Chương 13: Ngươi Phải Là Mèo

Trần Hoàng khóe miệng giật giật,đúng rồi dễ thương lắm,xơ sảy một cái là nó chiếm luôn cơ thể ta và cho ta đi gặp lão thiên luôn a,mà từ lúc bắt gặp nó đến nay Trần Hoàng không khẳng định nó là một con mèo bình thường .

Nhìn rất giống mèo nhưng lại có vằn,không lẽ là một con tiểu hổ,mà con tiểu hổ này sao lại ở trong sâm lâm của Phong Quốc chứ,đoán không sai thì nó thuộc nguyên tố hỏa,nhưng lại xuất hiện ở Phong Quốc và hình như nó còn bị các vị sư thúc truy đuổi,nghĩ đến đây Trần Hoàng khuôn mặt trở nên nghiêm trọng .

Trong lúc chiếm cơ thể hắn con mèo này đã phát ra âm thanh như con người để đối thoại với ba vị sư thúc của mình,vì lo cho tính mạng với dùng tất cả sức lực để lấy lại sự điều khiển của cơ thể nên Trần Hoàng quên đi là con nguyên tố thú này biết nói….hít một ngụm khí lạnh, nguyên tố thú biết nói ? không lẽ nó đã có trí khôn nhưng những nguyên tố thú có trí khôn thì kích thước rất lớn và độ hiếm cực kì,nay sao con mèo này lại trái ngược thế, Trần Hoàng đang chìm đắm trong suy nghĩ thì Hương Hy đã mở cửa cái cũi,lén lén đưa tay vào mang nó ra vuốt vuốt .

Trần Hoàng chưa kịp động thì con mèo này mắt đã mở ra,năng lượng của nó ba động chuẩn bị bùm nổ nhưng sau một khắc,một tia lam quang từ bàn tay Hương Hy khẽ chạm vào cơ thể nó làm cho nó thả lỏng và gục đi,Trần Hoàng bây giờ đã phản ứng,tính lấy lại con mèo xanh thẫm nguy hiểm đó ra khỏi vòng tay Hương Hy nhưng đã bị nàng chặn lại .

-Con mèo này đang bị thương,huynh để muội chăm sóc nó nha .

Trần Hoàng mặt vội hốt hoảng,hắn làm sao mà để cho con vật nguy hiểm này ở bên cạnh Hương Hy được,liền nghiêm túc nói .

-Không được,ta tuyệt đối không cho phép .

-Tại sao ?

Hương Hy nhíu mày đa nghi nhìn Trần Hoàng hỏi,nhìn thấy cặp mắt ấy của nàng, Trần Hoàng vội kể lại chuyện lúc nãy hắn gặp nhưng đã giảm bớt vài phần nguy hiểm trí mạng đi,chỉ nói xơ xơ là con nguyên tố thú này cực kì không tầm thường và cũng không hiền lành như bên ngoài,Hương Hy nghe xong thì thản nhiên nói .

-Muội muốn chữa thương cho nó .

Nói xong hướng Trần Hoàng đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn hắn,đã có kinh nghiệm ở gần nàng hơn chục năm nhưng Trần Hoàng vẫn bị bộ dáng này của này mà ngây ra một tí nhưng mau chóng bình phục lại,khuôn mặt kiên quyết nói .

-Lần này không được,ta sẽ không chiều theo ý của muội nữa .

Vì an nguy của nha đầu này hắn không thể mạo hiểm,Hương Hy khuôn mặt hết tỏ ra dễ thương bỗng mắt xệ xuống hai má phồng lên thút thít,Trần Hoàng suýt tí nữa choáng vì sự thay đổi quá nhanh của cô nàng,nhưng không là không được, Trần Hoàng lắc đầu tay vươn tới định lấy con mèo màu xanh về,Hương Hy khuôn mặt ngẩn ra,tiếng thút thít đã không còn,thay vào đó là sự kiên quyết,ta quyết phải chữa thương cho nó dù huynh có không cho, Trần Hoàng nhìn vô thấy sự kiên quyết đó chợt khẽ nói .

-Nhưng..

-Muội sẽ không sao đâu,huynh đừng lo .

Nói xong,nàng không kịp để Trần Hoàng phản ứng liền mang con tiểu hổ màu xanh hướng ngoài cửa đi,giọng nói vang lại .

-Chữa thương xong muội sẽ trả lại cho huynh .

Nhìn bóng dáng nàng khuất,Trần Hoàng thầm nghĩ không biết lần này quyết định đúng hay không,nếu nàng mà bị gì thì chắc ân hận không kịp,Hương Hy nhảy chân sáo về nhà .

Vì cha đã về nên nàng cũng không ở lại viện tự quấy rầy,sắp sửa bước vô phòng thì nghe có tiếng trung niên gọi lại .

-Hy nhi con mới khôi phục mà lại chạy đi đâu thế ?

