Chương 10: Hiện Tượng Kì Lạ

Ba tháng cứ thế trôi qua,dưới sự rèn luyện chăm chỉ của bản thân,cơ thể lẫn tố khí của Trần Hoàng tiến bộ không ngừng mỗi ngày,Lạc La liên tục thúc giục nguyên tố thú đuổi bắt hắn đã luyện thêm cho Trần Hoàng sự cảnh giác lẫn những phản ứng nhất định khi bị tập kích bất ngờ .

Oành....

Một con dã trư tông thẳng vào cây và ngã gục xuống,phía trên cành cây là một thiếu niên mặc một bộ xám y,miệng lúc nào cũng nở nụ cười hiền hậu,khuôn mặt non nớt nay đã bớt đi vài phần thay vào đó là sự cảnh giác và sẵn sàng ứng biến mọi tình huống có thể xảy ra .

Lạc La đứng ở xa thấy thế khóe miệng khẽ nhấc lên,tay dùng ít nguyên tố khí đánh vô cái cây ở gần chỗ thiếu niên đang đứng,một tiếng hót mang theo vài phần phẫn nộ khi bị quấy rầy vang lên,thiếu niên ngừng nụ cười lại thầm nghĩ .

"aizzz tự mình hại mình rồi" .

Thiếu niên đó là Trần Hoàng,hắn sớm không nên tự đắc khi hạ được một con lợn chưa đạt được nguyên tố thú cấp một,bây giờ sư thúc Lạc La lại cấp cho cái rắc rối,xoay nhẹ cổ chân,phóng tới cây cổ thụ đối diện rồi bắt đầu chạy thục mạng .

Vì con nguyên tố thú sau lưng,Trần Hoàng thầm đoán được nó là Phong Ưng Hổ mình chim nhưng đuôi hổ và trên cánh có những sọc vằn đen,loài Ưng Hổ này rất hiền hòa không chọc chúng thì thôi mà một khi chọc vô thì chỉ có nước chạy .

Ưng Hổ trưởng thành có thể đạt đến nguyên tố thú cấp ba ngang với một Khải Tướng,mang theo sức mạnh của chúa sơn lâm và tốc độ của ưng,thì nhân loại khi gặp con trưởng thành thì mau chóng rút lui để giữ tính mạng .

Chuyền hết cành này sang cành khác như một linh hầu,Trần Hoàng quay đầu nhìn kĩ xem con Ưng Hổ này cấp mấy,theo chiều dài của sải cánh và vằn ở trên cánh Trần Hoàng sau lưng mồ hôi đã đổ .

Không sai vào đâu được,theo kinh nghiệm của Trần Hoàng khi tu luyện trong sâm lâm này trong ba tháng qua gặp rất nhiều nguyên tố thú và hắn cũng học cách phân loại từng cấp bậc của chúng,con Ưng Hổ này nhìn tổng quát thì là nguyên tố thú cấp hai,thầm than không nghĩ tới đi chọc sư thúc làm gì,bây giờ chịu ăn hành .

Nghĩ thoáng qua Trần Hoàng tăng tốc để mau thoát,dường như thấy Trần Hoàng chỉ cứ mải chạy mà không quay lại phản kháng,con Ưng Hổ bay sau tính kiên nhẫn không được cao vì nó chỉ bị chọc giận chứ không có bị đe dọa đến tính mạng nên cũng không truy đuổi gắt gao,rồi định chuyển hướng,Trần Hoàng thấy thế thở phào nhẹ nhõm nhưng nào dễ được như thế,Lạc La đứng theo dõi lẩm bẩm nói .

-Nào có dễ vậy tiểu tử .

Dứt lời,lòng bàn tay của Lạc La thôi động một luồng phong khí bắn tới cục đá nhỏ phía dưới chân,bị tác động lực,cục đá lập tức theo hướng của Lạc La thiết lập sẵn,bay đi đập vô thiên linh cái của Ưng Hổ,nó gầm lên tức giận,tiếng hót của ưng đã thay bằng tiếng rống của hổ .

Ưng Hổ không hề để ý đến sự việc lúc ban nãy bị chọc giận nên nó đã thôi không truy đuổi,mà lần này sự tôn nghiêm của loài chim mang vằn của chúa sơm lâm này đã bị đả kích,tha cho con mồi mà con mồi lại còn khiêu khích vì thế nó dùng tốc độ lớn nhất phóng tới con sâu cái kiến kia .

