Chương 23: Chương 23: Đây là cái thứ rác rưởi gì.

Chương 23: Đây là cái thứ rác rưởi gì.

Khi Tư Thần Lương đem việc Thiết Giác Địa Toan Long chết đẩy hết tội lên người nàng, nàng cũng đã suy nghĩ xong, muốn đem chuyện này ôm hết lên chính mình.

Thời điểm nàng ở Ngự Hoa Viên tính kế Diêm Lăng Quân, trở lại khẳng định không chết cũng phải mất một lớp da, cho nên liền muốn giúp hắn gánh tội thay, đem ánh mắt mọi người dẫn tới trên người mình, lấy công chuộc tội.

Mặc dù ngay lúc đó tình huống rất mạo hiểm, nàng suýt chút nữa đang sống sờ sờ lại bị thiêu chết, nhưng nàng lường trước chính mình sẽ không có việc gì.

Nàng hiện tại vẫn còn hữu dụng với Diêm Lăng Quân, cho nên hắn khẳng định sẽ không để cho nàng chết.

Khuynh Nguyệt có chút thấp thỏm mà nhìn sắc mặt càng ngày càng lạnh của Diêm Lăng Quân, nàng đánh cuộc, đánh cuộc Diêm Lăng Quân không để cho người khác biết hắn giết Thiết Giác Địa Toan Long.

Cho nên khẳng định sẽ coi như lần này nàng giúp hắn, không so đo chuyện nàng tính kế hắn.

Chỉ là, trong lòng thật hoảng nha, một chút cơ sở đều không có.

" Ngươi đến tột cùng là ai." Hai mắt Diêm Lăng Quân híp lại mà nhìn Cố Khuynh Nguyệt.

Nữ nhân trước mắt này, cùng Giang gia thất cô nương trong đồn đại khác biệt quá lớn, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

"Cố Khuynh Nguyệt." Khuynh nguyệt mặt không đỏ tim không đập mà nói, nàng vốn dĩ là Cố Khuynh Nguyệt.

Diêm Lăng Quân nghe vậy hừ một tiếng: "Giang gia thất cô nương Cố Khuynh Nguyệt, trời sinh phế vật, tính tình yếu đuối, ngươi cùng nàng đều không phù hợp."

Tuy rằng nữ nhân trước mắt này không có linh lực, nhưng tuyệt đối không phải là phế vật, thân thủ quỷ dị kia, không kém bao nhiêu với một linh giả.

Còn trời sinh tính tình yếu đuối, chỉ bằng cái miệng nàng hoa ngôn xảo quyệt, ngay cả Thái Tử Càn thiên quốc cũng dám chống đối, người như vậy mà yếu đuối?

Lại không nghĩ Khuynh Nguyệt cười so với hắn càng lạnh hơn: "Thánh Tử đại nhân, ngươi hẳn là sẽ không cho rằng, một người đã từng suýt chết, sẽ còn giống như trước kia mặc người khi dễ đi. Tục ngữ có câu, bất tái trầm mặc trung bạo phát, tựu tại trầm mặc trung diệt vong*, mà ta, không muốn chết."

*Không thể bộc phát trong im lặng thì sẽ chết trong im lặng.

Cho nên nàng lựa chọn bạo phát.

Diêm Lăng Quân nhíu mày nhìn nàng trong chốc lát, cũng không truy cứu nữa.

"Còn không đi làm đồ ăn sáng."

Lời nói lạnh lùng vừa dứt, Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra: "Lập tức đi ngay."

Vèo một cái, người đã chạy ra ngoài, chỉ để lại một trận gió hỗn loạn.

Hô, chạy ra được một đoạn, khuynh nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rất may nàng đánh cuộc đúng.

Nàng liền đoán được, nếu Diêm Lăng Quân dùng nàng làm bia đỡ đạn để vào cung, vậy khẳng định là không muốn người khác biết, là hắn giết Thiết Giác Địa Toan Long.

Chẳng qua là nàng nghĩ không ra, lấy thân phận của Diêm Lăng Quân, coi như Càn Thiên Hoàng đế biết hắn giết linh thú hộ quốc, cũng tuyệt đối không có nửa câu oán hận, vì sao hắn lại sợ người khác biết.

Bên trong phòng, nhìn người chạy đi như cơn gió, Diêm Lăng Quân nhíu mày, hắn đáng sợ như vậy sao, sao lại cảm thấy nha đầu này như đang chạy trốn.

Hai mắt đột nhiên trầm xuống, không thể không nói, Cố Khuynh Nguyệt có thể dẫn lực chú ý của mọi người, đây là hắn nhạc kiến kỳ thành*.

*Nhạc kiến kỳ thành (乐见其成): vui mừng nhìn thấy thành quả.

Tuy rằng chuyện hắn giết Thiết Giác Địa Toan Long, trừ Khuynh Nguyệt không có người thứ hai biết, nhưng nếu tra kỹ hơn, cũng có thể hoài nghi đến trên người hắn.

Dù sao, ở trong Càn thiên quốc, có thể giết một con linh thú trung giai, cơ hồ không có.

Hắn có năng lực này, hơn nữa lúc ấy xuất hiện ở hoàng cung Càn Thiên.

Hắn không sợ Càn thiên hoàng đế, nhưng là hắn không muốn những người đó biết, nếu có người tìm hiểu nguồn gốc, việc trong cơ thể hắn có hai linh hồn...

