Chương 13: Phi Hành

Bên ngoài bộ lạc xà nhân, Trần Thiên cùng Thanh Nguyệt nắm tay nhau đi khiến trên đường xà nhân nào cũng nhìn nhưng lại không bàn tán gì.

"Nữ vương bệ hạ, ngài đã về còn nhân loại kia là ai".

Một trong những trưởng lão bước ra nói, Thanh Nguyệt liếc tên trưởng lão:

"Hắn là nam nhân bổn vương, sao cái ngươi có ý kiến".

"Chuyện này".

Cả đám trưởng lão trưởng lão nhìn nhau, đại trưởng lão từ trong đám người đi đến chỗ trước Thanh Nguyệt nói.

"Vậy nữ vương bệ hạ dẫn nhân… nam nhân của người về bộ lạc có chuyện gì?".

Hắn bị nàng liếc mới sửa lại cách nói, hành động nhỏ này làm Trần Thiên biết được nàng cũng đang tiếp nhận mình, cậu nắm chặt tay nàng hơn nữa, Thanh Nguyệt cảm giác được liếc cậu không khỏi nghĩ cậu bị thần kinh nàng nói:

"Ta tìm người truyền ngôi vị xà vương cho người khác".

"Nữ vương bệ hạ không nên vì nhân loại này mà bỏ vị trí nữ vương xà nhân tộc, cùng niềm tin con dân đặt cho ngài".

Một tên trưởng lão bất mãn trước lời nói của Thanh Nguyệt nói, nàng không nói nhiều đưa tay tung chưởng về phía trưởng lão vừa mới nói.

"Hắn là nam nhân bổn vương không được phép nói hắn là những nhân loại dơ bẩn kia".

Nàng trầm ngâm rồi quay sang nhìn Trần Thiên rồi hướng đám nữ nhân xà nhân nói.

"Đưa hắn về phòng bổn vương".

"Dạ nữ vương bệ hạ, mời ngài bên này".

Mấy nữ xà nhân chỉ tay về hướng cung điện, Trần Thiên buông tay nàng ra đi theo mấy nữ xà nhân về phòng Thanh Nguyệt, nàng thấy cậu đã đi xa nhìn lại đám trưởng lão:

"Đi vào trong nói".

Trần Thiên được dẫn đến phòng Thanh Nguyệt, cậu quan sát phòng nàng vô cùng lộng lẫy, trang nhã, cao quý cậu đi đến giường nàng nằm xuống mùi hương bay vào mũi cậu:

"Là thật thơm".

Thanh Nguyệt đã giải thích tất cả với đám trưởng lão thì bọn họ cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng, nàng đi về phòng thấy Trần Thiên đang nằm ngủ đi lại ngồi xuống lấy tay sờ lấy khuôn mặt cậu.

"Này nàng sờ đủ chưa".

Trần Thiên mở mắt ôm lấy nàng vào lòng, Thanh Nguyệt hừ một tiếng, cậu cười hôn lấy môi nàng, Thanh Nguyệt đáp lại.

Chụt chụt chụt.

Một lúc nhả môi ra, cậu nhìn khuôn mặt Thanh Nguyệt đỏ lên như tôm luộc, nàng nói.

"Nhanh.. bổn vương muốn".

Thanh Nguyệt tận thưởng sự ân ái do Trần Thiên mang lại khiến nàng yêu thích không thôi, nàng hôn lên cổ cậu đưa tay lột lấy y phục cậu ra.

"Khoan chúng ta vào một nơi".

"Nơi nào?".

Thanh Nguyệt đang hứng lại bị cắt đứt khiến nàng vô cùng khó chịu nói, Trần Thiên cười:

"Thả lỏng".

Cả hai tiến vào trong Ngũ Hành Giới, hai người quan sát không gian bên trong, cây cối um tùm, một hồi nước ở giữa, mặt cỏ mịn màng đôi lúc lại có gió thổi nhẹ qua những cành cây mặt nước chuyển động nhẹ nhàng.

"Đây là không gian pháp bảo sao?, rất đẹp".

