Chương 8: Nước Mắt

"Không nên kiêu ngạo, kiêu ngạo dễ thất bại".

"Dạ sư tôn".

Lạc Minh nói nhưng khuôn mặt lại lộ ra vẻ kiêu ngạo, linh hồn thấy vậy lắc đầu nghĩ cần rèn tâm tính lại.

Trần Thiên lúc này đang đứng giữa xác bầy yêu thú cầm trên tay thẻ bài 400 điểm, Tử Yên như cảm nhận được gì đó nhảy từ y phục cậu ra di chuyển thẳng về phía trước, cậu thấy vậy đuổi theo.

Tử Yên đi đến một hang động bên trong toàn là tinh thạch tím, Tử Yên đi vào trong hang động Trần Thiên cũng đuổi đến kịp, lúc này Tử Yên đi đến một viên tinh thạch tím bắt đầu hấp thụ nó, Trần Thiên thấy vậy ngồi xuống chờ đợi, một lúc sau Tử Yên hấp thụ xong bắt đầu biến hóa lớn hơn trước, màu lông cũng đậm hơn chỉ có đôi mắt vẫn trắng, cậu biết Tử Yên đã bước vào tu luyện nhưng cậu thắc mắc cái viên tinh thạch tím kia là gì, cậu đi lại nhặt lên cho vào nhẫn trữ vật đến khi hết tìm thấy, cậu ôm lấy Tử Yên ra ngoài.

Bên ngoài bí cảnh, tông chủ Tử Linh Môn lên tiếng.

"Không biết năm nay nó có xuất hiện nữa không".

"Ta nghĩ là có xuất hiện".

"Không phải năm ngoái nó không xuất hiện hay sao".

Lão tổ Thiên Hành lên tiếng.

"Cứ tùy duyên nó muốn xuất hiện sẽ xuất hiện".

Cả năm người gật đầu, ở đây Thiên Hành xem như lớn nhất, Như Tuyết lúc này vẫn đang chăm chú tìm thân ảnh Trần Thiên trên Phản Chiếu Kính nhưng không thấy.

Bên trong bí cảnh, Trần Thiên cùng Tử Yên ra ngoài cậu để Tử Yên vào y phục bắt đầu đi tìm người Thiên Minh Môn.

Lạc Minh lúc này đang giết yêu thú thì gặp người Bạch Đao Môn đến trước mặt cậu nói.

"Đưa thẻ bài đây".

Lạc Minh thấy tình thế bất lợi, cậu dùng bộ pháp sư tôn dạy mà chạy Bạch Đao Môn nhìn thấy Lạc Minh chạy đuổi theo nói.

"Mau đưa thẻ bài nếu không chết không đất chôn".

Lạc Minh không để tâm lời bọn Bạch Đao Môn hướng linh hồn trong nhẫn hỏi.

"Sư tôn giờ làm sao?".

"Chạy, sử dụng vũ kỹ cấp cao ở Tây Vực rất dễ gây chú ý".

Linh hồn nói, Lạc Minh cắn răng chạy lúc này tiếng nói truyền đến.

"Người Bạch Đao Môn lấy nhiều đánh ít thật mất mặt".

"Là ai?".

"Ta là con trai tông chủ Thiên Minh Môn Cao Tuấn".

Cao Tuấn bước ra ngoài, Lạc Minh lúc này chạy lại gần nói.

"Đa tạ sư huynh".

"Không có gì".

Cao Tuấn khoát tay nói.

"Thiên Minh Môn mạnh lắm sao?".

"Kẻ nào?".

Cao Tuấn hét, lúc này ba môn tông môn kia cũng lần lượt xuất hiện, Trần Thiên lúc này đi đến thấy ngũ môn tụ tập lại với nhau, cậu đi đến người Thiên Minh Môn.

RẦM RẦM RẦM.

Một tiếng động lớn, làm người của ngũ môn kinh động.

"Nó xuất hiện".

Nhược Vũ lên tiếng, bọn đệ tử từng tham gia lâu biết được nó là gì, còn như Trần Thiên và Lạc Minh mấy đệ tử mới gia nhập vẫn không biết nó là gì, lúc này từ lòng đất chui lên hàng trăm con yêu thú tiến về phía ngũ môn.

"Song Linh Tử Xích".

Nhược Vũ trên tay xuất hiện hai dây xích màu tím tấn công những yêu thú đang lao đến, các đệ tử cũng lần lượt tung từng vũ kỹ mà chém giết yêu thú, Trần Thiên thấy vậy cũng lao lên giết.

"Viêm Trụ".

ÙM ÙM ÙM, Viêm Trụ bắn ra hàng loại yêu thú bị chết, cậu nhìn xung quanh thấy những yêu thú này toàn nhất giai và nhị giai thì thấy làm kỳ lạ.

Lúc này từ lòng đất lại lên thêm yêu thú hay gì bị giết lần này bọn chúng giết người ngũ môn,

"Aaaa".

"Aaa cứu ta sư huynh".

"Ta không muốn chết".

Nhược Vũ thấy cảnh này không biết làm gì, nàng chỉ vừa giết yêu thú vừa suy nghĩ.

"Năm ngoái nó không xuất hiện, không lẽ là tích tụ yêu thú sao?".

Những đệ tử bị giết ngày càng nhiều, bên ngoài bí cảnh các tông chủ ngũ môn thấy cảnh này sắc mặt biến đổi.

