Chương 14: Tên Nhân Loại Đáng Ghét!!!!

Viêm Hồn Hổ cả kinh hỏi .

-Nhìn ta rất giống mấy tiểu tử dễ thương đó sao ?

-Đúng vậy,không có một tí uy nghiêm hay đáng sợ của loài hổ .

Hương Hy nhắm mắt cười nói,Tiểu Lục thấy thế ngồi lên lại dương vẻ mặt tự đắc ra .

-Đợi ta khôi phục lại đi,sẽ cho ngươi thấy hình dạng chiến đấu của ta,tiểu bối .

Nói gì thì nói,so về độ tuổi thì Hương Hy không bằng một góc của nó,nó là viễn cổ dị thú a,tồn tại rất lâu rồi nhưng trong suy nghĩ,nó không hề biết tại sao lại xuất hiện ở thời đại này,ánh mắt lại lần nữa toát ra vẻ cô đơn,Hương Hy thấy thế cũng thắc mắc hỏi .

-Tộc nhân của ngươi chắc là vẫn còn tồn tại chứ ?

Nói đến đây,đôi mắt cô đơn lại toát ra phần bi thương .

-Ta không nhớ gì hết,hiện tại ta cũng không biết vì sao ta lại xuất hiện ở thời đại này .

Hương Hy thấy thế cũng không hỏi nữa,chuyển qua vấn đề chữa thương .

-Từ giờ ta sẽ chữa thương cho ngươi .

Viêm Hồn Hổ nghe thấy thế tâm trạng cũng chuyển biến nhưng khi nó nhìn vẻ mặt của Hương Hy thoáng chút lên vẻ giảo hoạt thì khóe miệng hơi giật giật,Hương Hy nghịch tóc nói .

-Với một điều kiện đơn giản .

-Nói thử ta nghe .

Viêm Hồn Hổ biết hai người mới gặp nhau tuy là cùng là nguyên tố thú nhưng trên đời đâu ai cho không ai thứ gì đâu,sống từng tuổi này đương nhiên nó phải cáo già hơn chứ .

-Sau khi ta chữa thương ngươi xong,ngươi phải giúp một người tu luyện linh hồn lực .

Nghe xong Viêm Hồn Hổ thoáng suy tư rồi gật đầu đáp .

-Được thôi,nhưng sợ hắn không chịu nổi ngọn lửa của ta,ngươi hẳn phải biết cái tên của ta không phải chỉ để gọi chơi .

Đương nhiên Hương Hy biết,con tiểu hổ này với ngọn lửa thiêu đốt linh hồn rất mãnh liệt,có thể nói là khắc tinh của linh hồn,nhưng từ trên người Trần Hoàng nàng cũng cảm thấy sự ba động của ngọn lửa của nó,chắc chắn là hai người từng giao thủ qua đối với sự hiểu biết về Trần Hoàng thì không ai hiểu hơn nàng .

Không tu luyện linh hồn lực thì sao sống sót qua mấy hiệp với con mèo này,mà nếu không qua nổi thì còn có linh hồn Hắc Lang kia,đừng quên Trần Hoàng mang thuộc tính hắc ám có khả năng thôn phệ,suy đi tính lại thì cũng có chút nguy hiểm nhưng không khổ luyện thì làm sao có được sức mạnh,Hương Hy trầm ngâm đáp .

-Người này ngươi cũng đã gặp qua,hắn giao thủ vơi ngươi nhưng vẫn còn bình yên .

Viêm Hồn Hổ ngơ ngác nhìn Hương Hy rồi suy tư,từ lúc nó thức tỉnh đến giờ có giao thủ với ai đâu với lại nếu có giao thủ ắt hẳn đối phương sẽ không kiên trì dưới ngọn lửa của nó quá hai phút,chỉ có trường hợp ba gã mặt pháp y kia liên thủ vây khốn,mới khiến nó chạy trốn thì còn ai nó đã giao thủ mà còn bình yên .

Bỗng trong sâu đại não nó lóe lên một hình ảnh thanh niên mặc thanh y,miệng luôn nở nụ cười hiền,đúng chính hắn,cái tên mà mình đoạt xác không thành không lẽ là bằng hữu của nha đầu này,cũng đúng lắm cái linh hồn con Hắc Lang đó không tầm thường chút nào,hồn hỏa diễm của mình bị nó thôn phệ .

