Chương 18: Trò Chuyện

Sau khi kết thúc một ngày tu luyện linh hồn lực,hôm sau Hương Hy với Trần Hoàng bắt đầu tu luyện nguyên tố khí cùng nhau,vì là ngày đầu nên Lạc La tương đối nhẹ tay với Hương Hy cũng là vì ngày trước bị Diêu Long chấn nhiếp,nên phần lớn công kích đều hướng Trần Hoàng đánh tới .

Đến tại chỗ hang động thì Trần Hoàng lập tức ngồi xuống hồi sức,xong tiếp tục lại chỗ trận pháp tu luyện đến chiều khi về đến viện tự chuẩn bị dẫn Hương Hy đi dạo phố liền bị nàng ngăn lại,rồi trong cái túi đồ ăn ló ra cái đầu màu xanh thẫm,nàng xách nhẹ dưới gáy Lục Miêu ném bên phía Trần Hoàng ra hiệu đi tu luyện linh hồn lực trong hai canh giờ,Trần Hoàng thấy thế cũng làm theo,sau khi tu luyện xong thì Hương Hy có ý là lịch tu luyện của Trần Hoàng sẽ thay lại,bắt đầu từ đây,không còn đưa nàng đi dạo nữa,phải tập trung tu luyện,nhìn ra thấy điều không muốn trong mắt của Hương Hy nhưng chỉ mong chóng qua đi .

Trần Hoàng không khỏi lắc đầu ra lại điều kiện cứ mười ngày tu luyện xong là dành ra một buổi chiều dẫn Hương Hy đi dạo,Hương Hy cũng từ chối không đồng ý nhưng sự kiên quyết của Trần Hoàng đã làm nàng phải gật đầu,đâu vào đó đã xong. Thời gian cứ thế trôi đi tiếp hai tháng rưỡi nữa...

Trong hang động,thiếu niên mặc thanh y đang ngồi xếp bằng tu luyện hấp thu nguyên tố khí,thiếu nữ ngồi cách đó không xa vuốt lên lưng một con mèo đang nằm lười trên chân nàng,Lục Miêu từ lúc đó đã không biết khi nào đã hòa nhã thân thiện hơn với hai người nhưng tính tình kiêu ngạo của nó vẫn thế chỉ giảm đi khi ở trước mặt hai nhân loại này .

Trong khoảng thời gian qua việc đem nó đi tu luyện chung đã làm Lạc La sư thúc phát hiện,lúc đầu sư thúc không đồng ý việc giữ nó lại vì thân phận của nó quá mức bí ẩn và khẳng định nó là con nguyên tố thú lúc trước mà viện tự truy tung nhưng đã thất lạc,các xác nguyên tố thú nằm ở ngoài vùng bìa sâm lâm vào lúc luồng uy áp lạ chấn xuống mà tử vong và biến mất là do con nguyên tố thú này dùng hỏa thiêu hết đi để lấy năng lượng .

Sư thúc còn còn cho biết rằng từ lúc có luồng uy áp đó giáng xuống thì mới xuất hiện con nguyên tố thú này,từ trước đến giờ chưa từng thấy,sư thúc có hỏi nó vì sao xuất hiện luồng uy áp nọ thì câu trả lời của nó làm cho cả ba người kinh sợ mà cũng buồn cười .

"trong lúc lão tử thức dậy,vẫn không biết nơi hiện tại và thời đại này là chỗ nào,đi tìm chỗ vươn tay dũa móng một cái,đang duỗi hai tay ra cào cào thoải mái thì lại làm tróc vẩy của một lão bà bà họ Cửu Thiên Hồ nên bị bà ta tức giận truy sát chạy bán sống bán chết rồi không biết bà ta dùng chiêu gì mà làm rách ra lỗ không gian,nên đã may mắn chạy thoát được tới Phong Quốc này" .

Lúc Hương Hy nhận biết nó thì đã cảm thấy mùi của đồng loại trên thân thể nó ra nguồn gốc từ đây,Lạc La có hỏi tiếp về hình dạng của con nguyên tố thú truy sát Lục Miêu nhưng nó chỉ nói là lo chạy nên không biết như nào,chỉ biết là rất khổng lồ,Lạc La thầm tiếc nuối,một con Cửu Thiên Hồ mà có vảy ? mà còn một chiêu phá tạo ra lỗ không gian dịch chuyển thì không phải là một tồn tại bình thường,chắc là một loại viễn cổ dị thú nào đó,nhưng đáng tiếc không thể tìm hiểu thêm .

Sau vài lần suy nghĩ Lạc La đã cho Hương Hy và Trần Hoàng giữ lại Lục Miêu vì nó cũng giúp Trần Hoàng tu luyện được linh hồn lực và căn bản là viễn cổ dị thú sau này biết đâu lại có lợi .... Qua hai tháng hơn này,nguyên tố khí của Trần Hoàng đã đạt được chín dòng lưu khí đạt chuẩn của khảo nghiệm nhưng hắn vẫn chuyên tâm tu luyện tiếp,để hết sức gia cố căn cơ vững chắc khi đột phá trở thành nguyên tố giả .

