Sáng hôm sau, Trần Thiên đứng dậy rời khỏi nhà nghỉ tìm đến Liễu Bắc trên đường mua ít dược liệu, tu vi cậu cũng đã là kim đan viên mãn không bao lâu sẽ tấn cấp nguyên anh sơ kỳ.
Tây Bắc Đại Lục, Nhân Yêu Vực một năm trôi Thiên Minh Các nhanh chóng mở rộng thế lực, khiến mấy thế lực lớn ở Nhân Yêu Vực khiếp sợ.
Yêu Môn đại sảnh một già, hai trung niên và một mỹ phụ ngồi tại bàn tròn bàn bạc.
"Chúng ta tập hợp được bao nhiêu yêu thú rồi?" lão già này là Thiềm lão bản thể là Thôn Thiên Cáp, một con cóc xanh, thân cao 3m, có thể sử dụng hai loại thuộc tính là mộc thuộc tính và thủy thuộc tính, bản thể Thiềm lão có thể thôn phệ vũ kỹ từ kẻ địch nhưng có con số nhất định.
"Thiềm lão, chúng ta tập hợp được rất nhiều yêu thú từ nhất giai đến ngũ giai đủ để đánh cùng Thiên Minh Các một trận" Hỏa Tức Kê tay cầm tờ giấy trầm tĩnh nói.
ĐÙM.
"Hừ, Thiềm lão đánh thì cứ đánh, lão cứ chần chừ không đánh, một năm này để Thiên Minh Các phát triển lớn mạnh rồi mới đánh..!!" Viên Tử Hầu đứng dậy đập tay mạnh vào bàn.
"Hú hồn…!!" tiếng nói kiều mị, đầy mê hoặc của mỹ phụ phát ra, năm cái đuôi trắng phía sau co lại như đang hoảng sợ, mỹ phụ này bản thể là Quỷ Mị Yêu Hồ một trong những loại yêu hồ tu vi sẽ tính bằng đuôi, Quỷ Mị Yêu Hồ có bộ lông trắng như tuyết, thân cao 2m, giữa ấn đường là một biểu tượng bông hoa năm cánh:
"Thiềm lão có cách tính của người, ngươi làm gì cằn gì tức giận đến đập bàn như vậy?".
Quỷ Mị Yêu Hồ cầm cây quạt che miệng lại cười, Viên Tử Hầu lường cô nói:
"Hừ, ta chỉ đang thắc mắc cách làm của Thiềm lão mà thôi".
"Đủ rồi, kế hoạch ta đã có, ta đã mua chuộc một số người trong Thiên Minh Các hỏi được một số tin tức quan trọng, vào tối nay chúng ta…." Thiềm lão nghiêm túc bắt đầu nói kế hoạch.
Thiên Minh Các, đại điện hiện tại có mặt rất nhiều người nhưng không khí xung quanh vô cùng tĩnh lặng, bên trên cao là một chiếc ghế trãi dài thân hình nữ nhân lười biếng đang nằm được che bởi một tấm màng màu đỏ, dâng ngang che lại dung mạo của nàng, khí tức hóa thần trung kỳ thu liễm gần như hoàn hảo, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, đôi mắt âm trầm đến cực điểm nàng là Như Tuyết một năm qua đi nàng thay đổi vô cùng nhiều, Như Tuyết lạnh lùng lên nhìn bên dưới nói:
"Hai người các ngươi tại sao lại bán đứng Thiên Minh Các?".
Bên dưới sảnh hai tên đang quỳ gối không dám ngẩng cao đầu, thân thể run rẩy, lắp bắp nói:
"Các chủ tha mạng, bọn ta nhất thời tham lam mấy thứ bọn yêu thú đó đưa cho".
"Tha mạng, đã là kẻ phản bội chỉ có con đường chết nhưng….!!" Như Tuyết dừng lại một lúc, hai tên phía dưới nghe được chữ nhưng thì vui mừng không thôi:
"Đa tạ các chủ, đa tạ các chủ".
"Ta chưa nói hết mà chỉ là hơi mệt nên dừng lại thôi, nhưng các ngươi có thể chọn một trong hai cách chết một là đau đớn, hai là thanh thản..!!" Như Tuyết nhắm mắt, tay đưa lên xoa lấy trán mình rồi nói tiếp:
"Ta quên, kẻ phản bội cũng không có quyền lựa chọn, người đâu đưa hai tên phản đồ này vào nhà giam tra tấn đến khai thông tin rồi cho chúng chết đau đớn nhất".
Từ bên ngoài hai, ba tên đệ tử đi vào trong kéo lấy hai tên phản đồ đi, hai tên này khuôn mặt méo mó, vừa khóc vừa hét:
"Các chủ tha mạng, các chủ tha mạng".
Tiếng hét ngày càng xa, đám người thở phào nhẹ nhõm, Cao Bân đứng dậy bước ra nói:
"Các chủ, bây giờ chúng ta tính sau?".
"Tính sau?, chuẩn bị đi tối nay chúng ta sẽ đón khách, không còn chuyện gì tất cả lui ra ngoài chuẩn bị đi" Như Tuyết phất tay nói, đám người đứng dậy rời khỏi ghế chắp tay đồng thanh nói:
"Các chủ chúng tôi xin lui về chuẩn bị".
Đám người lần lượt rời đi, Như Tuyết vươn tay lên xoa lấu ấn đường mình buồn bã nói thầm:
"Một năm rồi qua rồi sắp đến ngày dỗ của Trần nhi rồi..!".