Nghĩ đến đây nó cũng không khỏi bực tức,bị một nhân loại chưa đột phá trở thành nguyên tố giả đánh cho xuất hồn rồi còn bắt đem nhốt vô cũi như sủng vật,nếu không phải có Hương Hy thì hắn sẽ đem mình nuôi làm thú cưng chắc,đợi ta gặp lại sẽ tính sổ với ngươi và cả con cún đen kia,Hương Hy thấy rõ sự thay đổi của Viêm Hồn Hổ,nhẹ nhàng nói nhưng giọng nói tràn âm lãnh .

-Nếu ngươi biết hắn là ai thì không nên gây tổn hại tới hắn,không thì đừng trách ta .

Viêm Hồn Hổ ngạc nhiên khi thái độ của Hương Hy thay đổi,khóe miệng khẽ nhấc lên cười trêu nói .

-Xem ra tên bằng hữu đó rất quan trọng đối với ngươi .

Hương Hy thái độ như vậy nhưng hai má đã thoáng ửng hồng .

-Ngươi có chịu thỏa thuận hay không ?

-Được,để ta coi tên nhân loại đáng ghét đó chịu được bao lâu .

Hương Hy cười híp mắt,hướng nó dặn vài câu rồi đi ra ngoài chuẩn bị đồ chữa thương .

………………..

Trần Hoàng xếp bằng ngồi trong phòng điều chỉnh lại trạng thái,từ lúc hắn bị thiêu đốt linh hồn và dùng tia linh hồn cuối cùng để chiếm lại cơ thể thì vẫn chưa xem qua sự thay đổi của mình,linh hồn lực dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa màu xanh thẫm trên người con mèo kia đã dần dần phát triển,cảnh giới linh hồn thì Trần Hoàng chưa rõ sự tình,hắn chỉ có chuyên chăm tu luyện nguyên tố khí,chưa bao giờ đụng chạm đến linh hồn lực lượng .

Nhưng sau hôm qua thì hắn cảm thấy phần linh hồn mờ mờ ảo ảo đã dần dần thấy được một tí và cảm nhận được nó tồn tại,ngưng thần chốc lát Trần Hoàng muốn tìm phần linh hồn của mình,sau khoảng một canh giờ thì đôi mắt run khẽ mở ra toát vẻ thất vọng,trán đầy mồ hôi vội lau đi,miệng cười khổ .

-Mới cảm nhận được thôi chứ có tu luyện đâu mà thấy rõ được .

Mệt mỏi ngả lưng xuống giường nhắm đôi mắt lại nghỉ ngơi vì hôm nay đã quá hao sức rồi nhưng đổi lại cũng có nhiều sự phát triển,bảy dòng lưu khí đã rõ rệt,đậm màu và vững chắc vì thế Trần Hoàng có thể thư giãn một tí khi ngủ .

Ánh nắng đã chiếu qua khe cửa,chào đón một ngày mới,vẫn như thường lệ chuẩn bị xong tất rồi mở cửa phòng ra bắt đầu đi tu luyện,bước ra được vài bước đã thấy bóng dáng thiếu nữ với đôi mắt long lanh khuôn mặt một chút kiều mị với một ít vẻ giảo hoạt,tay cầm theo một túi vải nhỏ chứa đồ ăn,nhảy chân sáo từ từ tiến đến chỗ hắn đang đứng,Trần Hoàng trong lòng không khỏi có một trận ấm áp,miệng nở nụ cười hướng thiếu nữ váy hồng sen,thiếu nữ cũng hướng hắn vẫy vẫy tay .

-Muội rất đúng giờ nga .

-Hôm nay cho muội đi chung với huynh được không .

Trần Hoàng nghe xong chợt hiểu gì đó rồi nói

-Muội muốn kiếm thảo dược để chữa trị cho con mèo kia ?

-Một phần là như vậy,phần còn lại là đi ra ngoài dạo chơi một tí .

Trần Hoàng mặt nghiêm lại .

-Long thúc thúc biết chuyện này chứ .

-Muội đã xin cha là đi với huynh nên người mới đồng ý .