Con tiểu hổ đã được Hương Hy gói lại trong một miếng vải để nàng bế,tiếng nói vừa dứt đã xuất hiện một người trung niên tuổi cỡ năm mươi,đầu tóc râm,có bộ râu mép dài xuống tới miệng,dáng người cao gầy,chân mày hình bán nguyệt nhìn rất dữ tợn,thân một bộ thanh y đang đi tới,đó là cha của Hương Hy,Diêu Long,Hương Hy thấy cha đi tới,mặt tươi cười chạy lên một tay ôm cha,dụi đầu vào khuân ngực gầy gò kia,nhõng nhẽo .

-Hương Hy biết cha lo cho Hương Hy,nhưng Hương Hy thấy sức khỏe đã khỏi được nhiều phần nên muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành .

Người trung niên hiền hòa cười,xoa đầu cô con gái rồi giọng có phần trách cứ quan tâm nói .

-Ngươi lại chạy ra chỗ của tên tiểu tử kia chứ gì .

Hương Hy buông tay đang ôm cha ra,mặt hơi ửng hồng gật đầu,Diêu Long thấy cô con gái tinh nghịch của mình nay biết đỏ mặt thì cảm thán nói .

-Càng lớn ngươi càng mang vẻ đẹp của mẫu thân ngươi .

-Cha à,con cũng giống mẫu thân nữa mà,sao cha cứ nói mỗi muội ấy thế .

Một giọng nói của thiếu nữ phía sau vang lên rồi một vòng tay đã ôm Diêu Long phía sau .

-Hai nữ nhi của ta đều khuynh nước khuynh thành a hahaha .

Người vừa đến có vóc dáng thon gầy,đồi bào nở nang,kiều đồi săn chắc,mặt có nét giống Hương Hy nhưng đôi mắt không mang sự long lanh kiều mị mà tràn đầy sự uy nghiêm toát ra khí thế vương giả,cặp lông mày hình bán nguyệt giống với Diêu Long mang một nét hung dữ,đó là tỷ tỷ của Hương Hy nàng là Diêu Hương Ly,Hương Ly buông Diêu Long ra,mắt ngó từ trên xuống dưới Hương Hy như đang dò xét gì đó,Hương Hy thấy thế trợn mắt nói .

-Tỷ nhìn gì mà nhìn lắm thế .

-A ta thấy nay muội rất khác .

Hương Hy cả kinh sờ sờ khuôn mặt mình chốc lát rồi hướng Hương Ly nói .

-Ta thấy ta bình thường mà .

Hương Ly cười trêu .

-Ây da,mặt muội sao đang hồng hồng lên rồi dần thành đỏ a .

Nghe được điều Hương Ly nói,lúc này Diêu Long đứng bên cũng khẽ cười,Hương Hy thấy cha cười,mặt lại càng thêm đỏ,tỷ của mình nãy giờ đứng nghe hết rồi,nàng xấu hổ che mặt chạy đi,giọng nó đầy giận dỗi .

-Cha và tỷ ăn hiếp con .

Diêu Long lắc đầu cười lớn,Hương Ly cũng che miệng khẽ cười,trong lúc Hương Hy chạy đi,Diêu Long mới để ý trong tay con gái mình đang bế một thứ gì đó,nhíu mày .

-Nha đầu,ngươi lại mang cái gì về nhà đấy ?

Hương Hy nghe thế,dừng bước chân xoay người làm mặt quỷ,cười nói .

-Chỉ là một con nguyên tố thú bị thương thôi,con chữa xong lập tức thả đi .

Nói xong,nàng xoay người nhảy chân sáo về phòng,Diêu Long ngao ngán lắc đầu,còn Hương Ly hướng cha mình ra hiệu lần này lại khổ cho cha rồi,vì lúc nhỏ Hương Hy cũng thường đem nguyên tố thú con về nhà chữa thương,được dăm ba hôm thì con nguyên tố thú mẹ đến để kiếm lại,tạo ra một phen khốn đốn cho Diêu Long .

Vô phòng,nàng nhẹ khép cửa lại,đem con mèo màu xanh thẫm đặt lên trên bàn rồi đi đến chỗ bàn tân trang ngồi xuống nhẹ nhàng chải lại tóc,vừa chải vừa ngân nga một ca khúc,khi ca khúc vừa dứt thì mái tóc đã được chải vài cột gọn lại,hai tay xoa xoa hai bên má,nàng chợt lên tiếng .

-Ngươi không cần giả vờ nằm đó nữa .

-Đúng là Long tộc,cảm giác rất nhạy bén .

Đáp lại nàng không ai khác ngoài con mèo nằm trên bàn,Hương Hy nghe nó đáp mặt vẫn thản nhiên như là đã biết trước con thú này sẽ làm vậy,nàng vừa xoa má vừa hỏi .

-Ngươi biết ta thuộc Long Tộc ?

Con mèo nằm trên bàn khẽ động ngồi dậy,ngáp một cái .

-Từ lúc người truyền năng lượng vô để kiềm chế sự bùm phát năng lượng của ta thì lão tử đã nhận ra .

Hương Hy ngưng xoa má,xoay người lại đối diện với con mèo xanh thẫm,hai mắt nhìn nhau,khẽ cười,nàng nói .

