Thiên Minh Môn - Địa Minh Động, một thân ảnh vẫn nằm trên ghế nhưng khuôn mặt đầy buồn bã.
"Trần Thiên ngươi nói ta nghe, ngươi còn sống không?".
Như Tuyết sờ lên môi mình nói, bên trên Thiên Minh Môn có hai thân ảnh một người chân đạp phi kiếm, một người lưng sau là một đôi cánh xanh hắn nói to.
"Thiên Minh Môn có hai sự lựa chọn một là diệt môn, hai là quy phục".
Tiếng nói làm cho toàn bộ Thiên Minh Môn chấn động, Thiên Hành đang ngồi trong phòng bị tiếng nói làm cho kinh động.
"Cường giả".
Thiên Hành đi ra thấy hai thân ảnh đứng trên đầu mình một người đạp phi kiếm, một người linh khí hóa cánh thì thầm nói có điều không lành, Thiên Hành chắp tay nói.
"Không biết hai vị tiền bối đến đây làm gì?".
"Ta không muốn nhắc lại".
Tên linh khí hóa cánh nói, Thiên Hành trầm ngâm suy nghĩ, Lạc Minh lúc này trong phòng cũng nghe được tiếng nói cũng nhìn ra xem.
"Một tên nguyên anh viên mãn, một tên hóa thần trung kỳ, con lấy ra dịch linh phù phòng ngừa bất trách".
Linh hồn nói.
"Dạ sư tôn".
Lạc Minh lấy ra một tấm phù cầm trên tay chỉ cần có nguy hiểm lập tức bóp nát, Như Tuyết bước ra đứng cạnh Thiên Hành nói.
"Lão đầu tử Thiên Minh Môn chúng ta yếu nhưng không quy phục làm tay sai cho kẻ khác".
Thiên Hành nhìn lại đám trưởng lão và đệ tử đều gật đầu thấy cảnh này tên có cánh lắc đầu đưa thay cao nói.
"Một lũ ngu ngốc, Thiên Sơn Trấn".
Một ngọn núi cao xuất hiện trên Thiên Minh Môn bắt đầu rơi xuống, Lạc Minh lập tức bóp nát dịch linh phù.
"Khởi trận pháp hộ tông".
Thiên Hành lên tiếng tất cả đệ tử chạy đông chạy tây khởi động trận pháp, tên đứng trên phi kiếm nhìn đám đệ tử Thiên Minh Môn nói.
"Bốn môn phái kia đã thuần phục rồi, môn phái các đúng là không biết sống chết".
Trận pháp khởi động Thiên Minh Môn được bao quanh đám đệ tử, trưởng lão, Thiên Hành nhìn ngọn núi sắp rơi xuống.
RẦM.
Trận pháp tông môn biến mất hoàn toàn khi chịu vũ kỹ cấp cao với tu vi trên lệch quá cao, bọn người Thiên Minh Môn lấy tu vi mình chống trả lúc này Thiên Hành nhìn đám đệ tử nói.
"Ai chạy được thì chạy, ta mở đường, giữ núi xanh lo gì không có củi đốt".
Đám đệ tử nghe vậy khuôn mặt rơi xuống nước mắt mà rời đi, bọn họ được Thiên Minh Môn nuôi lớn, Thiên Minh Môn như nhà bọn họ nhưng nay lại phải rời xa, thấy bọn đệ tử rời xa thì Thiên Hành nhìn lại Như Tuyết nói.
"Nha đầu con cũng rời đi đi".
Như Tuyết lắc đầu nói.
"Lão đầu tử, ta không rời đi".
"Sư muội, muội tuổi còn trẻ đã đột phá nguyên anh có khả năng trả thù cho tông môn".
Cao Bân lên tiếng, Như Tuyết nhìn xung quanh thấy đám trưởng lão ai cũng gật đầu, nàng thở dài nói.
"Lão đầu tử cùng các ngươi bảo trọng".
Như Tuyết quay người rời đi cùng đám đệ tử, Thiên Hành, Cao Bân cùng đám trưởng lão nhìn theo nàng rời đi rồi nhìn nhau gật đầu tất cả dùng hết linh lực đánh phá Thiên Sơn Trấn.
"Không giết sao?".
Tên phi kiếm hỏi, Tên có cánh lắc đầu nói.
"Một lũ kiếm thôi đừng quan tâm".
ĐÙM ĐÙM ĐÙM.
Thiên Sơn Trấn làm cả Thiên Minh Môn đổ nát, các môn phái khác nhìn từ xa thì lắc đầu nếu lúc đó học không quy phục kết cục sẽ giống Thiên Minh Môn.
Sa mạc Trần Thiên vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra tại Thiên Minh Môn, cậu vẫn tìm đường quay về đồng hành cùng cậu có nữ xà nhân cả hai dừng lại tại một hang động nhỏ, sa mạc cũng có ít loài yêu thú sinh sống Trần Thiên giết rồi đem về nướng ăn, cậu hỏi nữ xà nhân.
"Nghĩ được tên chưa?".
Nữ xà nhân trầm ngâm nhìn mặt trăng rồi nói.
"Thanh Nguyệt đi".
Trần Thiên gật đầu, ăn xong cậu ngồi tu luyện Thanh Nguyệt đi ra bên ngoài ngắm mặt trăng như suy tư gì đó.