Hương Hy cúi đầu nói nhỏ,khuôn mặt đã một ít phấn hồng nổi lên,vì khi nàng xin cha thì mặt phụ thân cũng khẽ cười đồng ý nhưng tỷ tỷ của nàng còn chọc cho nàng tức chết mới chịu buông tha cho,tự trách thầm bản thân sao hồi bé mình không như thế này,bây giờ cứ mỗi lần xin cha đi riêng với hắn lại có cảm giác ngượng ngùng .

Trần Hoàng vuốt vuốt mũi rồi bẹo má Hương Hy một cái khiến nàng trở về trong những suy tư kia,ngẩng đầu lên nhìn hắn,thấy khuôn mặt Trần Hoàng khó hiểu nhìn mình thì không khỏi giật mình,khẽ nói .

-Mặt muội dính cái gì sao ?

Trần Hoàng khuôn mặt lo lắng nhìn Hương Hy đáp .

-Mặt muội sao lại đỏ lên,không lẽ bị cảm rồi ?

Hương Hy kinh sợ,vội lắc lắc đầu biện minh .

-Không,không có a .

Rồi nàng cầm tay của Trần Hoàng đưa lên trên trán của mình,chu mỏ nói .

-Thấy chưa,muội có bị bệnh đâu .

Trần Hoàng vẫn khuôn mặt cổ quái nhìn nàng,kiềm chế sự ngại ngùng trong lòng,Hương Hy vội nói .

-Chúng ta đi thôi,kẻo lỡ giờ tu luyện của huynh .

Trần Hoàng gật đầu,rồi cả hai tiến vào khu sâm lâm sau núi nhưng hôm nay khu sâm lâm phía bên ngoài rất trống trải,không có một bóng nguyên tố thú nào rượt đuổi Trần Hoàng cả vì thế hai người tranh thủ đi thu hoạch những thảo dược để chữa thương,vì đây là những loại cây cỏ bình thường mang một ít phụ gia pha vào là có thể chữa được một ít vết thương nhẹ nên không cần tiến vào sâu bên trong .

Thu hoạch xong Trần Hoàng mang theo Hương Hy tiến về chỗ hang động để tu luyện nhưng nào có dễ vậy,khi vừa dứt việc hái thảo dược thì Lạc La sư thúc lù lù xuất hiện trước mắt hai người làm cả hai hú hồn .

Do sự biến mất của các nguyên tố thú nên Lạc La sẽ trực tiếp truy đuổi hắn,tốc độ và lực lượng của sư thúc thì Trần Hoàng không thể nghi ngờ,một chiêu thôi đã xoắn nát đầu của một con nguyên tố thú cấp hai tiệt đi sinh mạng của nó và đúng là như thế Trần Hoàng được Lạc La sư thúc “đồng hành” đến chỗ tu luyện là cả một bài huấn luyện rất bổ ích với hắn,Hương Hy được Lạc La dùng phong khí bao bọc xung quanh rồi mang theo bên mình .

Nhìn Trần Hoàng không vận nguyên tố khí mà trước sự truy đuổi của Lạc La né tránh được những đòn công kích,tuy có vài lần đánh dính nhưng hắn vẫn đứng dậy tiếp tục né và chạy .

Lạc La đã giảm lực lượng của mình xuống còn một thành nếu không ăn một đòn dù hai thành công lực của Lạc La cũng khiến người đã đột phá nguyên tố giả bị trọng thương thậm chí mất mạng,sâu trong mắt của Hương Hy lóe lên một ít thương cảm và xót xa với Trần Hoàng,đây là điều mỗi ngày hắn phải chịu .

Mà lúc xong cũng dành ra thời gian dẫn mình đi dạo không nghỉ ngơi nữa,trái tim của thiếu nữ mười hai thanh tao,thuần khiết nay đã loạn nhịp vì thanh niên thanh y,trên miệng luôn nở một nụ cười hiền hòa,nàng biết nàng đã thích hắn mất rồi,cái cảm giác khi ở cùng với hắn khiến nàng rất vui,cảm giác đó không giống như hồi nhỏ khi hai đứa chơi cùng nhau,vội che khuân mặt đang đỏ rồi lắc đầu xua đi tạm niệm của mình,Lạc La liếc nhìn Hương Hy khẽ lắc đầu mỉm cười .

