Chương 9: Không có linh mạch.
Một câu nói nhàn nhạt, nhưng lại làm cho Khuynh Nguyệt không thể nào bình tĩnh: "Vì cái gì."
Mỗi ngày đều có một quả bom hẹn giờ bên người, nàng dù cho năng lực tâm lý cường đại cũng không thể chịu đưng, nếu không lỡ may ngày nào đó hắn phát điên, chặt nàng một đao, nàng biết tìm ai ăn vạ.
"Đã biết bí mật của ta, ngươi cảm thấy ta sẽ để cho ngươi đi sao? Trừ phi ngươi có thể giải quyết ác ma này."
"Ta không...... "
Oanh.
Khuynh Nguyệt còn chưa nói xong, bên ngoài lập tức truyền đến một trận oanh tạc.
Từ cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy cây đại thụ duy nhất trong sân, bị đánh thành mảnh vụn.
Khóe mắt Khuynh Nguyệt giật giật, cách một đoạn xa liền đem cây đại thụ to bằng hai người ôm đánh bay, hơn nữa không thấy bất kỳ động tác nào của hắn, thực lực này...
Nếu một chiêu kia đánh vào người nàng ...
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, cô nương ta nhịn!
Quay đầu, Khuynh Nguyệt cười giống như đồ ngốc, mặt đầy nịnh nọt: "Ý của ta là công tử ngài dáng dấp chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, ta đây sợ làm dơ bẩn mắt công tử, nếu ta mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt công tử, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng hoàn mỹ của ngài, sợ công tử ghét bỏ."
Khóe miệng người nam nhân nhẹ giật, chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa...
Nữ nhân chết tiệt, cư nhiên mượn cơ hội nói hắn lớn lên giống nữ nhân.
Có thể không giống nữ nhân sao, một người nam nhân trưởng thành như vậy, quả thật làm cho nữ nhân toàn thiên hạ hâm mộ ghen tị!
Nhìn đến bộ dáng chân chó của nàng, nam tử áp xuống cỗ hờn dỗi kia trong lồng ngực, tính, có thể bị dọa đến nói năng lộn xộn, chút chuyện nhỏ này không cần so đo.
"Ngươi biết chính mình xấu liền tốt, tuy rằng khá khó coi, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn."
Giọng điệu như ban ơn, ngữ khí khó xử, làm cho Khuynh Nguyệt phát điên.
Muội muội ngươi, xấu thì ngươi đừng có nhìn, xấu thì ngươi cút đi.
Nội tâm đang gầm thét, nhưng trên mặt vẫn chân chó lấy lòng: "Không biết công tử xưng hô thế nào."
"Ngươi hỏi cái này làm gì."
"Bằng không sau này ta nên gọi ngươi như thế nào."
"Diêm Lăng Quân."
Đôi mắt Khuynh Nguyệt mở to, tên khá quen thuộc, bất quá nghĩ mãi không ra.
Tên cùng hình tượng của hắn thật xứng, lãnh khốc khí phách, bừa bãi sắc bén.
Bá lâm thiên hạ, ngạo thị chúng sinh.
Diêm Lăng Quân thấy hai mắt của Khuynh Nguyệt mở to, không nói tiếp, sắc mặt không khỏi có chút cổ quái.
Đồ quê mùa từ đâu tới, hắn đã nói tên gọi, cư nhiên còn không biết hắn là ai.
Toàn bộ không gian đại lục, lại có người không biết hắn, cũng coi là kiến thức rộng.
"Đúng rồi, Diêm Lăng Quân, ngươi có biết tại sao ta lại không thể tu luyện linh lực hay không?"
Thân thể nàng mặc dù yếu ớt, nhưng cũng không có vấn đề gì khác, tại sao lại không thể tu luyện linh lực, rất buồn bực nha.
Huyệt thái dương của Diêm Lăng Quân giật giật, trên đời này còn có người dám gọi thẳng tên của hắn như vậy, khẳng định đã chết hết rồi!
Được rồi, nhìn nàng còn tác dụng, nhịn!
Nhàn nhạt quét nàng một cái: "Bên trong cơ thể ngươi không có linh mạch."
Người bình thường lúc mới sinh ra, đã chịu ảnh hưởng của linh lực xung quanh, ở đan điền sẽ từ từ hình thành linh mạch, có thể đem linh khí trong không khí chuyển hóa thành linh lực.
Linh mạch sẽ hình thành khi cơ thể được năm tuổi, dài ngắn tùy người, nó quyết định tốc độ chuyển hóa linh khí, tức là tốc độ tu luyện, chũng chính là người theo như lời nói là có thiên phú.
Cho nên rất nhiều người trước năm tuổi đều được bổ dưỡng các loại linh dược, linh vật Trúc Cơ, mục đích là làm cho linh mạch trong cơ thể không ngừng khuếch trương.
Lúc nãy giao thủ hắn cúng đã thăm dò qua, trong cơ thể Cố Khuynh Nguyệt, không có linh mạch.
Khuynh Nguyệt trong lòng lộp bộp một tiếng, nàng hiện tại đã mười sáu tuổi, đã sớm trải qua giai đoạn linh mạch sinh trưởng a.
Thảm, chẳng lẽ đời này đã định trước nàng chỉ có thể là phế vật không thể tu luyện linh lực sao?