Chương 9: Ý Tưởng Điên Rồ

Nhược Vũ đem một viên đan dược tới Trần Thiên nói.

"Cho ngươi".

Trần Thiên nhìn lên nhận lấy đan dược nói.

"Đa tạ".

Nhược Vũ ngồi xuống cạnh cậu nói.

"Ngươi có cách gì không".

Trần Thiên lắc đầu, Nhược Vũ cũng im lặng một lúc sau cả đám đệ tử ngũ môn đã hồi phục Nhược Vũ đứng lên nói.

"Chúng ta xuất phát tìm cách thoát ra".

Cảm đoàn người bắt đầu xuất phát tiến sâu vào trong mộ địa, Trần Thiên di chuyển vẫn luôn quan sát xung quanh, đoàn người dừng lại trước nhiều hang động bị bẻ ra tạo thành nhiều lối đi khác nhau, Trần Thiên quan sát đoàn người lên tiếng.

"Hai người một cặp tiến vào trong".

Đoàn người nghe hợp lý bắt đầu chia cặp, Nhược Vũ lúc này lại gần Trần Thiên nói.

"Ta với ngươi chung một cặp".

Trần Thiên gật đầu, đoàn người bắt đầu chia ra đi vào trong, cậu cùng Nhược Vũ đồng hành vào bên trong thỉnh thoảng lại có mấy yêu thú xuất hiện làm hai người chật vật vì không gian quá nhỏ, đi đến cuối đường chỉ là một ngõ cụt cả hai nhìn nhau thở dài.

Lạc Minh cùng Cao Tuấn đồng hành đi vào trong hai cũng y như bên Trần Thiên và Nhược Vũ hai người đều là ngõ cụt, mấy người còn lại cũng y như nhau đến khi cặp cuối cùng đi vào trong tất cả hang động di chuyển hợp lại với nhau, đoàn người lại một lần nữa tụ tập, cả đám người liếc nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra lúc này từ trong bóng tối xuất hiện hai con khỉ lớn tay cầm thanh gỗ.

"Thạch Thanh Hầu tu vi tứ giai".

Nhược Vũ lên tiếng, đám người chuẩn bị tư thế chiến đấu, hai con Thạch Thanh Hầu cầm thanh gỗ bắt đầu tấn công bọn người ngũ môn.

"Song Linh Tử Xích".

Nhược Vũ dùng hai dây xích giữa lấy thanh gỗ của một con Thạch Thanh Hầu con còn lại đánh đếm bọn người Trần Thiên.

"Kinh Tảo Hoành Thiên".

"Thiên Lạc Kiếm Pháp".

"Diệt Sinh Sát Trảm".

Ba vũ kỹ tập trung tấn công Thạch Thanh Hầu, bên kia bọn người cũng đã chia sức ra giúp đỡ chống lại Thạch Thanh Hầu.

"Các ngươi hỗ trợ ta vận dụng vũ kỹ".

Đám người Tử Linh Môn hiểu được lập tức che chắn môn phái khác nghe vậy hiểu hay không cũng hỗ trợ.

Nhược Vũ lui ra xa hai tay kết ấn đọc khẩu quyết.

"Tất cả lui ra, Tử Vương Ấn".

Cả đám chạy ra ngoài, một ấn ký lao đến hai con Thạch Thanh Hầu, bọn chúng dùng thanh gỗ cản lại đoàn tấn công nhưng vô dụng bị Tử Vương Ấn bạo mà chết, Nhược Vũ bị thương cũng không thể nhẹ linh lực tiêu hao dồn vào Tử Vương Ấn khiến cô mệt mỏi ngồi xuống, Trần Thiên đi lại hỏi.

"Có sao không?".

Nhược Vũ lắc đầu, lúc này từ bóng tối truyền ra tiếng cười nói.

"Các ngươi đến mộ địa của ta làm loạn còn tiêu diệt hai tên trung thành nhất của ta, các ngươi phải chôn cùng hai người họ".

Cả đám người nghe tiếng nói phát ra thì nhìn đến nơi phát ra một nhân loại không yêu thú hóa hình như không hoàn toàn, để lại phía sau là cái đuôi đang tách ra làm hai hút lấy xác của hai con Thạch Thanh Hầu.

Cảm đám người lạnh người, Nhược Vũ lên tiếng hỏi.

"Ngươi là chủ nhân mộ địa này, ngươi là ai?".

"Ta là Bát Ký Sư Vương".

Sư Vương đáp, hai đuôi của hắn hút lấy hai Thạch Thanh Hầu đã xong chúng hợp lại với nhau.

"Lăng Tinh Bộ".

"Linh Động Quyền".

Trần Thiên lao đến dùng Lăng Tinh Bộ di chuyển đến Bát Ký Sư Vương dùng Linh Động Quyền đánh đến.

"Trò trẻ con".

Sư Vương chụp lấy quyền của cậu nắm tay cậu ném sang một bên nói.

"Chúng ta cùng nhau chơi đùa nào".

Bọn người lấy lại bình tỉnh lao đến Sư Vương tấn công liên tục, Sư Vương rất dễ dàng đánh trả rồi nói.

"Các ngươi chỉ là Trúc Cơ tu sĩ, mà ta là Ngũ Giai cảnh giới tương đương với Nguyên Anh bên tu sĩ".

Đám người nghe vậy tuyệt vọng hai đại cạnh rất khó để thắng huống chi linh lực bọn họ cũng sắp hết.

"Kinh Tảo Hoành Thiên".

