Chương 7: Nhẫn Trữ Vật

"Sờ đủ chưa".

Như Tuyết truyền âm cho cậu, Trần Thiên nhanh chóng lấy lại tinh thần đứng dậy nói.

"Sư tôn, đệ tử không cố ý".

Như Tuyết đứng dậy nhìn cậu nói.

"Ta đến đây xem ngươi có đi tàng kinh các lấy vũ kỹ và vũ khí chưa".

"À, đệ tử thấy vũ kỹ mình đã đủ rồi nên không đi lấy thêm".

Trần Thiên lắc đầu, Như Tuyết thấy cậu trên tay cầm Xích Lam Kiếm thì nói.

"Chuyện lấy vũ kỹ tùy ngươi, nhưng thanh kiếm ngươi đang cầm là thiên cấp khi dùng phải cẩn thận, đây không phải Trung Vực, Đông Vực, Nam Vực, Bắc Vực".

Như Tuyết ngừng lại một xíu rồi nói tiếp.

"Tây Vực là một nơi linh khí yếu kém nhất trong năm ngũ vực thiên cấp rất ít xuất hiện, nếu xuất hiện thì sẽ dẫn đến bị nhiều thế lực dòm ngó, nên đi chọn một vũ khí khác để dùng".

"Sư tôn người sao lại biết nhiều như thế?".

Trần Thiên nhìn trên bản đồ lúc đi Lâm Yêu Mạch thì biết đại lục rất rộng như cậu chưa có hoàn toàn nhận định về ngũ vực, Như Tuyết lúc này nhớ lại hồi ức nói.

"Lúc còn trẻ".

"Sư tôn người vẫn trẻ mà".

Trần Thiên lên tiếng, Như Tuyết liếc cậu một cái, Trần Thiên hiểu được nên ngậm miệng lại, thấy vậy nàng nói tiếp.

"Lúc còn trẻ ta vô tình đến được Trung Vực do truyền tống trận nhờ vậy đột phá nguyên anh sơ kỳ, ta ở đó học một thời gian nên cũng biết được rất nhiều thông tin của đại lục này".

Như Tuyết nói xong quay người rời đi, Trần Thiên nghĩ một lúc rồi quyết định đến tàng kinh các tìm vũ khí, cậu đi đến tàng kinh các bước vào đã gặp bà lão canh giữ nói.

"Đại trưởng lão biểu ta đưa cậu đi tìm một vũ khí tốt".

"Sư tôn ta".

Bà lão đi trước thấy vậy cậu đi theo đến một mật thất, bà lão nhấn tay vào cơ quan mở ra một nơi cắt giữa rất nhiều vũ khí từ địa cấp từ hạ phẩm đến thượng phẩm.

"Mời chọn".

Trần Thiên đi vào trong nhìn xem có rất nhiều loại kích, thương, đao, kiếm, cung, cậu lướt qua một vòng thấy được một thanh kiếm toàn thân màu trắng vô cùng tinh xảo, cậu đi lại rút thanh kiếm cầm lên chém vài đường thấy nó tương đối vừa tay, cậu thu lại nhẫn trữ vật đi ra ngoài.

Đi đến nơi chọn vũ kỹ cậu lướt qua một lượt thấy một loại vũ kỹ thú vị cậu lấy xem thử.

Viêm Trụ huyền cấp cực phẩm.

Viêm Trụ người sử dụng chắp hai tay lại với nhau bắn ra một cột lửa thẳng đến đối phương.

Trần Thiên lấy vũ kỹ rồi rời đi về Địa Minh Động thoáng sau đãi tới ngày ngũ môn thi đấu, lúc này tại quảng trường Thiên Minh Môn, Thiên Hành dẫn theo Cao Bân và Như Tuyết cùng đám đệ tử được chọn lên phi thuyền rời đi đến địa điểm tập chung của ngũ môn.

Như Tuyết lúc này đang đứng ngắm cảnh thì Trần Thiên đi đến bên cạnh nói.

"Sư tôn ngũ môn bao gồm những môn phái nào".

Như Tuyết liếc cậu nói.

"Không biết ngươi từ đâu tới lại không biết ngũ môn là những môn phái nào, để ta nói luôn ngũ môn bao gồm.

Tử Linh Môn.

Cuồng Huyết Môn.

Thanh Lân Môn.

Bạch Đao Môn.

Thiên Minh Môn.

Trong đó Tử Linh Môn mạnh nhất, Thiên Minh Môn yếu nhất, nên năm nay ngươi phải đạt giải nhất cho ta".

Trần Thiên gật đầu được thông tin cậu đi về phòng, cậu từ nhẫn trữ vật lấy ra quả trứng lấy được ở hang của Huyết Tử Xà, cậu quan sát thì không thấy gì đặc biệt cả, cậu hướng hệ thống hỏi.

"Hệ thống ngươi biết quả trứng này là gì không".

Hệ Thống:[ ký chủ chưa đủ quyền hạng ].

"Chưa đủ quyền hạng sao?, vậy phải chờ nó mở mới biết được".

Trần Thiên xếp bàn lại tu luyện, lúc này quả trứng từ từ nứt ra từ bên trong xuất hiện một con nhện tím bò lên người nằm đó, một thời gian sau Như Tuyết bước vào thấy Trần Thiên đang tu luyện thì rời đi.

