày đâu sử dụng đầu óc nên cũng có thể coi là thiếu,trong lúc này đại não vận động Trần Hoàng liền biết nguyên do,lập tức rời khỏi trận pháp,ra khỏi đó đúng như Trần Hoàng suy đoán,việc bạo loạn chín dòng lưu khí đã giảm bớt và đang từ từ ôn hòa lại,trán đẫm mồ hôi,việc nãy thật nguy hiểm,thở phào nhẹ nhõm,nghe tiếng động trước hang thì thấy Hương Hy cùng Lục Miêu trở về, .

Người chạy về hướng Trần Hoàng là Hương Hy,vì trên đường đi về đây nàng nghe Lục Miêu nói phát hiện sự bạo loạn của lưu khí trên người Trần Hoàng nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến tự bạo,phải tu luyện lại từ đầu,thấy mồ hôi trên trán hắn Hương Hy vội lấy khăn tay lau đi,quan tâm hỏi .

-Huynh không sao chứ ?

-Ta không sao,muội đừng lo lắng .

Thấy Trần Hoàng không có việc gì Hương Hy mới thôi sự lo lắng của mình rồi liếc qua Lục Miêu,nhìn được ánh mắt không có thiện cảm của nàng,Lục Miêu cả kinh lên tiếng .

-Ta đâu biết tên này ngốc đến như vậy chứ .

Trần Hoàng thầm cười khổ,đúng là mình ngu ngốc thật,vội xoa xoa tay Hương Hy ý bảo nàng an tâm hắn không hề sao,Hương Hy thấy thế cũng không nói gì trực tiếp đi ra ngoài hang động,Lục Miêu thấy tình thế giảm bớt căng thẳng thì liền há miệng nhả ra hai viên tròn tròn,một màu trắng lục,một màu trắng muốt,Trần Hoàng kinh ngạc nhìn hai viên tròn tròn trước mặt,chúng chỉ to bằng đầu ngón tay cái,thấy sự ngạc nhiên của Trần Hoàng,Lục Miêu lại tự đắc nói .

-Viên màu trắng lục là Tụ Khí Đan,giúp ngươi trong quá trình tụ khí thành công tăng cao,còn viên màu trắng là Ôn Dưỡng Khí,giúp ngươi điều hòa nguyên tố khí,tiến nhập trận pháp tu luyện rồi nghe ta .

Trần Hoàng không nói nhiều,trực tiếp nhận hai viên đan dược và ghi nhớ công hiệu của chúng,tiến nhập trận pháp Trần Hoàng lại cảm thấy chín dòng lưu khí đang yên tĩnh lại chạy loạn lên,nguyên tố khí xung quanh bắt đầu tiến nhập cơ thể hắn,sự tự bạo bắt đầu đến,gân xanh trên trán Trần Hoàng đã nổi,cố gắng kiềm chế lại sự tự bạo thế nhưng khi tiếng của Lục Miêu truyền đến thì Trần Hoàng lại chấn kinh .

-Để chúng tự bạo,không cần áp chế .