Chương 13: Có hương vị của phong cảnh

Dịch: Huyễn Hư - Edit: Sama

(DG: Nơi ngũ cốc luân hồi đương nhiên là phải có "vị đạo" rồi.)

“A!” Người nọ cũng vừa ra khỏi WC, đột nhiên trên người truyền tới cảm giác lạnh thấu tim. Cái cảm giác vô cùng không thoải mái, tức giận trợn mắt nhìn lại, sau đó hơi ngẩn ra: “Là ngươi!”

“Xin chào, Ma Đồng sư đệ.” Lão Vương cười ha hả hướng hắn phất phất tay: “Ngươi cũng đi WC à? Thật là khéo mà. Ai da, trên người của ngươi sao lại ướt như thế? Để ta giúp ngươi lau chùi.”

Nói xong đoạn cầm mấy cái khăn lau không biết chùi qua cái gì mà vàng khè cả lên đi tới. (DG: Cái này cũng rất có hương vị nha.)

“Ai là sư đệ ngươi?!” Ma Đồng thực sự khó chịu, ngày hôm qua là làm trò với Âm Phù khiến hắn phải mất mặt, không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải chính mình.

“Muốn chiếm tiện nghi của ta, ăn một quyền!”

“Ma Đồng sư đệ, ngươi không nhìn thấy sao, ta đang tu luyện!” Vương Phong giơ lên cây lau nhà cùng giẻ lau: “Đây là hiệu trưởng đại nhân tự mình cấp thí luyện hạng mục, ngươi không nên quấy rầy ta.”

Ma Đồng cười rộ, lộ ra hàm răng trắng tinh hoàn hảo phối hợp cùng khuôn mặt ngăm đen, răng lại càng trắng. “Dọn WC cũng chỉ là dọn WC, nghe nói nhân loại các ngươi mà phạm sai lầm đều sẽ bị xử phạt, như vậy ngươi phạm phải chuyện gì?”

Nhìn vẻ mặt hắn như tiểu hài tử tinh quái kèm hưng phấn, Vương Phong thản nhiên cười cười. Dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn Ma Đồng, ước chừng năm giây, nhìn Ma Đồng đến tức giận.

“Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, nếu không phải ngươi phạm sai lầm, tại sao phải dọn WC, đây là việc người hầu phải làm!” Ma Đồng trong lòng đã hạ quyết tâm trở về sẽ nói cho Âm Phù, để Âm Phù biết tên nhân loại này bản chất rất nham hiểm.

Vương Phong lắc đầu, “Bảo Kiếm Phong từ mài luyện mà ra, hương hoa hồng đến từ nơi lạnh giá. Đây là lời răn của thánh đường Rose chúng ta, mỗi một cái thiên tài trong Thánh Đường đều phải trải qua sự mài dũa như vậy.”

“Theo như lời ngươi nói, đây là việc hạ nhân làm, bảo ngươi làm, ngươi có làm được không? Ngươi khẳng định làm không được, bị tất cả mọi người ghét bỏ, đều cảm thấy mất mặt. Nhưng ta có thể, hơn nữa có thể bình tĩnh đối mặt, không chút rung động. Không chỉ như thế, ta cảm thấy đây là một loại khí độ cùng khí chất, nói cái gì Thánh Đường tinh thần? Mọi người vì ta, ta vì mọi người, đây cũng chính là phẩm chất tinh thần vĩ đại của nhân loại. Nhìn xem bộ dáng của ngươi, có bắn một chút nước thôi đã la oai oải, khó trách mọi người đều nói hiện tại Bát bộ chúng các ngươi đều là hoa trong nhà kính. Haizz, đáng thương quá đi, đừng làm phiền ta tu luyện.”

Khuôn mặt Ma Đồng ửng đỏ, xoay người đoạt lấy cây chổi cùng thùng nước, “Ai nói ta không làm được, Mahoraga ta so với ngươi ưu tú hơn nhiều. Đừng nói dọn WC, chuyện khó khăn ở chỗ này, chỉ cần chúng ta muốn làm đều dễ dàng giải quyết, không chuyện gì không làm được, ngươi cứ ở chỗ này nhìn đi!”

