Chương 12: Ngũ Hành Giới

Hệ Thống:[ Nhiệm vụ: trợ giúp nữ vương xà nhân thoát khỏi kẻ thù.

Phần thưởng: Ngũ Hành Giới Thiên Cấp Hạ Phẩm ( Không gian chứa người sống, linh khí bên trong nồng đậm gấp nhiều lần bên ngoài ).

Thất bại: nữ vương xà nhân tộc chết ].

"Sao nhiệm vụ lại dính vào nàng ta chứ".

Trần Thiên ném lấy linh thạch rời đi tìm Nguyệt Thanh, lúc này Thanh Nguyệt đang bị kẻ thù truy đuổi.

"Nữ vương xà nhân tộc bán được rất nhiều tiền, haha".

Trong bọn truy đuổi có một tên lên tiếng.

"Khốn kiếp, nếu không phải các ngươi dùng chiêu trò bỉ ổi làm sao đánh được bổn vương".

Thanh Nguyệt hét, nàng bị truy đuổi ra khỏi sa mạc chạy một lúc thì đến ngõ cụt nàng quay người lại thì thấy bọn người đã đến.

"Hết đường chạy rồi ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi".

Một tên tay cầm đao bước ra nói, Thanh Nguyệt cắn răng nói thầm 'không lẽ bản vương sẽ chết ở đây sao', nàng lúc này nhớ đến tên thiếu niên cứu nàng ở sa mạc rồi lắc đầu nói nhỏ.

"Có lẽ sẽ không có trùng hợp nữa đâu".

"Này này, giữa thanh thiên bạch nhật lại bao vây một mỹ nhân các ngươi đúng là vô sỉ".

"Là ai?".

Đám người quay ra sao.

"Ta lão tổ tông các ngươi".

Trần Thiên đạp bộ pháp xuyên qua đám người đến cạnh Thanh Nguyệt che trước, Thanh Nguyệt nói.

"Ngươi không phải về Tây vực rồi sao?".

"Này không chào đoán ta sao, ta là đang cứu cô đó".

Trần Thiên nhìn nàng nói, bọn người thấy hai người không để mình thì lao lên nói.

"Tên khốn chịu chết đi".

"Đông vậy".

Trần Thiên đạp bộ pháp tránh né lấy ra Xích Lam Kiếm vừa tấn công vừa phòng thủ, Thanh Nguyệt quan sát thấy cậu chật vật chiến đấu, nàng cố vận dụng linh lực để hồi phục những vết thương bị đánh lén trước ở sa mạc.

"Khôi Minh Mộc".

Khôi lỗi xuất hiện lao lên đánh nhưng không được bao lâu cũng bị phá nát tu vi chênh lệch quá nhiều, Trần Thiên lúc này bị thương cũng không nhẹ, cậu nhìn đám người thấy bọn hắn đã thở nặng, cậu cất kiếm vào trong nhẫn lao lên vung quyền.

"Bát Cực Lôi".

"Linh Động Quyền".

RẦM RẦM RẦM.

Trần Thiên quanh thân thể lôi điện thỉnh thoảng lại có lôi điện bắn ra, tay đánh quyền vô cùng linh hoạt tới bọn truy sát, bọn hắn cũng không ngu chia nhau ra tấn công lấy thân thể cậu, Trần Thiên bị tấn công lui ra xa thân thể đầy vết máu thở thổn thểnh.

"Các ngươi đánh hắn đủ rồi".

Thanh Nguyệt di chuyển đến trước mặt cậu, bọn ngươi biến sắc nhìn nhau nói.

"Chạy".

"Hại bổn vương còn muốn chạy, Vạn Tiễn Xuyên Tâm".

Thanh Nguyệt lấy ra một cây cung đỏ bắn vào từng tên chạy đi.

"Á, nữ vương bệ hạ tha mạng cho tiểu nhân".