-Trên người của ngươi ta cảm thấy có mùi của Cửu Thiên Hồ .

Con mèo trên bàn mặt toát ra vẻ kinh sợ,run run đáp .

-Sao…sao…làm sao ngươi biết ?

-Vì ta không phải chỉ là nhân của Long tộc .

Hương Hy thản nhiên đáp,đến lúc này khuôn mặt hoảng sợ của con mèo đã đổi thành kinh ngạc .

-Ngươi là con lai ???

Hương Hy không đáp lại chỉ gật đầu rồi hỏi qua vấn đề khác .

-Ngươi tên gì ?

Con mèo vẻ tự đắc xen lẫn khinh bỉ,dương mặt lên nói .

-Tiểu bối,ngươi là gì mà đòi biết tên của ta .

Hương Hy khuôn mặt thu liễm lại trở nên lạnh hơn,quang mang màu xanh bắt đầu xuất hiện trên cơ thể nàng,lân phiến hiện trên da tay,đôi mắt màu đen nháy đã trở thành màu xanh thẫm,cơ thể toát ra khí của bá vương,uy áp chấn đến bên người con mèo màu xanh trên bàn,thấy nha đầu này chưa gì đã đụng bạo lực,con mèo màu xanh thẫm mặt cả kinh nhưng bấy nhiêu đây muốn chấn nhiếp nó còn chưa đủ .

Các sọc vằn trên cơ thể của nó bắt đầu di chuyển,những màu xanh thẫm trên cơ thể bắt đầu có ba động của năng lượng,từ ngồi giờ chuyển thành trạng thái bốn chân trên bàn,cơ thể nó bắt đầu bốc lên ngọn lửa màu xanh chống lại uy áp phát ra từ Hương Hy,tuy đang bị thương với kiệt sức nhưng nó vẫn chống trả,không làm mất đi sự kiêu ngạo của bản thân .

Thầm nghĩ một con rồng ấu sinh mà đòi uy hiếp ta,trừ khi ngươi điều khiển được phần huyết mạch còn lại còn không lão tử sợ đếch gì ngươi,Hương Hy khẽ ồ lên một tiếng,thầm cảm thán,con nguyên tố thú này khá thú vị .

Rồi trên người nàng lại xuất hiện bạch quang xen vào thanh quang,hai bên má đã có những vệt dài màu đen in lên như là râu mèo,chia đều ba cái mỗi bên,đôi mắt long lanh đầy dụ mị,đến lúc này con mèo xanh thẫm cũng ngơ ngác nhìn vào mắt nàng,nhưng sau một khắc nó cảm thấy đại não đau nhói,thầm than không ổn,không ngờ được nha đầu này lại kinh khủng đến vậy,thức tỉnh được hai huyết mạch cùng một lúc,nó khàn khàn cất giọng .

-Ta nói .

Vừa dứt câu,luồng uy áp và sự đau nhức trong đại não biến mất,bạch quang và thanh quang trên người Hương Hy cũng biến mất,lân phiến và những vệt đen trên hai má cũng dần mờ đi,nàng hướng nó cười hiền hòa làm cho nó không khỏi kinh sợ,sau một khuôn mặt hiền hòa là con rồng cái a .

-Ta là Viêm Hồn Hổ .

Hương Hy trầm ngâm một tí rồi giới thiệu mình .

-Ta là Diêu Hương Hy,ngươi là một viễn cổ dị thú ?

Nói đến đây khuân của Viêm Hồn Lục Hổ xuất hiện vẻ thống khổ lẫn thù hận .

-Tổ tiên của ta đã từng ngang hàng với Long tộc các ngươi,dù là Thủy,Hỏa,Phong,Băng…. Long tộc đều không phải đối thủ của tiên tổ ta,đáng tiếc,lũ rồng các ngươi không biết xấu hổ,sợ tộc ta phát triển mạnh mẽ nên đã liên kết với nhau diệt sát hết tộc ta,may mắn thay ta đã được một người cứu đi…...

Nói đến đây Viêm Hồn Hổ trong đại não bỗng đau nhức kịch liệt,nó ôm đầu lăn qua lăn lại trên bàn,Hương Hy thấy thế vội lại truyền một ít thanh quang vô người nó giúp nó chấn tĩnh lại,dường như vừa nhắc đến người đã cứu nó thì trong đại não lại vô cùng đau đớn như là có một thứ gì đó ngăn chặn lại,nằm thở dốc ngẩng mặt lên hướng Hương Hy khẽ nói .

-Cảm ơn .

Hương Hy mặt cười cười nói .

-Thế người tên là gì ?

Viêm Hồn Hổ trầm ngâm một tí rồi đáp .

-Trong gia tộc,ta đứng thứ sáu nên gọi là Tiểu Lục .

Hương Hy tay vê vê cằm nhìn Tiểu Lục,hai mắt híp lại cười nói .

-Dù ta biết ngươi không là mèo nhưng ngươi phải là mèo !!!