Chương 24: Chương 24: Thân ái.

Chương 24: Thân ái.

"Thế nào thế nào, ăn ngon không?" Khuynh Nguyệt khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, hắn chính là người đầu tiên thưởng thức tay nghề của nàng.

Lần đầu xuống bếp, tự nhiên hy vọng sẽ được người khác khích lệ.

Diêm Lăng Quân mặt đen như đáy nồi: "Phòng bếp không có nước? Ngươi không biết nấu cơm phải thêm nước sao, cứng như đá thế này làm sao ăn."

Cố Khuynh Nguyệt sửng sốt một chút, chép miệng: "Thì ra ngươi thích ăn cơm mềm nha, không nói sớm.”

Diêm Lăng Quân, “……”

Ăn bám*…….

  • 吃软饭 ăn cơm mềm cùng một chữ với ăn bám.

Dựa vào!

Dù cho tĩnh dưỡng khá hơn nữa, cũng không nhịn được bùng nổ!

"Đây là ngươi làm cơm?"

" Đúng nha, lần đầu tiên làm."

Hít sâu, Diêm Lăng Quân thực bình tĩnh mà buông đũa, hắn không nên đối với nữ nhân này có hy vọng gì.

Lãnh đạm đứng dậy, trực tiếp đi tới phòng bếp nhỏ, có câu nói, tự mình động thủ, cơm no áo ấm.

Ghé vào trên bàn uống bát cháo thơm ngào ngạt, Khuynh Nguyệt rất muốn khen ngợi hai câu, tay nghề thật không tệ, nhưng khi nhìn tới đôi mắt u ám của nam tử, nàng vẫn rất thức thời lựa chọn câm miệng.

Kỳ thật chuyện này không thể trách nàng, nàng là một thiên kim tiểu thư, mười ngón tay không dính nước, loại kỹ thuật nấu cơm này, có khi nào đến phiên nàng động thủ.

Chẳng qua, Thánh Tử đại nhân đứng trên vạn người, hẳn cũng không cần tự mình nấu cơm đi, tay nghề làm sao lại tốt như vậy?

Nhìn sắc mặt của nam tử đối diện thật sự quá kém, cho nên Cố Khuynh Nguyệt rất thức thời cơm nước xong đi dọn dẹp bàn.

"Ngày mai đi Thánh Quang Học Viện.”

Khuynh nguyệt vừa mới bước một bước vào phòng, liền truyền tới thanh âm bĩnh tĩnh không gợn sóng của Diêm Lăng Quân.

Bước chân Khuynh Nguyệt ngừng lại, biểu tình ngơ ngác.

Học viện, tương đương với trường học ở hiện đại, ở đây từ mười bốn đến hai mươi tuổi, đều có thể đến học viện học tập.

Vì cái gì muốn tới học viện? Nguyên nhân rất đơn giản, vẫn đang tuổi đi học, học làm người học kiến thức, vạn nhất không học vấn không nghề nghiệp trở thành cặn bã xã hội*, biết làm sao.

*Giống đồ bỏ đi . Là thứ tạp nham, bẩn thỉu, tận cùng xấu xa của xã hội,...

Mà Thánh Quang Học Viện, là học viện lớn nhất không gian đại lục, không thuộc bất kỳ quốc gia nào, là học viện thánh Thiên Tông sáng lập, đặc biệt bồi dưỡng nhân tài ưu tú.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả học trò của Thánh Quang Học Viện đều có thể thành công gia nhập thánh Thiên Tông, trong hơn mười ngàn người, hàng năm có thể trở thành đệ tử của thánh Thiên Tông, chỉ có mười người.

Cạnh tranh khốc liệt ra sao, có thể tượng tưởng được.

Tuy là như thế, vì một phần ngàn cơ hội, những người đó cũng tranh đến đầu rơi máu chảy muốn chen vào Thánh Quang Học Viện.

Chẳng sợ không trở thành một thành viên của Thánh Thiên Tông, có thể từ Thánh Quang Học Viện tốt nghiệp, cũng trở thành đối tượng được kháp nơi lôi kéo.

“Đi làm gì.” Nàng cũng không có chí hướng rộng lớn, huống chi, lấy điều kiện của nàng, đoán chừng ngay cả cửa của Thánh Quang Học Viện cũng với không tới.

Thánh Quang Học Viện uy danh truyền xa, điều kiện nhập học hết sức khó khăn, nhìn chung chính là có thiên phú, phú nhị đại* hoặc là quan nhị đại.**

*Con nhà giàu.

**Chức quan cao.

Chính là có thân phận có tài năng xuất chúng, mà nàng một phế vật bị Giang gia đuổi ra khỏi phủ, ngay cả một cái cũng không phù hợp.

Diêm Lăng Quân khinh bỉ nhìn nàng một cái, “Ngươi đi học viện còn có thể làm cái gì.”

“Không đi.” Nàng ghét đi học.

Tuy rằng phương thức dạy học ở học viện cùng trường học hiện đại khác nhau, nhưng bản chất đều giống.

Diêm Lăng Quân hai mắt hơi trầm xuống, khí tức không vui càng ngày càng rõ ràng.

Cố Khuynh Nguyệt lạnh lùng nhìn lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng cà lơ phất phơ mà ngồi xuống, “Yên tâm đi thôi, cái bên trong cơ thể ngươi kia, trong một tháng tuyệt đối sẽ không thức tỉnh.”