Còn về phần linh hồn thì đã rõ được phần nào,toàn linh hồn nay đã thay hết một màu đen chỉ còn lại cái đầu thì vẫn giữ màu cũ của bản nguyên,cũng trong hai tháng hơn này thương thế của Lục Miêu cũng được chữa khỏi hẳn .

Nó cũng đã về bên Trần Hoàng mỗi ngày được thưởng thức đồ ăn của Hương Hy,nhưng điều làm Trần Hoàng sợ hãi là con mèo này ăn trông rất ngon a,không chừa lại phần vụn nào,phải biết là Trần Hoàng ăn nhiều như vậy thì cũng chỉ tạm tạm ăn được thôi không lẽ đồ ăn của Hương Hy làm lại hợp khẩu vị của nguyên tố thú?đúng là từ nhỏ đến giờ Hương Hy rất hay đem nguyên tố thú bị thương về chữa trị không lẽ... nàng cũng nấu như vậy cho mình ăn,uy nàng coi mình là nguyên tố thú sao nhưng suy nghĩ đó mau chóng bỏ qua trong đầu Trần Hoàng .

Hai mắt khẽ run mở ra nhìn thấy một người một mèo phía trước Trần Hoàng không khỏi mỉm cười,quãng thời gian này của hắn phải gọi là rất yên bình và hạnh phúc,vừa tu luyện tốt vừa hằng ngày ở bên vui cười cùng với Hương Hy hắn chỉ muốn mãi cứ như vậy thôi,nhẹ nhàng đứng dậy,Hương Hy với Lục Miêu bên này đã phát giác ra hắn nên cũng đi tới ra ngoài cửa hang trở về .

Tới viện tự thì cả hai rẽ lối,Trần Hoàng tiếp tục mang Lục Miêu vào phòng tu luyện linh hồn lực,xếp bằng điều chỉnh lại,Trần Hoàng hướng Lục Miêu ra hiệu có thể bắt đầu,đã ở cùng nhau hơn hai tháng nên nó cũng hiểu .

"phốc" .

Một ngọn lửa màu xanh thẫm liền hiện ra trên ngón tay nó .

Nhưng màu xanh đã nhạt đi rất nhiều so với lúc đầu mà Trần Hoàng gặp,hiện giờ hoàn toàn trong suốt chỉ có vài đốm xanh thẫm chấm lên đó,nhưng nó cũng là tăng nhiệt độ thiêu đốt linh hồn lên mức cao hơn,nếu Trần Hoàng không có hắc khí thôn phệ hộ thể thì chỉ ít lửa trong suốt kia đã đánh tan linh hồn của hắn từ lâu,đó là Viêm Hồn a .

Từ lúc nhận biết nhau đến giờ Trần Hoàng cũng không rõ là Lục Miêu là nguyên tố thú cấp mấy nhưng nó biết nói đoán không chừng cũng ở tầm cấp sáu hay bảy gì đó,mà nguyên tố thú cấp đó đã hóa hình người được rồi,mà con mèo kia vẫn giữ y như cũ,về vấn đề thắc mắc này,Lục Miêu giải thích rất ngắn gọn và đơn giản bởi nó không thích hóa thành hình người thế thôi .

Ở chung hơn hai tháng Trần Hoàng cũng phải đau đầu nó với Hương Hy,một người một mèo sáp lại là bắt đầu tìm trò phá phách,không biết có phải con mèo này đã tồn tại hàng vạn năm trước hay không sao mà tính tình lại thập phần giống tụi hắn tuổi thiếu niên .

Bỏ qua tạp niệm,Trần Hoàng ngưng thần tập trung tu luyện linh hồn lực,hắn đang cố biến phần còn lại trở thành hắc khí nhưng rất là khó,đã hơn hai tuần rồi mà nó vẫn như thế,mấy phần còn lại đương nhiên là Trần Hoàng đã để cho Hồn Viêm thiêu đốt hết rồi lấy hắc khí bù lại,hiệu lực hấp thu ngọn lửa của Lục Miêu cũng từ đó tăng lên rất nhiều,nhưng từ khi hắn bắt đầu thay thế phần đầu thì dường như có một vật gì đó cản lại không cho hắn thay thế,nghĩ mãi rốt cuộc cũng hiểu ra,chỉ có con Hắc Lang hồn tồn tại trong cơ thể hắn mới làm được như vậy,nhưng sao lại ngăn cản hắn chứ .

Dù biết là con Hắc Lang này chỉ xuất hiện khi hắn gặp tình huống nguy hiểm trí mạng,không lẽ việc mình thay đổi phần đầu của linh hồn là sai lầm,đang mải miên suy nghĩ thì một giọng nói già nua lại vang lên trong đại não của Trần Hoàng .

