Chương 23 : Trở lại
Bốn chiếc hòm vẫn được giữ y nguyên hiện trạng mở ra thì hắn mới biết trong đó toàn đồ hiếm bên cạnh đó lão tổ của Dự Thần gia đúng là tính toán ghê thật , biết là hắn sẽ không biết cách sử dụng nên lão đã ghi từng thứ một ra .
Chiếc hòm đầu tiên là một bộ hoàng long giáp , giáp này cả thân vàng óng , giữa ngực là một đầu long đang gào thét chấn uy , chỉ thấy trong tờ giấy ghi là :”Nặng tổng cộng 80 cân được chế tạo từ những phần sót thừa của Huyền Thiết Kiếm và máu được lấy từ long tộc làm dẫn luyện thành , giáp này người mặc lên đao thương bất nhập thủy hoả bất xâm . Nếu trúng một chiêu từ kim đan kì thì vô tư hoàn trả lại , lực phản chấn từ bộ giáp này có thể gây ra một lực lớn sát thương .
Tiếp thứ hai là một chiếc mũ , chỉ thấy ghi :” Năm xưa khi đại chiến với Hồn tộc mà lấy được , đầu đội thứ này linh hồn và trí óc được bảo vệ , tỉnh táo , linh hoạt đặc biệt tránh được công kích linh hồn và nếu người đội tu luyện được linh hồn công kích thì gia tăng phạm vi công kích cùng sức mạnh của hồn lực . Nhưng hãy chờ khi đạt đến Đại La cảnh hãy dùng nếu không sẽ chịu sự truy sát của Hồn tộc .
Thứ ba là một đôi giày , đôi giày này thoạt nhìn bình thường như những đôi khác nhưng lại làm hắn bất ngờ khi đọc hướng dẫn :” Giày này làm từ da của hơn một trăm con Trường Phong Xà sinh sống ở núi Đại Hàm nơi không cỏ cây, người thú không thể đi lên, có thân rắn và đầu rồng, trên người có lông như chim, tiếng kêu rất giống âm thanh có người đang gõ mõ canh vào buổi tối.Là loài bầy đàn, nuốt chửng con mồi . Thực chất là loài cực ác, cực độc , miệng phun ra kịch độc có thể giết chết Kim Đan kì trở lên bù lại lấy da nó mà chế thành người đi cảm giác như bay nếu mà tu luyện thêm phong thuộc tính có thể ngày đi ngàn dặm , trèo đèo lội suối mà không hỏng .
Thứ cuối cùng thì hắn không biết là quà hay là gì , đó chỉ là một la bàn không hơn không kém cùng với trong đó là một mảnh gương miện vàng kèm theo đó là một lời nhắn :” Biết không thể một mình mà tạo nên cơ đồ , bổn thần biết trước mà phòng cho quân vương. Thần đã cho mời những thợ luyện khí tài năng nhất , sáng tạo nhất đã cho chế tạo ra một đội quân tinh nhuệ bằng vàng nhằm giúp một ít cho người. Tuy nhiên, đội quân này do sơ đã mất kiểm soát mà gây loạn chưa thể đợi được phụng sự ngài. Hối hận vì sai lầm của mình, thần đã phong ấn đội quân đó bằng một nửa thọ mệnh , thần sau đó đã chế tạo ra một chiếc vương miện có thể điều khiển được đội quân này sau cùng đã tách chiếc vương miện để điều khiển đội quân vàng thành ba mảnh, một do chính thần giữ, một giao cho một gia tộc quyền uy thời đó, một giao cho con gái . Nhưng gia tộc đó không biết thân phận mà muốn độc chiếm điều khiển đội quân vàng nên thần đã phải tạm đóng băng đứa con gái yêu quý rồi gửi nó đến một nơi tuyệt mật , tảng đá kia khi trăng tròn ngài hãy dơ cao sẽ thấy nó hiển thị toạ độ theo nó ngài sẽ tìm được mảnh ghép thứ hai nhưng còn mảnh cuối thì ngài phải tự thân vận động rồi , ta vô cùng xin lỗi .”
Nói xong hắn liền thở dài , âu cũng là cái số rồi tránh sao được , binh đến thì tướng cản thôi . Nói rồi nhanh chóng mặc bộ giáp , cùng đôi giày lên , cảm giác khá vướng víu từ bộ giáp nặng khiến hắn đi đứng khá khó khắn ,phải mất độ một tuần sau thì hắn mới có thể quen dần mà đi . Sau một tháng ngây ngốc nữa thì hắn dần cảm thấy trình độ tu luyện của mình như lâm vào bình cảnh nghĩ vậy hắn nhanh chóng hỏi ý Hứa lão muốn rời khỏi nơi này mà tìm kiếm cơ duyên mới lạ , thấy ý hắn vậy Hứa lão cũng chỉ mỉm cười cúi đầu ưng thuận mà rằng :
Đời này thiếu gia đi đâu thì lão ta đi đó , nguyện không cách rời .
Thôi nhá ! Nghe mà sởn gai óc , ta biết tấm lòng của ngươi rồi nhưng đừng nói với ta bằng những lời đó nữa .
- Hehe ! Ngài chớ lo nghĩ nhiều .
- À mà phiến la bàn này ngươi xem giúp cho ta vị trí của nó hướng đến đâu nhé ! Đợi trăng sáng mà coi chính xác hơn nhiều .
- Vậy ngài đợi ta tầm hai tuần nữa sau khi ra khỏi đây là vào ngày rằm ta sẽ giúp người xem xét .
-Uhm, cứ vậy đi . Sáng mai ta khởi hành luôn .
Sáng hôm sau , trước khi nhìn lại cảnh vật nơi đây một hồi với bao nhiêu kỉ niệm , quãng thời gian hắn tu luyện ở đây không ngắn cũng không dài nhưng cũng có bao nhiêu kỉ niệm . Còn về Hứa lão đây có thể là lần một đi không trở lại nên lão dành một chút mà ôn lại kỉ niệm , gạt nước mắt đọng trên khoé mắt , lão quỳ xuống mà dập đầu cúi lậy ba cái rồi túm lấy Dương đưa hắn lên trên .
P/s : Hôm qua có việc nên không lên được , nay viết bù , ae thông cảm cho tác đang có việc nên lu bu quá nhưng chương truyện vẫn ra bình thườnh chỉ cái là không đúng hẹn , thành thật xin lỗi . 😭😭