Thanh Nguyệt cảm thán phong cảnh bên trong pháp bảo, Trần Thiên cũng bắt đầu thích pháp bảo này:

"Hệ thống Ngũ Hành Giới có được nâng cấp không".

Hệ Thống:[ kí chủ cần tìm những kiến trúc pháp bảo để dung hợp lại với Ngũ Hành Giới hoặc phù chú mới nâng cấp được ].

Trần Thiên gật đầu, cậu đi đến cạnh Thanh Nguyệt hỏi:

"Nàng thích nơi này sao?".

Thanh Nguyệt gật đầu đáp:

"Nơi này rất yên bình, nồng độ linh khí cao hơn bên ngoài rất nhiều, hơn nữa hồ nước này có thể thanh trừ tâm ma".

Trần Thiên nghe vậy bất ngờ nhìn hồ nước, từ trong y phục Tử Yên chui ra ngoài bắt đầu dạo chơi Ngũ Hành Giới, Thanh Nguyệt lột y phục đi xuống hồ nhìn cậu nói:

"Tiếp tục chuyện còn đang dở".

Trần Thiên cười tháo y phục mình ra bắt đầu đi xuống nước, cậu ôm lấy eo nàng cúi người bú lấy bộ ngực lớn.

"Ưm".

Thanh Nguyệt rên rỉ, nàng đưa tay xuống nước nắm lấy tiểu huynh đệ cậu vuốt ve, cậu nhả ngực nàng ra nói:

"Chúng ta thử tư thế khác".

Thanh Nguyệt gật đầu thấy vậy cậu bế nàng lên, cả hai nằm xuống cậu để nàng ngược lại hướng côn thịt ngay trước mặt nàng nói:

"Bút nó đi".

Thanh Nguyệt liếc cậu nhưng vẫn làm theo mở miệng mình ra phục vụ cho cậu.

"Ách, nàng đừng dùng răng".

Trần Thiên nói, cậu hướng dẫn cho nàng một lúc sau Thanh Nguyệt đã nuốt vào nhả ra, cậu thấy vậy cũng đưa lưỡi tiến vào trong u cốc nàng.

"Ưm… sướng lắm.. bổn vương.. thích lắm.. thật thoải mái".

Trần Thiên di chuyển tay đến đám lông đen trên u cốc nàng sờ.

"Ưm ưm.. ngứa lắm...đừng.. sờ".

Thanh Nguyệt nhả côn thịt ra liếc cậu nói, Trần Thiên cười buông lấy lông nàng ra tiếp tục công việc.

•••••

Một lúc sau u cốc nàng chảy ra nước cậu liếm vào không thấy có vị lạ mà là vị ngọt, cậu đánh mông nàng.

Bốp.

"Nằm xuống".

Thanh Nguyệt nghe vậy nàng nhả ra tiểu huynh đệ cậu, nằm xuống banh lấy đôi chân dài ra để u cốc lầy lội chờ đợi cậu cắm vào, Trần Thiên cần lấy tiểu huynh đệ chà sát bên ngoài cô bé nàng.

"Ưm ưm.. cho vào.. bên trong.. bổn vương".

Trần Thiên không tiếp tục trêu nàng bắt đầu tiến vào trong u cốc.

"Của nàng… vẫn chặt như vậy".

Bạch Bạch Bạch.

"Aaa.. mạnh nữa.. bổn vương.. thích lắm.. aa.. thật thoải mái".

Thanh Nguyệt hai chân giữa chặt hông cậu, hai tay ôm lấy thân thể cậu, hơi thở gấp gáp, ánh mắt nhìn cậu nhu tình đi mấy phần, Trần Thiên cảm nhận được bên trong cô bé nàng đang bóp chặt lấy tiểu huynh đệ cậu làm lúc di chuyển vô cùng hưng phấn.

•••••

"Aaa.. bổn vương.. sắp ra.. aa.. ưm ưm.. ta raaaa".

Thanh Nguyệt nàng nâng người lên cao từ u cốc chảy làn nước nóng ra bên ngoài, nàng cảm nhận tiểu huynh đệ cậu vẫn cương cứng bên trong mình chưa có dấu hiệu ra nói:

"Ngươi là trâu sau".