Cuối cùng cũng tới chỗ tu luyện,Trần Hoàng không đợi nhắc đã xếp bằng ngồi tu luyện hấp thu nguyên tố khí điều chế lại thể trạng,cái cảm giác không dùng nguyên tố khí mà né tránh những đòn công kích của Lạc La khiến hắn nhừ người,nhưng chỉ cần tiến vào trạng thái tu luyện thì mọi mệt nhọc đều xua tan mà còn giúp Trần Hoàng phấn chấn hơn .

Hương Hy khi đáp xuống trước cửa hang động đã chạy lẹ ra một góc nôn ói,nàng là người của Long tộc khướu giác rất nhạy cảm và đặc biệt mẫn cảm với sự tồn tại của nguyên tố thú nên khi gần đến phạm vi của mấy cái xác chết thì khuôn mặt đã tái xanh nhợt nhạt,kìm nén lại để không làm chậm quá trình tu luyện của Trần Hoàng,đến đây mới xả ra hết .

Điều tức xong Trần Hoàng nhìn Hương Hy không khỏi cười khổ,lại lấy túi đồ ăn của nàng rồi mở ra ăn,trong hơn ba tháng qua hắn có ăn qua đồ ăn mà Hương Hy làm dù vị hơi khó ăn nhưng không phải là không ăn được,đó cũng cho thấy sự tiến bộ của nàng trong môn nấu nướng này,ăn xong Trần Hoàng hướng Hương Hy ra hiệu nàng cũng tu luyện cùng hắn đi .

Từ nhỏ tới bây giờ mà nói đâu xa từ lúc Trần Hoàng có thể tu luyện đến giờ hắn chưa từng thấy nha đầu này tu luyện gì cả,cũng không rõ nàng có bao nhiêu dòng lưu khí,Hương Hy gật đầu rồi nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện,Trần Hoàng cũng tiến đến trận pháp ngồi xuống .

Cứ thế buổi tu luyện cũng kết thúc,lúc mở mắt ra Trần Hoàng thấy Hương Hy đang đi vòng quanh mình quan sát sự vẩn chuyển của trận pháp,thầm cười,nha đầu này không ngờ lại thích mấy cái trận pháp của Pháp Sư,duỗi hai tay đứng dậy nắm lấy tay của Hương Hy kéo ra ngoài đi về,Hương Hy khẽ nói trong mắt toát ra vẻ hâm mộ .

-Cái trận pháp đó thật tinh diệu a .

Trần Hoàng mỉm cười xoa đầu nàng,không nói gì tiếp tục hướng phía ngoài sâm lâm mà đi,chợt Hương Hy kéo tay hắn lại nói .

-Đi đến chỗ mấy cái xác chết hồi nãy đi huynh .

Trần Hoàng mặt ngạc nhiên .

-Muội muốn đến đó làm gì,tử khí không tốt chút nào,hôm qua ta cũng như muội hôm nay .

Hương Hy khuôn mặt giảo hoạt đáp .

-Đến đó thu hoạch ma hạch của nguyên tố thú,biết đâu sau này cần .

Trần Hoàng suy nghĩ một lát rồi cũng đồng tình,hai người hướng chỗ cũ mà đi,lúc đến gần phạm vi thì Hương Hy đã dừng lại,đúng là nàng mẫn cảm với tử khí thật,khoảng cách xa như vậy cũng không chịu được đành để cho Trần Hoàng đi vô thu hoạch .

Sau một canh giờ thì Trần Hoàng trở ra,bên hông là một túi đầy ma hạch của nguyên tố thú,nhưng trên cơ thể hắn cũng có mùi tử khí,khiến lúc về hai người giữ một khoảng cách nhất định,ý định này là của Trần Hoàng cũng không phải của Hương Hy,hắn sợ nàng không chịu được lại gây hại .

Đưa Hương Hy đến trước nhà của nàng rồi vẫy tay tam biệt quay người đi,đằng xa trên mái của một căn phòng có một cặp mắt rực lửa màu xanh thẫm đang chằm chằm nhìn Trần Hoàng,khóe miệng nhấc lên .

-Tên nhân loại đáng ghét,đợi lão tử ma luyện ngươi,cho ngươi nếm thử đau khổ .