Trong mắt nó,Trần Hoàng chả đáng cho nó dùng tốc độ hay là sự uy nghiêm của chúa sơn lâm vì ở đối phương phát ra cảm giác không thể gây nguy hiểm cho nó,phải biết những nguyên tố thú linh tính rất mẫn cảm hơn với con người gấp trăm ngàn lần .

Đang thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi sự truy đuổi,thì mặt Trần Hoàng đen thui lại,hắn thấy con Ưng Hổ quay lại truy đuổi còn nhanh hơn lúc nãy,lần này toi rồi,vừa nghĩ qua thì Ưng Hổ đã cách Trần Hoàng mười thước,nó dương cặp trảo ra ý định gắp Trần Hoàng lên xé từng mảnh nhỏ,thấy nguy cơ đến trước mắt Trần Hoàng linh tính mách bảo chạy sao kịp,thế là hắn liền vận chuyển nguyên tố khí trong người .

Sau ba tháng thì trình độ thao túng nguyên tố khí trong cơ thể Trần Hoàng đã tiến triển rất nhiều,không cần phải sử dụng hắc khí để thôi động phong khí nữa,mà trực tiếp dùng phong khí vận chuyển qua các tuyến kinh mạch rồi đến các đầu ngón tay,Trần Hoàng định dùng bàn tay của mình đối với trảo kia của Ưng Hổ ư .

Không ! hắn dù sắp đối mặt nguy hiểm thì cũng không đến nỗi mất trí như thế,lực lượng nhục thể của nguyên tố thú so với nhân loại thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần .

Khi trảo của Ưng Hổ vừa tới thì năm đầu ngón tay của Trần Hoàng phong khí đã ngưng tụ,xoay người Trần Hoàng tay thành trảo giơ lên trước ngang vai rồi giữ nguyên tư thế cánh tay,đẩy mạnh về sau dùng lực lần nữa chưởng ra phía gốc cây đối diện .

Phong khí từ năm đầu ngón tay bắn ra như năm sợi dây có mũi tên dính chặt trên thân cây,trảo của Ưng Hổ vừa tới thì Trần Hoàng tay còn lại đã nắm vô năm cái dây nguyên tố khí kia,cũng thôi động nguyên tố khí lần nữa năm cái dây năng lượng bám vô thân cây kéo hắn thoát một trảo của Ưng Hổ .

Oànhhhh .

Thoát trong gang tấc,đứng bên kia gốc cây Trần Hoàng nở nụ cười nhưng nào có được nghỉ ngơi,khi phát hiện mình vồ mồi bất thành Ưng Hổ gầm lên,hai cánh vỗ liên tục,từ trong cánh phát ra những luồng gió sắc bén chém về Trần Hoàng .

Đang loay hoay để thu những cái dây nguyên tố khí thì nguy hiểm ập đến sau lưng,với sự tùy cơ ứng biến,tay kia của Trần Hoàng lần nữa vận chuyển nguyên tố khí phóng tiếp tới cành cây đối diện lại lần nữa phóng đi,luồng phong nhận phóng tới chia đôi thân cây,không dám quay lại nhìn vì Trần Hoàng biết thật sự đã chọc giận con chim chết tiệt này,thân như linh hầu,Trần Hoàng cứ từ cành này nhảy qua cành khác,rồi lâu lâu dừng lại một lúc phóng phong khí về hướng Ưng Hổ để quẫy nhiễu nó .

Về việc ngưng tụ nguyên tố khí ở đầu ngón tay rồi phóng ra rất tốn tố khí nên Trần Hoàng không dám sử dụng nhiều,hắn chỉ cắn răng thúc giục ít nguyên tố khí xuống chân để kiên trì chạy,dường như sự kiên nhẫn của đối phương có hạn,đôi mắt của Ưng Hổ híp lại,hai cánh nó sáng lên,những chiếc lông chim đã biến thành màu bạc,tốc độ lại tăng lên nhắm hướng Trần Hoàng phi thẳng xuống,thấy thế Ưng Hổ không còn kiên nhẫn Trần Hoàng hét to lên .

-Sư thúc,ngươi muốn đùa chết ta sao !!!