Sáng hôm sau, hai người lại bắt đầu đi tiếp lúc này hai ba xà nhân từ cát trồi lên bao vây hai người một xà nhân già bước ra nói.
"Nữ vương bệ hạ".
"Nữ vương?".
Trần Thiên lúc này nhìn sang Thanh Nguyệt nói.
"Cô là nữ vương xà nhân tộc".
"Sao?, hối hận khi cứu ta".
Thanh Nguyệt lúc này tiến về chỗ xà nhân đứng, Trần Thiên lắc đầu nói.
"Không, chuyện ta đã làm thì không hối hận".
"Ngươi đi theo đường này sẽ về Tây Vực".
Thanh Nguyệt chỉ tay về hướng tây vực nói, Trần Thiên gật đầu nói.
"Đa tạ".
Cậu rời đi, xà nhân già nói.
"Nữ vương tại sao lại thả nhân loại đi".
"Hắn từng cứu ta một mạng, ta thả hắn xem như trả ơn, ngươi có vấn đề gì sao đại trưởng lão".
Thanh Nguyệt trừng mắt nhìn xà nhân già, nàng hóa cánh rời đi, đại trưởng lão nhìn thấy nữ vương đi hướng đám xà nhân nói.
"Tìm hắn và giết chết".
Cả đám xà nhân lận xuống mặt cát bắt đầu đuổi theo hướng Trần Thiên rời đi, đại trưởng lão cũng rời đi về bộ lạc.
Trần Thiên liên tục di chuyển, cậu cảm giác có người đuổi theo mình thì dừng lại nói.
"Đã đến cũng đừng núp dưới cát chứ".
Năm sáu tên xà nhân trồi lên tay cầm vũ khí lao về phía cậu tấn công, Trần Thiên lấy ra Xích Lam Kiếm vừa đánh vừa nói.
"Xem ra lời nói của nữ vương các ngươi là vô nghĩ nhỉ".
Cậu đủ thông minh để biết không phải Thanh Nguyệt phái đám xà nhân tới chặn giết cậu.
"Bát Cực Lôi".
ĐÙM ĐÙM ĐÙM.
Mấy tia lôi điện làm đám xà nhân bất tỉnh Trần Thiên để lại lời nói rồi rời đi.
"Nể tình nữ vương của các ngươi tha cho các ngươi một mạng".
Mấy ngày sau, Trần Thiên lúc này cưỡi linh mã vui vẻ về Thiên Minh Môn, cậu bước lên từng bậc thang vừa đi vừa nói.
"Sư tôn con về rồi, sư tôn con về rồi, đệ tử yêu dấu của người".
Trần Thiên lên đến Thiên Minh Môn, cậu nhìn khung cảnh đổ nát xung quanh Thiên Minh Môn không thể nói được nữa, cậu đi tìm từng chỗ không thấy bất kỳ ai kể cả một cái xác người cũng không có, chỉ có những vết máu khắp nơi, Trần Thiên quỳ gối xuống tại chỗ la lớn.
"Sư tôn người ở đâu đệ tử người về rồi, tại sao người lại không ra gặp đệ tử người".
ÙM ÙM ÙM, rào rào rào ầm ầm, mây đen kéo đến tiếng mưa rơi và sét đánh làm Trần Thiên cảm giác mình rất cô đơn, cậu đã mất không còn gì cả, nước mắt cậu rơi hòa làm một với nước mưa, cậu hỏi.
"Hệ thống có cách hồi sinh người đã chết sao".
Hệ Thống:[ không thưa ký chủ ].
"Vậy không còn cách nào sao?".
Hệ Thống:[ còn có cách thưa ký chủ ].
"Cách gì nói ta nghe?".
Trần Thiên kích động chỉ cần có cách cậu sẽ bằng mọi cách để thực hiện nó.
Hệ Thống:[ khi các tu sĩ tu đến nguyên anh, tu sĩ sẽ có một thần hồn nếu như thân xác mình mất đi có thần hồn có thể đúc lại, trường hợp như sư tôn ký chủ cần phải tìm lại thần hồn bằng cách tạo một trận pháp tụ hồn trận ].
"Tụ hồn trận, tụ hồn trận, tụ hồn trận".
Trần Thiên liên tục lập lại tụ hồn trận, cậu đứng dậy rời đi khỏi đống đổ nát Thiên Minh Môn, cậu đi không lâu Như Tuyết cùng đám đệ tử còn sống quay lại tiếp tục tìm kiếm những thứ còn dùng được.
"Đại trưởng lão, chúng ta trả thù sao".
Một đệ tử bước đến gần Như Tuyết hỏi, nàng nhìn khung cảnh xung quanh trầm ngâm nói.
"Chúng ta tìm một nơi cách gây dựng lại Thiên Minh Môn từ từ phát triển chờ ngày báo thù".
Trần Thiên rời đi khỏi Thiên Minh Môn, cậu đi đến một quán trọ nhỏ ăn một ý đồ ăn rồi rời đi, cậu đi tìm trận pháp sư nhưng một tây vực nhỏ nhoi làm sao có được một trận pháp sư, cậu quyết định xuất phát đến nam vực nơi được hoàng thất thống trị.
"Lại phải đi qua sa mạc nữa rồi thật phiền phức".