“Sư đệ, cái này là ngươi không đúng rồi! Đây là ta đang tu luyện, ngươi đừng miễn cưỡng, dăm ba phút nhiệt tình không có ý nghĩa gì đâu!” Vương Phong duỗi cánh tay muốn đoạt lại.

“Ngươi dám đoạt, ta sẽ đánh ngươi!” Ma Đồng tức giận nói, bắt đầu lau nhanh. Hắn lấy thân thủ cùng tốc độ rất nhanh, lão Vương khó có thể so sánh.

“Sư đệ, chậm một chút, cẩn thận tỉ mỉ mới cho ra tác phẩm hoàn mỹ, không cần vẩy nước tung tóe khắp nơi vậy nha…… y da, sư đệ, lau khô một chút, qua loa cho xong là thói quen của tộc Mahoraga sao?”

“Sư đệ, qua bên trái một chút,lên trên một tý, đúng rồi còn nữa bên phải,...... Làm gì bịt mũi thế, sắc tức là không, thúi tức là không thúi!” (DG: Thối thì người ta phải bịt mũi chứ.)

Một giờ trôi qua, người qua người lại nhìn cái đôi kỳ quái này, đặc biệt còn có người tộc Mahoraga , Ma Đồng cảm giác được ánh mắt của mọi người, hắn cảm thấy xấu hổ. Đường đường là người thuộc tộc Mahoraga thế nhưng lại đi dọn WC, hắn phải chống lại cái loại cảm giác xấu hổ này, đúng vậy, đây là tu luyện!

Thấy Ma Đồng đã ra tay, lão Vương nhoẻn miệng tươi cười. Nơi này hắn làm hai ngày đều không sạch, tộc Mahoraga quả nhiên đều là nhân tài.

Lão Vương sửa sang lại cái ghế gần đó, tay cầm lấy một tờ báo trong tủ tạp chí treo gần cánh cửa, ở Blade Alliance đặc biệt là ở học viện trong Thánh Đường chủ yếu có hai nhánh báo chí, một nhánh là Thánh Đường Ánh Sáng, một nhánh là Hành Hương Chi Lộ. Thánh Đường Ánh Sáng chủ yếu là tin tức các đại thánh đường ở Blade Alliance, còn lại Hành Hương Chi Lộ là tin tức bên ngoài thánh đường, chỉ có một ít tin tức, tên gọi tắt Thánh Quang cùng Thánh Lộ.

Tại phương diện này, các thánh đường vẫn là làm rất tốt, đi WC như thế nào còn có báo đọc nha?

Chẳng qua trong tay tờ báo này, tiêu đề trang nhất của phân nhánh Thánh Quang chính là bôi xấu thánh đường Rose, chính xác mà nói chủ yếu nhằm vào hiệu trưởng Karida,..... mắng khá tốt cũng rất chuyên nghiệp, thật là còn có thể làm cho người ta khắc sâu một chút. Trang thứ hai cũng nhìn ra được Karida đối với hành động gần nhất gây ảnh hưởng rất lớn với truyền thống. Thậm chí có người đề nghị Liên Minh thu hồi thánh đường Rose của gia tộc Karida, hoặc là đưa quyết định thâu tóm Thánh Đường.

Trang thứ ba là một ít tình hình còn lại của các chiến sỹ ở các đại thánh đường tương đối xuất sắc cùng thành tích gần nhất. Trên cơ bản đều là quay xung quanh tương đối nhiều các võ sĩ, Vu sư, đây cũng là chủ lực của Cửu thiên đại lục. Đỉnh đỉnh đại danh tại Đế quốc là người mạnh nhất vượt qua thí luyện, tốt nghiệp uy vũ hùng tráng, Tam Hoàng Tử, chắc chắn trở thành anh hùng tương lai của nhân loại.