Ngay lúc Ưng Hổ sắp áp sát Trần Hoàng,bỗng nhiên khựng lại nó quay sang bên phải gầm lên giận dữ rồi nhìn Trần Hoàng đang kiệt sức sắp ngã xuống,với ánh mắt không cam lòng,nó phóng tới Trần Hoàng lần nữa,từ xa nguyên tố khí dao động kịch liệt .

Một quả cầu phong khí bay thẳng đến phía bên phải Ưng Hổ nhằm vào đầu nó mà đánh,Ưng Hổ như đã biết nguy hiểm nhưng nó vẫn bất chấp lao tới,nó đã đánh cuộc kéo Trần Hoàng đi theo mình .

Nhưng chưa kịp đến gần Trần Hoàng thì phong cầu đã bay đến đầu nó,những luồng phong khí sắc bén trong phong cầu tiếp xúc đầu của Ưng Hổ như kéo tiếp xúc giấy,xoắn nát phần đầu,máu tươi bắn ra,một thế lao xuống của Ưng Hổ cắm cái cổ không đầu của mình xuống đất ngay sau lưng Trần Hoàng,vì sử dụng gần kiệt nguyên tố khí Trần Hoàng cũng vì bị dư chấn gần đó làm cho ngã đập mặt xuống đất,nằm thở hổn hển .

Lạc La xuất hiện ngồi trên xác con Ưng Hổ thở dài .

-A đi đà phật,thiện tai thiện tai,nếu ngươi không tỏ ra sát khí nặng thế thì ta cũng không ra tay .

Ông quay đầu nhìn sang phía Trần Hoàng nói .

-Hôm nay coi như ngươi đã tu luyện được hai ngày rồi .

Trần Hoàng mặt đỏ lên vì mệt,đúng vậy hôm nay thật sự rất mệt,hằng ngày từ viện tự đến chỗ trận pháp tu luyện thì hắn cũng chạy và đối phó nguyên tố thú như vậy,nhưng toàn là nguyên tố thú chưa đạt được cấp độ hoặc cấp một là cao lắm trong ba tháng qua,chỉ tỉ lệ một phần một vạn mới bắt gặp được một con tố khí thú cấp hai nhưng mấy lần khác đều là dùng sức chạy nhanh nhất không gây chú ý cho nó,mà hôm nay đã không những né đòn còn quẫy nhiễu được một tí,đối mặt với sự chết chóc thật là đáng sợ,dù biết Lạc La luôn theo sau hắn nhưng không thể lúc nào cũng dựa vào sư thúc được .

Trần Hoàng ngồi dậy nhìn sư thúc ánh mắt u ám,hắn biết lúc con Ưng Hổ bỏ đi nhưng chợt trở nên điên cuồng quay lại truy đuổi gắt gao là nhờ vào vị sư thúc này .

Trần Hoàng không để ý nữa,xếp bằng hấp thu nguyên tố khí để bù đắp,cơ thể với tốc độ của Trần Hoàng sau ba tháng tu luyện với hình thức của Lạc La sư thúc thì đã tiến triển rõ rệt,cách hắn chạy và né đòn tấn công của các ma thú đã làm cho thể lực và tốc độ của bản thân tiến bộ rõ rệt và hôm nay còn quay lại quẫy nhiễu được một hai lần với nguyên tố thú cấp hai nữa tất cả đều do sự nỗ lực của bản thân .

Lạc La ngẫm lại quá trình rồi mỉm cười thầm gật đầu,khôi phục sau nửa canh giờ thì Trần Hoàng đã gần như hoàn toàn như trước,mở mắt đã không thấy sư thúc đâu rồi cũng lặng lẽ tiếp tục đến chỗ tu luyện .

Đến chiều thì lại đi dạo với Hương Hy,đang mải nói chuyện phiếm với nàng thì một cặp mắt ghen ghét nhìn từ phía xa đã ngắm chằm chằm vào hai người .

-Huynh xem bên kia đẹp không .

Hương Hy ríu rít như chú chim nhỏ bên cạnh Trần Hoàng,đi được một lúc thì có tiếng người vang lên hướng tới Trần Hoàng và Hương Hy .

-Hương Hy muội đi dạo phố a .

Nhưng tiếng chào hỏi chỉ nhắm đến Hương Hy chứ không có để ý gì đến người đi theo nàng,ý khinh miệt rõ ràng,Hương Hy không thèm để ý tiếng chào hỏi của người đó,kéo tay Trần Hoàng đi hướng khác .