Diêm Lăng Quân ánh mắt khẽ biến, ánh mắt nhìn về phía Khuynh Nguyệt thâm sâu mấy phần: "Nữ tử không tài mới là đức, có đôi khi quá mức thông minh đều không phải là chuyện tốt.”

Nữ nhân này, lưu manh vô lại, có chút chân chó, nhưng không thể không thừa nhận, nàng thực sự thông minh, thậm chí thông minh có chút đáng sợ.

Đôi mắt thanh triệt* như nước, hết thảy đều tinh quang**.

  • Trong suốt.

*Rực rỡ, sáng sủa.

Khuynh nguyệt nhếch miệng cười, “ Đa tạ khen ngợi."

Nếu chỉ để cho nàng đi Thánh Quang Học Viện, có lẽ nàng đoán không ra mục đích của Diêm Lăng Quân, nhưng chuyện kia nếu có cùng liên hệ với hoàng cung, vậy không khó đoán.

Thánh Quang Học Viện cũng có một con linh thú, Chiếu Dạ Ngọc Hổ Vương.

Nếu nói Thiết Giác Địa Toan Long là cự long có nửa đồng tiền quan hệ huyết thống với thần thú trong truyền thuyết, vậy thì cùng Chiếu Dạ Ngọc Hổ Vương lại có một đồng tiền quan hệ huyết thống.

Đồn đãi, thần thú có thể trấn nhiếp yêu ma quỷ quái, mặc dù chỉ là một chút quan hệ, nhưng là , Diêm Lăng Quân chính là đánh chủ ý này đi.

Mục đích hắn đi Thánh Quang Học Viện, khẳng định là Chiếu Dạ Ngọc Hổ Vương, đem nàng kéo lên, đoán chừng là sợ ác ma ở trong cơ thể hắn độ nhiên tỉnh lại.

Diêm Lăng Quân nhàn nhạt mà nhìn bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của Khuynh Nguyệt, trầm giọng nói: "Thánh Quang Học Viện, có thứ giúp ngươi khai triển linh mạch."

“Cái gì?” Khuynh nguyệt đột nhiên ngồi ngay ngắn, không thể không nói, cái này đối với nàng mà nói, dụ hoặc rất lớn.

Ngay sau đó nghi ngờ quan sát sắc mặt của Diêm Lăng Quân, người này nói thật hay giả, không phải là muốn lừa nàng đi đến đi.

Nhưng mà, nhìn hồi lâu, vẫn không tìm thấy chút manh mối nào trên gương mặt tuấn tú của Diêm Lăng Quân, không thể không nói đạo hạnh của nam nhân này quá sâu, nàng không phải đối thủ.

“Là thứ gì.”

“Tin hay không tùy ngươi.” Diêm Lăng Quân lười biếng mà ném xuống một câu, liền không để ý tới khuynh nguyệt.

Khuynh Nguyệt nghiến răng kèn kẹt, nam nhân đáng chết: "Ta đi!"

Khóe miệng Diêm Lăng Quân hơi cong, muốn cùng hắn đấu, nha đầu này còn non.

Thật sự nhìn không quen nhìn bộ dáng khoe khoang của Diêm Lăng Quân, Khuynh Nguyệt đột nhiên cười tươi: “Thánh Tử đại nhân, tuy rằng ta thực không muốn đả kích ngươi, nhưng quả thực không đành lòng để ngươi chẳng biết gì, linh thú đối với ma trong cơ thể ngươi, vô dụng."

Mặc dù nàng không biết trong cơ thể hắn là ma gì, nhưng lại có thể cảm giác được, không đơn giản, cho dù là thần thú, đoán chừng cũng không đối phó được, huống chi chỉ là một ít linh thú.

Khuôn mặt tuấn tú của Diêm Lăng Quân đột nhiên trầm xuống, hắn đương nhiên biết không có tác dụng gì, nhưng trên không gian đại lục này, đây là linh thú cấp bậc cao nhất.

Trừ phi, hắn có thể từ nơi này đi ra ngoài……

Nhìn thấy hắn trầm mặt, tâm tình Khuynh Nguyệt rất tốt, tức giận hôm nay cũng tan đi, còn rất có hứng thú mà khẽ hát.

" Thánh Tử đại nhân thân mến, ngươi tốn tâm tư trên người mấy con linh thú đó, còn không bằng nghĩ cách giúp ta khai triển linh mạch, tinh thần lực của ta sẽ được tăng cao, có thể giúp được ngươi."

Cà lơ phất phơ nói, làm tâm Diêm Lăng Quân hơi run một chút.

Thân mến...

Ba chữ này* cũng không thể tùy tiện nói với người khác, từ trong miệng một nữ nhân thốt ra, càng kinh thế hãi tục.

*Chữ này bên TQ là ba chữ 亲爱的.

Dù sao nơi này cũng không phải là người cởi mở của xã hội hiện đại, mà là người dân cổ đại bảo thủ.

Khuynh Nguyệt nhàm chán nghịch ngón tay, còn nhẹ nhàng khẽ ngâm nga, giống như không ý thức chính mình vừa nói cái gì.

Diêm Lăng Quân đột nhiên có chút tức giận, lời này chỉ có thể nói với người thân mật bên cạnh chính mình, nàng cũng có thể tùy tiện mở miệng sao.

“Không biết liêm sỉ.” Không vui mà ném xuống một câu, mang theo một cỗ bực bội không biết tên.