"Chúng ta cưỡng ép đưa mấy đệ tử sống sót đưa về".

Tông chủ Tử Linh Môn nói, bốn người còn lại cũng gặp đầu lúc này tiếng nói truyền đến.

"Không phải năm người các ngươi muốn nó xuất hiện sao, giờ đã xuất hiện rồi các ngươi lại muốn cưỡng ép đưa về, các ngươi hãy để bọn nó tự trưởng thành trong bình cảnh đi".

Là Thiên Hành nói.

"Cái này".

Năm người nhìn nhau, Thiên Hành nói tiếp.

"Không lẽ các ngươi muốn bị bọn đệ tử sống dưới sự che chở hoài sao".

Năm người tiếp tục nhìn nhau rồi gật đầu đưa ra quyết định.

Bên trong bí cảnh, Trần Thiên đang liên tục tung vũ kỹ điều này làm cậu tiêu hao linh lực quá nhiều, cậu từ nhẫn lấy ra thanh kiếm sử dụng cậu quyết định lấy bọn yêu thú này làm đồ tập cho Kinh Tảo Hoành Thiên.

"Sư tôn tại sao đám yêu thú này lại hung hãn như thế?".

Lạc Minh cũng đã sắp cạn linh lực, linh hôn trong nhẫn trầm ngâm nói.

"Ta nghĩ nơi này không đơn thuần là bí cảnh, bên dưới khả năng cao là một địa của yêu thú".

"Vậy sư tôn người cảm nhận được gì không?".

"Không".

Lạc Minh nghe thấy lời đáp lại của sư tôn, hắn cũng biết sư tôn mình chưa hồi phục hoàn toàn nên không thể cảm nhận được mộ địa yêu thú, hắn cắn răng dùng vũ khí mà giết yêu thú, đám người của ngũ môn được xem là thiên tài trong tông môn chính mình nay cũng gần cạn linh lực.

Nhược Vũ dùng hai dây xích đánh giết yêu thú lúc này bọn yêu thú lui ra sau qua về lòng đất, bọn người thấy vậy thở phào nhưng chưa được bao lâu thì kinh ngạc trước sự rung động trong bí cảnh.

ẦM ẦM.

Một mộ địa từ lòng đất ngoi lên hút tất cả đệ tử ngũ môn vào trong, bên ngoài các tông chủ của ngũ môn thấy tình hình chuyển biến vượt quá tầm kiểm soát năm người bay đến năm cây cột, bắt đầu cưỡng ép đệ tử quay về.

"Không cưỡng ép bọn đệ tử quay về được".

"Có thứ gì đó đang chống lại lực lượng của chúng ta".

ĐÙM, cả năm người bị văng ra xa ho máu một ngụm máu mấy đệ tử chạy lại đỡ lên.

Như Tuyết thấy cảnh này trái tim siết lại nhìn cảnh Trần Thiên bị hút vào trong mộ địa, trên khuôn mặt cô xuất hiện giọt nước mắt, Thiên Hành ngồi gần thấy được cảnh này thì thở dài không thôi nghĩ trong lòng.

"Nha đầu này yêu chính đệ tử mình rồi".

Bên trong bí cảnh, đệ tử ngũ môn lúc này đang nằm bất tỉnh trong mộ địa, Nhược Vũ từ từ tỉnh dậy quan sát tình cảnh xung quanh thấy mấy đệ tử nằm bất tỉnh nàng lại gần kêu từng người.

"Này này tỉnh dậy tên kia".

Nhược Vũ tán vào mặt Trần Thiên, cậu tỉnh lại nói.

"Này không thể nhẹ nhàng hơn sau".

"Hứ".

Nhược Vũ tiếp tục đi kêu mấy đệ tử còn lại, Trần Thiên quan sát xung quanh mộ địa nói.

"Chúng ta bị hút vào bên trong nó rồi".

"Nói chính xác là mộ địa yêu thú".

Nhược Vũ nói.

"Mộ địa yêu thú".

Trần Thiên suy nghĩ, lúc này đám đệ tử cũng đã tỉnh lại.

"Chúng ta nên đồng lòng tìm lối ra bên ngoài".

Nhược Vũ lên tiếng, đám đệ tử thấy hợp lý gật đầu lúc này Cao Tuấn lên tiếng.

"Ai sẽ là người dẫn đầu".

Lời nói làm cho tấm cả nghi hoặc ai đủ năng lực để lãnh đạo không bị người những môn phái khác nói, đang lúc tranh đề cử thì một đàn yêu thú lại xông đến.

"Bây giờ không phải lúc giết yêu thú trước".

Trần Thiên lên tiếng, đám người đồng loạt gật đầu dùng vũ khí giết yêu thú.

"Sư tôn người nói nơi này có cơ duyên không?".

Lạc Minh vừa giết yêu thú vừa nói chuyện với linh hồn trong nhẫn.

"Có, mộ địa là nơi có rất nhiều cơ duyên đạt được hay không là do con".

Linh hồn nói, Lạc Minh gật đầu nhìn Trần Thiên không biết suy nghĩ cái gì nhưng trên gương mặt lại không giấu được sự ham muốn giết người, một lúc sau đấm yêu thú bị giết hết đám người trực tiếp ngồi xuống đất Nhược Vũ lấy đan dược ra chia cho tất cả đệ tử ngũ môn.