Một ngày sau đến địa điểm tụ hợp ngũ môn, trong phòng lúc này Trần Thiên cũng mở mắt ra, cậu đứng dậy nhưng cảm giác có thứ gì đó đang nhìn xuống thấy một con nhện đang bám lấy quần, cậu nhìn xung quanh đã thấy quả trứng đã mở biết là con nhện này từ trứng chui ra, Trần Thiên cầm lên quan sát con nhện màu tím đôi mắt trắng vô cùng kỳ dị nói.

"Ngươi chưa có tên để ta nghĩ cho ngươi một cái tên… Tử Yên gọi ngươi là Tử Yên đi".

"Nghịch đồ tới nơi rồi".

Như Tuyết gọi cậu, Trần Thiên đem Tử Yên giấu vào y phục mình đáp lại Như Tuyết.

"Dạ sư tôn".

Cậu chạy ra ngoài đã thấy phi thuyền đáp đất, cậu đi xuống quan sát nơi tụ tập ngũ môn rất lớn chính giữa có năm cây cột, cậu thắc mắc hương Như Tuyết hỏi.

"Sư tôn năm cây cột đó làm gì thế".

"À, năm cây cột đó là trận pháp tạo ra bí cảnh cho các ngươi vào trong tham gia".

Lúc này người của bốn môn phái kia đã đến cậu quan sát thấy nữ nhân gặp ở hang khi bị Hắc Điểu truy đuổi.

"Nữ nhân hung dữ kia lại là người của Tử Linh Môn".

"Quen sao?".

Như Tuyết truyền âm cho cậu, Trần Thiên gật đầu, năm tông chủ đứng đầu mỗi người bay lên một cây cột.

"Năm nay Tử Tinh Môn ta lại đứng nhất".

"Hứ, tứ môn bọn ta lẽ nào không địch lại một mình Tử Linh Môn người".

"Được rồi đến cuối sẽ biết bắt đầu khởi động trận pháp đi".

Năm người gật đầu bắt đầu truyền linh lực vào khởi động trận pháp, xung quanh xuất hiện Phản Chiếu Kinh, tông chủ Tử Linh Môn lên tiếng.

"Khi truyền tống vào trong bí cảnh các ngươi trên tay sẽ xuất hiện lệnh bài, giết yêu thú sẽ có điểm bắt đầu".

Cả ngũ môn điều gật đầu, lúc này trung tâm bắt đầu xuất hiện năm cánh cổng các đệ tử lao vào trong, Trần Thiên thấy vậy lao theo.

Bí cảnh, Trần Thiên bị truyền tống đến một ngọn núi cao, cậu quan sát xung quanh rồi nhìn tấm thẻ bài bắt đầu di chuyển tìm yêu thú để kiếm điểm.

Một lúc sau, Trần Thiên tay cầm thanh kiếm trắng giết yêu thú lúc này cậu nghe tiếng đánh nhau, cậu di chuyển đến thì thấy nữ nhân đang đánh nhau cùng bọn người Cuồng Huyết Môn.

"Nữ nhân hung dữ".

Cậu nói xong tính quay người rời đi nhưng nhớ lại lúc ở hang động thì thở dài.

"Thôi coi như trả ơn nữ nhân này".

Cậu thu lại kiếm dùng Lăng Tinh Bộ lao ra vung quyền.

"Linh Động Quyền".

Bọn người Cuồng Huyết Môn bị đánh bất ngờ không khịp trở tay nên bị văng ra xa, nữ nhân nhìn thấy có người xuất hiện vui mừng tưởng huynh đệ đồng môn, nàng nhìn lên thấy người cứu mình là tên ở hang động tránh Hắc Điểu nói.

"Là ngươi".

"Là ta, có chuyện gì sao".

Bọn người Cuồng Huyết Môn lúc này tỉnh dậy nói.

"Khốn khiếp tiểu nhân hèn hạ".

Bọn hắn lao lại Trần Thiên.

"Chạy".

Cậu nắm lấy tay nàng đạp Lăng Tinh Bộ mà chạy khỏi bọn người Cuồng Huyết Môn, nàng còn chưa kịp định tình hình thì bị Trần Thiên kéo đi, một lúc sau cả hai thoát khỏi bọn người Cuồng Huyết Môn, cả hai dừng lại Trần Thiên nói.

"Chạy thoát rồi".

"Buông tay ta ra".

Trần Thiên nghe vậy buông lấy tay mình ra nói.

"Ta cứu cô lần này xem như hòa nhau, ta tên Trần Thiên cô tên gì?".

"Ta tên Nhược Vũ".

Nhược Vũ đáp, cô lấy ra đan dược từ nhẫn trữ vật ra ăn rồi nói.

"Được rồi chúng tay chia tay tại đây, hẹn ngày không gặp lại".

"Được hẹn ngày không gặp lại".

Trần Thiên tiếp tục di chuyển, Nhược Vũ nhìn theo bóng lưng cậu đến biến mắt rồi rời đi, ở một nơi xa một thân ảnh đứng giữa bầy yêu thú.

"200 điểm, quá ý không biết Trần Thiên hắn bao nhiêu".

"Tên Trần Thiên kia chỉ là may mắn thôi đạt được cơ duyên thôi, Lạc Minh con có ta chỉ dạy tiền đồ vô lượng".

Từ trong nhẫn trữ vật phát ra tiếng nói, thân ảnh này là Lạc Minh hắn vô tình đạt được nhẫn trữ vật bên trong giữa một linh hồn Hợp Thể.

"Sư tôn nói đúng con sẽ không làm cái bóng của tên khốn đó nữa, con sẽ đạp lên hắn bước lên đỉnh của địa lục".