Chương 23: Gặp Lại

Một trảo từ chân thân xuyên qua người Thiềm lão, từ khi chân thân xuất hiện nó đã trở nên cuốn hút mọi người trong trận chiến và mấy thế lực đang quan sát bằng phản thiên kính.

"Bạch Sát Ma Nữ này đúng là thiên phú hơn người đến cả chân thần cũng lãnh hội được..!!" Chủ của một môn phái quan sát nói, mấy đệ tử nhìn qua lại, một đệ tử lên tiếng hỏi:

"Môn chủ chân thân là gì?".

Tông chủ môn phái từ nhẫn trữ vật lấy ra một trục che mở ra đọc nội dung bên trong:

"Chân Thân một trong nhiều loại pháp tắc của thiên địa sơ khai, người lãnh hội được chân thân phải có ý chí kiên cường hoặc nhận được truyền thừa".

Mấy đệ tử xung quanh nghe vậy gật đầu dù cái hiểu, cái không, môn chủ cắt quyển trục vào lại nhẫn lên tiếng nghiêm giọng nói.

"Từ bây giờ không ai được đắc tội Thiên Minh Các, nếu không đuổi thẳng hoặc trừng trị theo nội quy".

Mấy đệ tử gật đầu, chân thân qua lời kể của môn chủ môn phái này liệu có đáng sợ như thế hay không?, chỉ là một loại pháp tắc của thiên địa sơ khai thông qua các điều kiện cần thiết thì ai cũng có thể lĩnh hội được, những người quan sát cũng làm điều tương tự với thế lực của mình.

Quay lại trận chiến, lúc này Thiềm lão đã nằm dưới đất thở yếu ớt, tay thay ôm lấy vết thương do trảo gây ra máu chảy không ngừng, miệng nói:

"Đây là lỗi của ta, không liên quan đến những yêu thú kia tha cho họ, khục, khục".

"Ta có thể tha cho ngươi và những yêu thú ở đây chỉ cần Yêu Môn gia nhập Thiên Minh Các là được" Như Tuyết thu hồi lại chân thân nhìn lão lạnh lùng nói, Thiềm lão nghe xong trầm ngâm suy nghĩ, lúc này Hỏa Tức Kê, Viêm Tử Hầu, Quỷ Mị Yêu Hồ lao đến Như Tuyết tung vũ kỹ.

"Phóng Hỏa".

"Hầu Quyền".

"Mị Hoặc".

Một luồng hỏa, một quyền, một trái tim chứa lực lượng tinh thần lao đến Như Tuyết, nàng nhìn ba người tung vũ kỹ rồi ung dung đạp bộ pháp né tránh.

"Bạch Linh Tuyệt Sát Bộ".

"Bộ pháp thật nhanh" Viêm Tử Hầu nhìn theo bước di chuyển kinh hãi nói, Quỷ Mị Yêu Hồ hiện về nguyên hình từ năm chiếc đuôi tỏa ra một làn sương hồng ra bên ngoài:

"Bộ pháp có nhanh nữa trúng Ảo Cảnh Sương của ta cũng không thể thoát được".

Hỏa Tức Kê và Viêm Tử Hầu nhìn nhau rùng mình, hai người cũng đã nến thử ảo cảnh sương rồi vô cùng nguy hiểm nhìn vào làn sương mờ ảo, cả đám người.

Như Tuyết lạc trong ảo cảnh trở về những ngày, tháng ở Thiên Minh Môn, nàng đủ nhận thức đây là ảo cảnh nhưng lòng nàng lại không muốn phá bỏ ảo cảnh này.

Như Tuyết bước vào Địa Minh Môn, nàng thấy những khung cảnh hiện ra trước mắt, Như Tuyết cắn răng, siết chặt tay đi tiếp vào bên trong tới phòng Trần Thiên cảnh mới lại xuất hiện là lúc nàng và Trần Thiên hôn nhau.

Nàng đưa tay vào trong mặt nạ sờ lên đôi môi đỏ mềm mại nhìn cảnh tượng trước mắt rồi tiếp tục đi qua, điều xuất hiện tiếp làm Như Tuyết thật sự là quyết tâm phá bỏ ảo cảnh, khung cảnh hiện về lúc ở thi đấu ngũ môn lúc này tìm kiếm tung tích của Trần Thiên:

"Khốn kiếp ảo cảnh, Bạch Sát Chân Thân - Bạch Sát Tấu Nhạc".

Một nữ tử xuất hiện tay cầm đàn trắng bắt đầu đánh những tiếng đàng vang lên ảo cảnh bắt đâu tan biến.

Bên ngoài đám người Hỏa Tức Kê, Viêm Tử Hầu, Quỷ Mị Yêu Hồ nhìn làn sương đang tan dần thì cười, Thiềm lão ngồi dậy từ nhẫn lấy ra đan dược uống vào nói:

"Bạch Sát Ma Nữ không dễ dàng bị đánh bại bởi một ảo cảnh như vậy đâu, chúng ta nên giảng hòa đây là cách tốt nhất".

"Này lão nói gì chứ bốn người chúng ta liên thủ không tin đánh không lại ma nữ này" Viêm Tử Hầu khuôn mặt đỏ chét nhìn Thiêm lão, hai người còn lại cũng gật đầu nhưng không bao lâu tiếng đàn truyền ra ngoài.