"Diệt Sinh Sát Trảm".

Trần Thiên cùng Lạc Minh hai người hai bên dùng vũ kỹ đánh đến Sư Vương cười nhẹ nắm lấy hai thanh kiếm bẻ gãy ném hai người sang một bên nói.

"Một lũ kiến giãy dụa trước cái chết".

"Song Linh Tử Xích".

Nhược Vũ đứng dậy dùng dây xích trói lấy Sư Vương la lên.

"Đánh mới có cơ hội thắng, không đánh mới là thua".

Đám người nghe vậy thì lấy lại tinh thần lao lên dùng vũ kỹ này đánh.

"Các ngươi chọc ta tức giận rồi, Liêm Vương Hóng".

Sư Vương gầm lên làn sóng âm thanh lan tỏa bọn người ngũ môn nhanh chóng bịt lấy tay chính mình nhưng vô ích, từng người một gục ngã ho ra máu, Trần Thiên lúc này trong đầu xuất hiện một ý nghĩ cậu giao tiếp với hệ thống.

"Hệ thống triệu hồi cấm kỵ".

Hệ Thống:[ bí cảnh triệu hoán cấm kỵ khiến không gian sụp đổ tỷ lệ thoát là 1%, ký chủ xác nhận ].

"Xác nhận".

Hệ Thống:[ triệu hoán cấm kỵ đếm ngược 2000s..1999s ].

Trần Thiên nhìn thời gian triệu hoán thì hít một hơi nhìn Sư Vương lấy thanh Xích Lam Kiếm từ nhẫn ra nói.

"Đánh tiếp, Kinh Tảo Hoành Thiên".

Cậu lao đến Sư Vương, hắn cũng dùng tay lao đến đánh với cậu.

"Thiên cấp vũ khí trên người hắn không biết có bao nhiêu thứ tốt".

Linh hồn trầm ngâm suy nghĩ nhìn lấy Lạc Minh đang chật vật thở dài không thôi, Trần Thiên cùng Sư Vương đánh nhau nhưng Sư Vương lại rất nhẹ nhàng áp đảo Trần Thiên, cậu chặt vật trong mỗi lần tung vũ kỹ.

"Kiếm tốt".

Sư Vương nhìn Xích Lam Kiếm nói, cậu không rảnh để tâm cậu chỉ câu giờ chờ đợi cấm kỵ triệu hồi cho thiên đạo đánh xuống lôi kiếp.

Bên ngoài tông chủ của ngũ môn ai cũng lo lắng cho chính mấy đệ tử tông môn mình không bị sao, Như Tuyết nàng cảm nhận như nhìn sắp mất một thứ gì đó quan trọng.

Trần Thiên lúc này toàn thân đẫm máu y phục rách nhiều chỗ thở dốc nhìn Sư Vương vẫn không một vết thương.

"Chơi đủ rồi đến giết các ngươi".

Hệ Thống:[ triệu hoán cấm kỵ.

Nhật Nguyệt Thánh Kinh ].

Ùm Ùm Ùm.

Bên trong bí cảnh mây đen kéo đến Thiên Đạo Chi Nhãn mở ra nhìn ngay mộ địa rồi giáng lôi kiếp xuống.

Đùm Đùm Đùm.

Mộ địa lúc này lưng lây Sư Vương nhìn lên thấy những tảng đá đang đổ xuống ngay trên đầu hắn đưa tay lên chống đỡ giận dữ hét.

"Thiên đạo tại sao lại xuất hiện trong đây

Không gian bí cảnh lúc này bị bóp méo từng người ngũ môn bị truyền tống ra ngoài Trần Thiên nhìn thấy Sư Vương chật vật như thế cười rồi cũng biến mất.

Bên ngoài đang thảo luận tìm cách cứu bọn đệ tử lúc này trận pháp khởi động truyền từng đệ tử chết có, sống có, tàn phết cũng có, thấy cảnh này ai cũng lắc đầu, Như Tuyết đang đi tìm Trần Thiên bước ngang Lạc Minh hỏi.

"Có thấy đệ tử ta đâu không?".

Lạc Minh lắc đầu, Như Tuyết tiếp tục đi hỏi nhưng ai cũng lắc đầu khiến nàng như muốn tuyệt vọng lúc này Thiên Hành đến gần cô nói.

"Trần Thiên tiểu tử đó mạng lớn nha đầu con đừng lo".

"Không sao, lão đầu tử ta không khỏe muốn về phi thuyền trước".

Thiên Hành nhìn theo bóng lưng Như Tuyết lắc đầu, Lạc Minh bây giờ nhớ lại trong bí cảnh Trần Thiên kiên cường chiến đấu, hắn nhớ mình lúc đó chẳng còn tí lực nào nằm chờ chết.

"Sư tôn con còn gặp lại được hắn không?".

"Không khả năng hắn đã chết rồi".

Linh hồn trả lời, Tử Linh Môn Nhược Vũ chỉ là kiệt sức vết thương không nặng, nàng nhìn sang Thiên Minh Môn không thấy Trần Thiên thì không khỏi có chút đau buồn.

Nam Vực được thống trị bởi hoàng thất, một ngôi làng nhỏ mấy người dân đang mở lễ hội thì một cô bé chạy đến la lớn.

"Bên kia có người bị thương nặng kìa trưởng làng".

Một ông lão chống gậy bước ra nhìn cô bé và dân làng nói.

"Cứu người quan trọng, Tiểu Nhã dẫn bọn ta đến đó".