Giết hết mấy tên truy sát, nàng quay sang nhìn Trần Thiên thân thể đầy vết thương máu chảy xuống đất nói.

"Bổn vương dìu ngươi đi tìm hang động".

Thanh Nguyệt nắm lấy thân thể cậu lôi đi, Trần Thiên hướng nàng la to.

"Này không biết nhẹ nhàng với người bị thương sao?".

Chiều cả hai tìm được một động động lớn vào bên trong đốt lửa Thanh Nguyệt đứng lên nói.

"Ta đi ra ngoài tìm thức ăn".

Trần Thiên ngồi dựa vách đá nhìn theo bóng lưng nàng nhìn đến đôi chân dài nói.

"Lần trước vẫn là đuôi rắn mà sao bây giờ lại thành chân rồi, tổng kết nhiệm vụ đi hệ thống".

Hệ Thống:[ keng.

Nhiệm vụ: trợ giúp nữ vương xà nhân thoát khỏi kẻ thù.

Phần thưởng: Ngũ Hành Giới Thiên Cấp Hạ Phẩm.

Trạng thái: hoàn thành ].

Trên tay cậu xuất hiện một ngọn núi nhỏ nhìn vô cùng sinh động cảm giác như một vật sống chứ không phải là pháp bảo vô tri vô giác.

"Này ăn đi".

Thanh Nguyệt đi về từ nhẫn lấy ra rất nhiều loại trái cây, linh quả.

"Đa tạ".

Trần Thiên cầm mấy trái lên ăn, Thanh Nguyệt cũng cầm lên ăn từ tốn, một lúc sau đứng lên cả hai cảm thấy thân thể nóng lên, Trần Thiên giao tiếp với hệ thống.

"Hệ thống ta bị sao vậy, trái cây và linh quả đâu phải xuân dược đâu?".

Hệ Thống:[ keng, ký chủ ăn phải Diễm Dược Quả công hiệu như xuân dược nhưng mạnh hơn gấp mấy lần ].

Cậu nhìn hình trong hệ thống thì nhớ lại Thanh Nguyệt đem về hai ba quả, cậu và nàng đều ăn hết liếc đến đã thấy nàng khuôn mặt đỏ lên, hơi thở không ổn định nhìn cậu bắt đầu tiến đến đưa lưỡi liếm lấy cổ cậu.

Trần Thiên cảm giác sắp mất đi lý trí hai tay cậu chụp lấy vai nàng bốn mắt nhìn nhau, cậu và nàng tiến môi lại gần nhau đặt nụ hôn.

Chụt Chụt Chụt.

Nhả lấy môi ra nước bọt hai người kéo ra, Nguyệt Thanh linh lực phùng phát y phục hai người biến mất.

Trần Thiên nhìn thấy tiểu huynh đệ mình dài hơn 23cm, bề ngang 4, 5cm, không lấu khỏi tự hào. Thanh Nguyệt thân thể vô cùng hoàn mỹ bộ ngực lớn, eo thon, bờ mông căng tròn, dàn da trắng, đôi chân thon dài, cậu nhìn Thanh Nguyệt thở nặng nói.

"Ta sẽ chịu trách nhiệm".

Nói xong cậu cũng không còn lý trí, cậu đè nàng xuống hôn lên cổ nàng, đôi tay đặt lên bộ ngực lớn của nàng bớp.

"Ưm ưm ưm".

Thanh Nguyệt rên, nàng vòng tay ôm lấy cổ cậu nhả môi ra, cậu cầm lấy côn thịt bắt đầu tiến vào u cốc nàng.

Phốc.

"A".

Thanh Nguyệt la lên khuôn mặt đau đớn máu trinh chảy từ u cốc nàng ra ngoài, Trần Thiên lại mất đi lý trí chỉ biết giao hoan một cách hoang dã, không để ý đến biểu hiện trên khuôn mặt nàng.

Bạch bạch.