Nhưng trước mặt họ đã xuất hiện ba người thanh niên cao to đang đứng khoanh tay,sáu cặp mắt nhìn bọn họ như chỉ cần ra lệnh là sẽ trực tiếp động thủ,Hương Hy trợn mắt tính nói nhưng Trần Hoàng đã lên tiếng .

-Phiền ba vị đại ca nhường đường .

-Hahaha,thì ra là Trần Hoàng cùng Hương Hy muội đi dạo a .

Tiếng cười vang lên kèm theo là một thanh niên bạch y,khuân mặt có phần không lương thiện và háo sắc,cầm theo cái quạt phất tới phất lui đi tới,Hương Hy sẵng giọng .

-Đằng Liễu kêu người của ngươi tránh đường .

-Ấy ấy đừng nóng vội tiểu mỹ nhân,ta đây là cùng đường đi dạo,hay là ba chúng ta cùng đi .

Nói xong ba người thanh niên cao to đã đi đến đứng bên phải Trần Hoàng,khí thế họ phát ra làm Trần Hoàng biết được ba người họ đều là Tạo Hình Sư,Hương Hy bên hừ một tiếng nhưng tên Đằng Liễu rất nhanh chóng phóng tới bên tay trái nàng đi cùng .

Trần Hoàng như cảm thấy sự khó chịu của Hương Hy chuẩn bị lên tiếng lần nữa,thì phía trên trời hướng sau núi viện tự bỗng xuất hiện một cái hố đen to,một luồn uy áp tỏa ra từ đó khiến các nguyên tố thú trong sâm lâm dưới cấp bốn đều lăn ra chết trên cấp năm bất tỉnh,đương nhiên bọn Trần Hoàng không biết việc này .

Nhưng cái hố đen to trên trời không khiến mọi người chú ý,luồng uy áp phát nhanh đến phía nhân loại làm tất cả người xung quanh Trần Hoàng và Hương Hy đều bất tỉnh nằm rạp ra hết,ngoại trừ Trần Hoàng và Hương Hy là không sao,nói không sao thì cũng không phải .

Trần Hoàng hai chân đã quỳ rạp xuống đất hô hấp khó khăn,ngay lập tức hắc khí xung quanh tỏa ra biến ảo thành một con Hắc Lang đứng chắn trước mặt Trần Hoàng,Hắc Lang xuất hiện khiến áp lực của Trần Hoàng giảm đi được ít nhưng thủy chung vẫn là quỳ rạp xuống .

Bên phía Hương Hy còn kì dị hơn,xung quanh nàng xuất hiện một tầng lam quang nhạt bao phủ,tay đã xuất hiện lân phiến,mắt đã biến thành một màu lam nhạt,hướng cái lỗ đen trên trời phía sau núi nhìn chằm chằm,dường như không biết được sự biến hóa của mình nên Hương Hy cả kinh nhìn về phía cái hố đen kia,vì lam quang che chắn nên Trần Hoàng không nhận ra sự biến đổi của Hương Hy mà bây giờ hắn đang quỳ rạp hai tay chống xuống đất như đang sùng bái thứ gì đó,từ Phong Ưng Viện trở xuống thì tất cả mọi người sinh vật đều nằm rạp bất tỉnh hoặc chết những cường giả trong Ưng Viện cũng run rẩy không đứng nổi trước uy áp,trụ trì của Ưng Viện ở sâu trong viện tự lẩm bẩm .

-Thiện tai,thiện tai....

Từ cái hố đen bỗng xuất ra một cái bóng đen vọt vào trong sâm lâm sau viện tự,trong hố đen có tiếng rống tức giận .

Rống !!!

Tiếng rống phát ra làm tất cả mọi người trong Ưng Viện còn đang run rẩy lập tức ngất xỉu,con Hắc Lang đứng chắc trước Trần Hoàng cũng hóa thành bao điểm sáng tan biến,Trần Hoàng người đổ về phía trước bất tỉnh,Hương Hy khóe miệng có một vệt máu lan ra,thân nàng trở lại bình thường lam quang cũng mờ dần,nàng ngồi xuống bên cạnh Trần Hoàng,mắt mờ dần rồi cũng bất tỉnh .

Trong cái hố đen bỗng rung lên rồi hiện lên một con ngươi màu vàng,nhưng chỉ chốc lát rồi biến mất,hố đen cũng tiêu thất....