Bốn người thấy não mình đang bị tấn công nhanh chóng dùng linh lực bảo vệ, nhưng không tiếng đàn trực tiếp đánh vào linh hồn làm bốn người thổ huyết, nhìn vào làn sương đan dần lụi tàn bước ra làm một nữ nhân phía sau là nàng lànữ tử cầm đàn.

"Có lẽ yêu thú các ngươi cũng có quyết định rồi..!!" Như Tuyết nhìn khung cảnh xung quanh đầy máu me, xác chết người lẫn yêu thú nói.

"Chúng ta có thể giảng hòa..!" Thiềm lão biết kết quả sẽ không có lợi cho yêu thú, nhưng vẫn níu kéo dù một một chút hy vọng vẫn không có.

"Không, ta đã cho các ngươi một cơ hội nhưng từ khi các ngươi tấn công ta và cho ta vào ảo cảnh số phận các ngươi đã định" Như Tuyết lạnh giọng nói, không đợi đám người Thiềm lão trả lời, nàng từ nhẫn trữ vật lấy ra mấy viên đan dược ném đến bốn người nói:

"Chỉ cần các ngươi uống viên đan này có thể sống nhưng với điều kiện ta đã nói trước đó".

Nàng không phải lương thiện nhưng mấy canh giờ chiến đấu Thiên Minh Các bị hư hại không ít, và chết rất nhiều đệ tử cần người trợ giúp nên nàng quyết định trọng dụng vào yêu thú.

"Đây là thứ gì" Thiềm lão vẫn bình tĩnh hỏi, Như Tuyết mỉm cười bên trong mặt nạ nói:

"Khống Tâm Đan".

Bốn người nghe xong thì mặt đen lại, thân thể rung rẩy, bọn họ biến khống tâm đan chuyên dùng khống chế người khác, khi uống vào cần thuốc để điều trị nhưng tùy theo phương thuốc của người sử dụng.

"Ta có chết cũng không uống, đi chết đi ma nữ…" Viêm Tử Hầu đứng dậy lao đến Như Tuyết, nàng nhẹ nhàng dùng trảo xuyên qua đầu của Viêm Tử Hầu rồi bị ném sang một bên nói:

"Các ngươi muố như hắn".

Ba người còn lại nhìn xác của Viêm Tử Hầu cuối cùng uống vào, Như Tuyết thấy ba người đã uống vào đan dược hét lên:

"Trận chiến dừng lại ở đây được rồi, bây giờ Yêu Môn phụ thuộc vào Thiên Minh Các chúng ta, nên dừng lại còn mấy vị đang quan sát cũng nên về rồi".

Mấy người được phái tới nghe vậy thì truyền âm về được sự đồng ý rồi rút lui, còn đám yêu thú vẫn đang nhìn ba người đứng đầu thấy Thiềm lão gật đầu họ cũng hiểu nên dừng lại.

"Được rồi thu dọn tàn cuộc, bắt đầu xây dựng lại Thiên Minh Các cùng với sự giúp đỡ của Yêu Môn".

Lời nói ra mặt dù là phụ thuộc nhưng hầu như tất cả đều biết là bị ép buộc.

Đông Vực, Trần Thiên trên đường đi mua dược liệu nhìn thấy một thân ảnh tương đối quen thuộc, cậu đi lên đánh vào vai thân ảnh nói:

"Lạc Minh là người sao?".

Thân ảnh rung mình quay ra sao nhìn thấy khuôn mặt quen mà hơn một năm trước từng cho là chết đi:

"Là ta người còn sống sao Trần Thiên..?".

"Thật là ngươi vậy ngươi có biết tin tức sư tôn ta không?".

Trần Thiên kích động hai tay giữ lấy vai Lạc Minh nói, Lạc Minh bất ngờ không lẽ cậu không quay về Thiên Minh Môn sao:

"Sư tôn ngươi đã mất rồi, cả Thiên Minh Môn cũng đã bị diệt".

Trần Thiên nghe vậy cảm thấy có điều kỳ lạc nếu Lạc Minh còn sống thì chắc chắn phải biết tin tức của sư tôn cậu, nhưng Lạc Minh lại không biết đến sư tôn cậu chưa chết chỉ có hai khả năng, một là Lạc Minh là tay trong khiến Thiên Minh Môn bị diệt, hai là Lạc Minh không ở tông môn trong lúc bị tiêu diệt, cậu vẫn chưa thể xâc định được Lạc Minh là trong khả năng nào nên nói:

"Vậy sao, ta tưởng ít nhất cũng người sống sót chứ, vậy thôi ta rời đi trước".

Trần Thiên xoay người rời đi, Lạc Minh phía sau nhìn theo bóng lưng cậu đến biến mắt thì rời đi.

"Không ngờ hắn vẫn còn sống trong trường hợp như thế..!!" Linh hồn lên tiếng, Lạc Minh gật đầu đồng ý với sư phụ mình nói:

"Sư phụ nói đúng, hắn có thể may mắn trốn thoát được nhưng lúc này hắn đã không còn là đối thủ của con nữa".

"Không nên quá tự tin điều đó rất dễ sinh ra tính tự phụ, con nên tập trung tập luyện trong cuộc thi luyện đan sắp tới đi" Linh hồn.

"Dạ, sư phụ".

-----

Do Bận Nhiều Việc Nên Mình Viết Trễ Cũng Như Chậm Ra Chương Theo Lịch, Mình Sẽ Sắp Xếp Lại Để Ra Đúng Lịch Nhé 🥰🥰