"Aa.. ưm ưm.. sướng lắm.. aaa.. mạnh nữa… thật thoải mái".

•••••••

"Ưm ưm.. mạnh nữa… bổn vương.. sắp ra... raaaa~".

Thanh Nguyệt cao trào từ u cốc nàng chảy ra dâm thủy hòa cùng máu trinh, nàng lúc này lấy lại lý trí nhìn thiếu niên trẻ tuổi cũng như người đàn ông của đời nàng, xà nhân tộc có một luật lệ chỉ trao lần đầu cho người đàn ông mình yêu, nếu đã trao thì không thể phản bội lại người mình chọn kể cả nàng là nữ vương cũng không thể làm trái.

Tiểu huynh đệ vẫn cương cứng ở trong cô bé nàng, cậu chưa có dấu hiệu lấy lại được lý trí tiếp tục di chuyển.

Phạch phạch.

"Aa.. nhẹ lại.. chết bổn vương… ưm ưm".

Tiếng va chạm xác thịt vang lên đến tối mới dừng lại, trong hang động Trần Thiên ôm lấy Nguyệt Thanh sau cuộc mây mưa kéo dài cậu ra bên trong nàng một lần, còn nàng lại không biết ra bao nhiêu lần, cả hai im lặng không nói một lời lúc này Trần Thiên ôm chặt lấy eo nàng nói.

"Nàng đã là nữ nhân của ta, ta Trần Thiên sẽ không phụ lòng nàng".

"Hy vọng ngươi nói được làm được, đời này nếu ngươi phụ bổn vương, bổn vương có chết cũng kéo ngươi theo".

Thanh Nguyệt tựa vào ngực cậu nói, Trần Thiên hôn lấy tóc nàng rồi nói.

"Ngủ đi".

Sáng hôm sau, hai người mặc lấy y phục hoàn tất rồi tiến vào sa mạc, cậu nắm tay Thanh Nguyệt nói.

"Hay là nàng đi theo ta, ở nơi này tu vi có thể không tiến bộ thêm bước nào cả".

Thanh Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ rồi nói.

"Theo bổn vương về xà nhân tộc để tìm người thay thế vị trí của nữ hoàng xà nhân tộc".

Trần Thiên gật đầu cả hai cùng nhau đi đến xà nhân tộc, xà nhân tộc đại điện lúc này các trưởng lão ngồi vào bàn thảo luận vụ nữ vương mất tích.

"Đại trưởng lão, ngươi không nên cho nữ vương ra ngoài một mình".

Một trưởng lão đứng dậy lên tiếng các trưởng lão khác cũng gật đầu đồng ý, đại trưởng lão đập bàn hét lên.

"Các ngươi ai không biết nữ vương còn trẻ nóng tính, háo thắng thích đi một mình chứ".

Mấy trưởng lão cũng ngậm miệng lại, đại trưởng lão quét mắt ngang từng người nói.

"Bây giờ cần tìm lại nữ vương là cách tốt nhất".

Đám trưởng lão gật đầu, một tên xà nhân tộc đi vào la lên.

"Đại trưởng lão, đại trưởng lão".

"Có chuyện gì từ từ nói".

Đại trưởng lão nhìn tên xà nhân tộc nói, tên xà nhân tộc hít thở bình tĩnh nói.

"Là nữ vương bệ hạ trở về còn đem theo một nhân loại nữa".

"Các gì ngươi nói nữ vương bệ hạ đem nhân loại quay về?".

Đám trưởng lão giận dữ nói, đại trưởng lão trầm ngâm nhớ lại người thiếu niên từng cứu nữ vương của bọn họ, hắn lại phái người giết cậu, nữ vương khi biết chuyện đó trách mắng hắn không thôi.

-----

Chúc Mọi Người Ngủ Ngon Đăng Cho Mọi Người Xem, Mai Bận Sợ Không Ra Chương Được.