-Ngươi vẫn muốn thay thế phần còn lại sao ?

-Tiền bối,người ở đâu có thể cho vãn bối gặp mặt thỉnh giáo người ?

Trần Hoàng nghe được giọng nói già nua đó âm thầm mừng,hắn luôn muốn biết cái linh hồn tồn tại trong cơ thể của hắn rốt cuộc ra sao,nhưng đáp lại là Trần Hoàng là sự yên tĩnh,chỉ sau vài khắc thì một con con Hắc Lang nhỏ xuất hiện trước mặt phần linh hồn của Trần Hoàng ra hiệu đi theo,đi một lúc Trần Hoàng tới cái nơi mà hắc động kia tồn tại,con Hắc Lang vô đó rồi biến mất,Trần Hoàng cũng do dự hít một hơi thật sâu lẩm bẩm .

"sẽ không có gì xảy ra chứ,đây là linh hồn thể nếu trọng thương linh hồn thì nguy to,nhưng mình trọng thương thì phần linh hồn của Hắc Lang kia có được lợi ích gì không hay là nó cũng muốn chiếm thân thể mình,không đúng Hương Hy nói khi nào mình tu luyện đến cảnh giới Dung Hồn thì mới có trường hợp đó xảy ra còn bây giờ thì vẫn an toàn" .

Tự trấn tĩnh mình lại,Trần Hoàng tiến nhập vô cái hắc động đang xoay tròn trước mặt hắn rồi biến mất,cảnh tưởng đầu tiên khi Trần Hoàng đi qua cái hắc động kia là một vùng thảo nguyên bao la,có một vài ngọn núi cao,mặt lại ngơ ngác ra,trong cơ thể của mình lại tồn tại một thảo nguyên như này và nó hoàn toàn màu đen .

Đúng,thảo nguyên trước mặt Trần Hoàng hoàn toàn màu đen,cây cối,cỏ,núi,mây,mặt trời toàn là một màu đen,đang kinh ngạc vì hiện tượng trước mặt thì trên một ngọn núi có một cái bóng to đang nằm phủ phục,vì sự xuất hiện của Trần Hoàng nên cái bóng khẽ rung lên,một đôi mắt to như cái đèn lồng mở ra,bên trong là con ngươi màu vàng sậm tràn đầy tang thương,cảnh vật chung quanh đều một màu bỗng thay đổi có một màu khác khiến Trần Hoàng chú ý .

Đang nhìn về hướng phát ra ít ánh vàng sậm thì vài cái hô hấp Trần Hoàng đã đứng trước cặp kim nhãn,lại gần thì Trần Hoàng không khỏi kinh hãi,trước mặt hắn là một con Hắc Lang to và dài hơn chục trượng,ở phía sau là chín cái đuôi,Hắc Lang nằm đó như đang dưỡng thương,hơi thở có chút gấp,Trần Hoàng mở lời hỏi cắt đứt sự yên tĩnh .

-Tiền bối đang bị thương ?

Hắc Lang ngửa mặt cười rống lên .

-Haha,khi nào mà vết thương của ta lại được một nhân loại chưa đột phá nguyên tố giả nhận biết chứ ?

Trần Hoàng vuốt vuốt mũi không nói gì thêm,hắn đoán Hắc Lang này cũng là viễn cổ dị thú a,mà tại sao nó lại tồn tại trong cơ thể của mình,ai lại có sức mạnh đánh bại nó rồi cho phần hồn nó vào trong cơ thể mình,rất nhiều câu hỏi đang xoay quanh Trần Hoàng,dường như biết được tâm ý của hắn Hắc Lang giọng nói già nua lại vang lên .

-Ta biết ngươi còn nhiều điều thắc mắc,nhưng hôm nay gặp mặt cũng là lần đầu nên ta sẽ trả lời ngươi trong phạm vi cấp bậc của ngươi .

Trần Hoàng cười khổ,trả lời trong phạm vi cấp bậc của hắn ?chưa đột phá nguyên tố giả thì hỏi được bao nhiêu đây,thôi thì cứ hỏi vậy .

-Tiền bối tên là gì,tại sao lại tồn tại trong cơ thể ta và tại sao mỗi lần ta sắp sửa thay thế phần đầu của linh hồn thì sẽ có một lực lượng nào đó ngăn cản lại,đó có phải là tiền bối không ?

Con ngươi vàng sẫm từ từ nhắm lại,như hồi tưởng về một sự việc gì đó .

-Ta tên Cửu Minh,ta ở trong người ngươi là một sự việc hi hữu .

Đôi đồng tử vàng sẫm mở ra nhìn chằm chằm vào Trần Hoàng giọng nói nua mang vài phần sát ý .

-Đó là phần năng lượng của ta,ngăn ngươi lại nếu không ngươi sẽ bị mất đi căn nguyên linh hồn chính ngươi và ta sẽ là chủ nhân tiếp theo của cơ thể ngươi ...