Để tiến vào được một thánh đường chỉ có thể xem như đệ tử hoặc là học đồ, có thể chính thức tốt nghiệp mới thành thánh đường đệ tử, mà thánh đường đệ tử muốn trở thành anh hùng thì hàng ngàn người mới tìm được một.

Đều là kịch bản a, lão Vương xem đến say sưa, bên trong có một ít hình ảnh hot girl tuy rằng không có mặc đồ mát mẻ, nhưng dáng người là thật đẹp, ngực nở eo thon, mông má đầy đủ.

Mặt khác một bên Ma Đồng mồ hôi chảy như mưa, đừng nói đã quen thuộc công việc mà không cảm thấy thối, mắt thấy cũng đã sắp lau xong. Ma Đồng nghĩ bụng xong việc thì muốn cho Vương Phong một bài học, ai nói là Mahoraga chịu khổ không nổi, ai nói Bát bộ chúng sẽ không biết dọn WC!

Đúng lúc hắn nhìn đến Vương Phong đang tươi cười nhàn rỗi đọc tạp chí, lại quay ra nhìn xem những người khác đang nhìn chính mình bằng ánh mắt kỳ quái.

Trong nháy mắt, Ma Đồng nổi trận lôi đình!

Cái này, hắn lại lừa dối chính mình!

Hắn lao nhanh ra trước mặt Vương Phong, một luồng gió mạnh lao đến trực tiếp quạt bay tờ báo của lão Vương, ngay sau đó lão Vương cũng đã bị treo lên không, nắm tay Ma Đồng đã nắm chặt lên cái vạt áo, khoảnh khắc đó, nắm đấm lao đến mặt lão Vương cách chừng chỉ có một centimet.

“Vương Phong, ta muốn cùng ngươi một đấu một, sinh tử đấu!”

Lão Vương vô cùng bình tĩnh, hơi mỉm cười, “Ma Đồng sư đệ, làm sao vậy, ta không cho ngươi làm, chính ngươi đòi nhất định phải làm. Hiện tại lại trách ta, tộc Mahoraga đều không nói đạo lý như thế này sao?”

Ma Đồng cảm giác đầu mình muốn nổ, lại tìm không ra lý do để phản bác. “Ta mặc kệ, cho dù ngươi có nói cái gì, hôm nay ta nhất định phải cùng ngươi đơn đấu, ngươi nếu không đáp ứng, ta sẽ đánh ngươi, cùng lắm thì thôi học!”

“Sư đệ a, nếu muốn trở thành một anh hùng, một vị cường giả được mọi người tôn kính thì nhất định phải học được điều khiển cảm xúc. Như vậy đi, nếu ngươi đã muốn như thế, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể nhảy lên phía trên, đứng đủ năm phút đồng hồ, không rơi xuống dưới, ta sẽ cùng ngươi đơn đấu, hình thức đấu là gì, lát nữa sẽ bàn tiếp!”

Vương Phong hướng phía bên phải chỉ chỉ lên trên tường WC, ước chừng cao sáu bảy mét, lão Vương khẳng định là không thể đi lên.

Ma Đồng hàm răng cắn một cái, vang lên hai tiếng răng rắc, buông xuống Vương Phong, “Đây là ngươi nói, ta muốn sinh tử đấu một trận với ngươi, ngươi chờ chịu chết đi!”

Nói xong một cái, tung người nhảy lên, giống như viên đạn bắn đi, hai chân đứng vững trên tường, vẻ mặt đắc ý nhìn lão Vương, “Đừng nói năm phút đồng hồ, chính là đứng nguyên một ngày cũng không hề hấn gì, ngươi chờ chịu chết đi!”

Lão vương sửa sang lại cổ áo một chút, không đành lòng lắc đầu: “Ma Đồng sư đệ, phong cảnh trên đó đẹp ko?”

(Tác giả: Cảm tạ “Ta muốn kiên trì” mười một vạn hào thưởng, trở thành cửu thiên minh chủ, uy vũ!)