Bị Cố Khuynh Nguyệt diễn trò như vậy, nháy mắt đem sự chú ý của mọi người đều dẫn tới người nàng.

Tuy rằng Cố Khuynh Nguyệt ở trong mắt mọi người là một phế vật, căn bản không có năng lực giết chết một con linh thú, nhưng nàng gần đây có nhiều nơi khác thường, làm cho người ta nổi lên nổi lên nghi ngờ.

Người khác muốn tra, nhất định là từ những nghi vấn trên người nàng điều tra, mà có hắn che chở, không người nào dám quang minh chính đại tra nàng.

Nói cách khác, chuyện này vĩnh viễn cũng sẽ không có kết quả.

Không trong chốc lát, khuynh nguyệt liền đem đồ ăn sáng làm xong, lục tục bưng mâm đi vào.

Mà Diêm Lăng Quân nhìn những thứ ở trên bàn kia, khuôn mặt tuấn tú liền đen.

"Đây là thứ rác rưởi gì."

Khuynh Nguyệt bưng hai chén cơm đúng lúc đi vào, ngẩng đầu nhìn ánh mắt ghét bỏ của hắn, thiếu chút nữa nổi khùng.

Ngươi nha, lão nương làm cực khổ như vậy, tóc cũng bị cháy một đoạn lớn, ngươi cư nhiên dám nói là rác rưởi!!

Bất quá Khuynh Nguyệt là người thức thời, bản thân còn chưa đủ năng lực, nàng sẽ không đi đụng vào họng sũng.

Hít sâu mấy lần, bình tĩnh cảm xúc, cười nói: "Bữa ăn sáng."

Thanh âm nghiến răng nghiến lợi kia, nghe sao thấy quỷ dị.

Diêm Lăng Quân mặt không cảm xúc mà nhìn nàng, sau đó cầm đôi đũa lên gắp một miếng thức ăn: "Đây là cái gì."

Cố Khuynh Nguyệt đảo mắt qua: "Trứng xào cà chua nha."

Khóe miệng Diêm Lăng Quân giật giật, cà chua rất tươi, rửa cũng sạch, nhìn vừa đỏ vừa to, gọn gàng xinh đẹp, phía trên còn có mấy giọt nước, chẳng qua là, ai tới nói cho hắn, tại sao cà chua lại không cắt, trực tiếp bỏ cả quả?

Còn có trứng gà, đỡ trán, nàng rốt cuộc có biết nấu cơm hay không, vỏ trứng cũng không tách, cứ như thế mà bưng lên.

"Cái này thì sao."

"Bông cải xanh xào thịt heo."

Diêm Lăng Quân hít sâu một hơi, bông cải xanh xào thịt heo, rất tốt, một cái bông cải xanh tròn tròn chiếm hơn nửa cái mâm, phía dưới để mấy cục than đen, thì ra là thịt heo.

"Kia vậy cái này, lại là cái gì." Nhìn trên bàn bày một nồi cá lớn, Diêm Lăng Quân duỗi tay mở nắp, mí mắt cuồng* giật.

*Điên cuồng, mãnh liệt.

Chỉ thấy trong nồi một con cá đang rất sung sướng bơi qua bơi lại, phía trên có mấy cọng hành cùng mấy miếng rau xanh, còn nổi một tầng dầu, nhìn vô cùng sinh động, trông rất đẹp mắt.

"Cá hầm ớt nha." Cố Khuynh Nguyệt nói xong nhìn vào trong nồi: "Y, con cá này tại sao còn sống?"

Sau đó sắc mặt hơi 囧: "Khụ khụ, có thể ta nấu những món khác nên quên mất, không lưu ý, cái này không cần ăn, chúng ta ăn cái khác."

Diêm Lăng Quân chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương giật giật, con cá này tại sao lại sống, con cá này tại sao lại sống...

Hít thở sâu, cố gắng đem xúc động muốn ném nữ nhân này đè xuống.

"Cái này lại là cái gì." Nhìn thứ kia trước mắt từng cái thật dài, màu vàng, Diêm Lăng Quân chỉ cảm thấy một trận buồn nôn.

Hắn nghĩ tới nhà xí......

Nôn......

Cố Khuynh Nguyệt nhếch miệng cười, "Cái này nha, chuối tiêu ngâm nước đường, là điểm tâm, ăn nhanh đi, đồ ăn đều lạnh rồi."

Hoàn toàn làm lơ mặt đen của Diêm Lăng Quân, Cố Khuynh Nguyệt ngồi xuống, cầm đũa hai mắt sáng lên nhìn hắn.

Đây chính là lần đầu tiên nàng nấu cơm, cũng không biết mùi vị như thế nào.

Nàng đường đường là chưởng môn của phái thông linh, cư nhiên cũng có một ngày xuống bếp, thật không dễ dàng a.

Nhìn vẻ mặt đang chờ khích lệ của nàng, tay Diêm Lăng Quân nắm chặt thành quyền, cố nén xúc động muốn giết người kia, cầm lấy đũa, hắn ăn cơm trắng, cũng được rồi đi.

Một miếng cơm vào miệng, Diêm Lăng Quân mày trực tiếp nhăn thành một cục, cứng rắn nói nhai mấy lần, gắng gượng buộc mình nuốt xuống.

Tu dưỡng* của hắn, không cho phép hắn phun ra.

*thái độ đúng mực, trình độ.