Tối đến, bên ngoài Thiên Minh Các rất nhiều yêu thú chuẩn bị tấn công vào, bọn chúng mở miệng ra những giọt nước bọt chảy xuống đất, bên trong yêu thú cũng không ít yêu thú hóa hình tương đương với nguyên anh sơ kỳ, Thiềm lão tay chống gậy bước lên nói:
"Tiến công Thiên Minh Các".
Được lệnh phát động bọn yêu thú điên cuồng lao vào Thiên Minh Các, cả bọn tấn công vào bên trong không thấy bất kỳ đệ tử thay ai cả, Thiềm lão lóe lên ý nghĩ xấu hét lên:
"Trúng kế rồi, tất cả mau…!".
Chưa kịp nói hết câu thì một tiếng nói và đám người xuất hiện làm bọn yêu thú yên lặng.
"Chạy sao?, đã đến Thiên Minh Các các người nghĩ còn đường sống quay về sao?". Như Tuyết đeo mặt nạ trắng, y phục trắng bó sát cơ thể để lộ thân hình hoàn mỹ, đôi tay nàng mang lấy bộ móng trang trí cũng như vũ khí màu đỏ như máu.
"Bạch Sát Ma Nữ, hai thế lực chúng ta cũng xem như ngang nhau, ngươi nếu phát động trận chiến những thế lực khác sẽ nhân cơ hội đánh Thiên Minh Các, ngươi nên suy nghĩ lại" Thiềm lão nói, Như Tuyết nghe vậy đưa tay chống cằm làm ra hành động như đang suy nghĩ, Thiềm lão thấy thế vui trong lòng nói tiếp:
"Bạch Sát Ma Nữ, ngươi nên căn nhắc thật kỹ điều này rất quan trọng đối với các ngươi và bọn ta".
Thiềm lão quan sát đám đệ tử Thiên Minh Các bao vây hầu như không còn kẻ thở, thì không khỏi nghĩ nếu đánh bọn hắn sẽ chịu thiệt vô cùng nhiều, hắn lúc này chăm chú vào Như Tuyết quyết định của nàng như mệnh lệnh của nữ vương vậy.
"Lão nói cũng rất đúng..!!" Như Tuyết bỏ tay ra khỏi cằm than thở nói, Thiềm lão nghe vậy vui mừng nói:
"Chuyện ngày hôm nay xem như chưa có gì xảy ra, chúng ta làm hòa với nhau".
"Này ta chưa nói hết mà lão làm gì gấp thế, Thiên Minh Các bọn ta không sợ lũ ruồi đó đâu, giết xong Yêu Môn tiếp theo sẽ là đến lũ ruồi đó rồi thống nhất toàn bộ Nhân Yêu Vực, GIẾT" Như Tuyết nói xong lao lên, đám đệ tử phái sau lao đến bọn yêu thú, Thiềm lão mặt biến sắc hét:
"Cho ta giết lũ nhân loại này".
GẦM, GẦM, GẦM.
Trận chiến giữa Thiên Minh Các và Yêu Môn diễn ra, các thế lực khác đều phái thuộc hạ đem theo phản thiên kính để chiếu về xem.
"Bạch Sát Trảo".
Năm ngón tay Như Tuyết thành hình trảo hướng đến Thiềm lão.
"Cáp Mô Công"
ỘP, ỘP, ỘP.
Thiềm lão biến về bản thể nhả ra khí độc tới Như Tuyết.
"Kinh tởm" Như Tuyết lao lên không để khí độc, Bạch Sát Trảo hướng đến da của Thiềm lão nhưng không có ý ảnh hưởng, ' da dày quá ' Như Tuyết nghĩ.
"Haha, chỉ là một trảo nho nhoi đòi xuyên qua da của ta sao nhân loại ngu ngốc, Cáp Thủy Pháo Công" Thiềm lão mở miệng bắn ra cột nước đến Như Tuyết.
"Bạch Linh Tuyệt Sát Bộ" Như Tuyết đạp bộ pháp xoay mình nhanh chóng né khỏi vũ kỹ bắn đến, nàng thi triển kỹ năng phản đòn.
"Bạch Sát Song Linh Trảo".
Đôi tay nàng thi triển vũ kỹ, một trảo đến trước một trảo đến sau.
RẦM RẦM RẦM.
Mấy đệ tử và yêu thú xung quanh chiến đấu vô cùng mãnh liệu, máu me khắp nơi, xác chết nhiều vô số.
Mấy thế lực đang quan sát bằng phản thiên kính không khỏi cảm thấy may mắn, thầm nghĩ cũng may không phải thế lực họ nếu không đã chết mấy trăm lần rồi.
"A, nhân loại chết tiệt" Thiềm lão hét lên khi dính vũ kỹ của Như Tuyết, da thịt lão bắt đầu chảy máu, song trảo của Như Tuyết có kèm theo độc tính từ bộ móng nàng đang đeo.
"Đây là cái giá khi đụng vào Thiên Minh Các" Như Tuyết nhìn Thiềm lão lạnh lùng nói.
"Ngươi đừng nghĩ với chút độc của ngươi mà giết được ta, Lấy Thịt Đè Người" Thiềm lão nhảy lên cao, Như Tuyết nhìn lên thấy lão đang rơi xuống sắc mặt có chút biến sắc nói:
"Con cóc ghẻ này đúng là khó ăn quá, Bạch Sát Chân Thân".
Thiềm lão đang lao xuống thấy phía sau Như Tuyết xuất hiện một nữ nhân dung mạo y như nàng, khuôn mặt lão lúc này biến sắc nói:
"Nhân loại ngươi làm có thể lĩnh ngộ được chân thân được chứ?".
"Không điều gì là không thể, Bạch Sát Chân Thân - Bạch Sát Thần Trảo".
ĐÙM, ĐÙM, ĐÙM.