Trần Thiên nghe vậy ôm nàng đến gốc cây nâng một chân nàng lên nói:

"Phu quân nàng mà dám nói là trâu".

BẠCH BẠCH BẠCH.

"Aaa.. bổn vương.. nói đùa.. aaa.. thôi.. tha cho.. bổn vương.. ưm ưm".

"Gọi phu quân xưng thiếp ta tha cho nàng".

Trần Thiên mặt cười nói, Thanh Nguyệt nghe vậy cắn răng gọi.

"Phu.. phu quân… tha cho.. thiếp… ưm ưm.. chết mất… thiếp chết mất… thiếp sắp ra".

Trần Thiên nghe vậy tăng tốc độ luồng sinh mệnh bắn vào bên trong tử cung nàng.

"Ưm ưm.. thật thoải mái.. chết thiếp".

Thanh Nguyệt dựa vào ngực cậu bên dưới là một hỗn hợp lầy lội của hai người tạo thành, cậu ôm lấy Thanh Nguyệt nằm xuống thảm cỏ ngủ, một lúc sau nàng tỉnh dậy thấy Trần Thiên vẫn đang nằm ngủ thì đứng dậy, từ u cốc nàng tiểu huynh đệ tuột ra ngoài nàng nhìn thấy nó vẫn còn cứng sau cuộc mây mưa hai người không khỏi đỏ mặt, nàng quay người bước xuống hồ nước đưa tay xuống bên dưới u cốc sờ cảm giác có chút đau liếc Trần Thiên đang nằm ngủ.

Trần Thiên một lúc qua tỉnh lại không thấy Thanh Nguyệt thì quay người tìm nàng thấy nàng đang tắm, cậu đi lại bước xuống hồ ôm lấy nàng đưa tay sờ lấy đôi chân dài của nàng, Thanh Nguyệt tựa đầu vào ngực cậu nói:

"Ngày mai chúng ta có thể rời khỏi sa mạc rồi".

"Ừ, ngày mai bổn vương có thể đi cùng chàng rồi".

Thanh Nguyệt nhìn cậu trong mắt đã nhu tình, yêu còn lại chỉ một chút kiêu ngạo của bản thân, Trần Thiên nắm chặt tay nàng cúi người hôn nàng.

Chụt chụt chụt.

Hai lưỡi quấn lấy nhau ngươi tiến ta lui phối hộp vô cùng không nói nhiều một trận chiến lại nổi lên, tiếng va chạm xác thịt, tiếng thở gấp của nam nhân và nữ nhân.

Sáng hôm sau Trần Thiên đứng chờ nàng tại một nơi, Thanh Nguyệt bận rộn cho nghi lễ truyền vị trí nữ vương lại cho một nữ xà nhân tu vi kim đan trung kỳ từng là cận vệ của nàng, cậu lấy ra một hộp đan dược mở ra bên trong không có gì:

"Sư tôn người chờ con, con sẽ tìm lại linh hồn của người".

"Đang làm gì thế?".

Thanh Nguyệt lúc này bay đến, Trần Thiên cất lại vào trong nhẫn nhìn phía sau lưng nàng bất ngờ hỏi:

"Sao nàng lại có cánh".

"À".

Thanh Nguyệt nhìn thấy gươm mặt bất ngờ cậu thì cười giải thích:

"Tu sĩ phi hành được chia thành bốn loại, trúc cơ đạp kiếm phi hành, nguyên anh linh khí hóa cánh, luyện hư lăng không đạp bộ, loại thứ bốn là công pháp hỗ trợ người sử dụng hóa cánh".

Trần Thiên gật đầu nhìn nàng ngại ngùng nói:

"Nàng có thể phi hành nhanh hơn, nên ta ôm eo nàng để nàng phi hành giúp chặn đường chúng ta nhanh hơn".

"Hừ nằm mơ".

Thanh Nguyệt dùng cánh rời đi, Trần Thiên nhìn thấy chạy theo nói:

"Này này, nàng mau xuống chúng ta cùng đi bộ".