Chương 25: Thánh Quang Học Viện.
Khuynh Nguyệt khó hiểu, đây là sao, đang êm đẹp sao lại mắng người, hơn nữa ngữ khí kia, làm sao nghe là lạ?
"Ta nói chính là sự thật." Làm sao không biết liêm sỉ.
Thấy sắc mặt người nào đó thật sự không sao, cho nên Khuynh Nguyệt thức thời mà đem nửa câu sau nuốt trở vào.
Diêm Lăng Quân đè xuống cảm giác không vui trong lòng, đem rất cả cảm xúc giấu dưới gương mặt lạnh lùng, nói: "Nếu giúp ngươi khai triển linh mạch, ngươi có bao nhiêu chắc chắn?"
Hắn chưa từng nghĩ tới muốn giúp nàng khai triển linh mạch, kia cũng không phải một việc dễ dàng, nhưng nếu nàng thực sự nắm chắc, cũng không hẳn không thể thử một lần.
Hai mắt Khuynh Nguyệt sáng ngời, lại ra vẻ thâm trầm mà suy nghĩ chốc lát: "Nói không chừng."
Diêm Lăng Quân, “……”
Nói chẳng khác nào vô ích.
Bình tĩnh đứng dậy đi ra ngoài, hắn bây giờ không muốn nhìn đến nàng, cảm thấy bực bội.
Khuynh Nguyệt lười nhác mà ngồi ở ghế trên, ngón tay nhẹ chống cằm, nghiêm túc mà tự hỏi, rốt cuộc có bao nhiêu nắm chắc, chính nàng cũng không rõ ràng.
Luyện hồn thuật tổng cộng chia thành bốn giai cấp, mỗi một giai cấp đều cách xa nhau tiên sơn vạn thủy*.
*Nghìn núi muôn sông. Tỉ dụ đường đi nhiều, rất xa xôi, lắm hiểm trở.
Giai cấp đầu tiên khống hồn nàng đã tu luyện đến lô hỏa thuần thanh*, giai cấp thứ hai là rút hồn nhưng chỉ mới tiếp xúc tới cửa, còn chưa có lĩnh ngộ được tinh lực.
*Lô hỏa thuần thanh – 炉火纯青 – lú huǒ chún qīng (lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất; nguyên để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục.
Rút hồn, cố danh tư nghị, rút ra lấy linh hồn, có thể đem linh hồn tách ra ngoài cơ thể, tùy ý qua lại ở trong thiên địa**, tới lui như gió.
*Cố danh tư nghị [顾名思义] ✚ (gùmíngsīyì): Ý nghĩa của tên, tên như nghĩa.
**Trời đất.
Cũng chính là hồn lìa khỏi xác trong truyền thuyết.
Ngoại trừ có thể rút linh hồn của chính mình, cũng có thể đem linh hồn của một người mà cưỡng chế rút ra bên ngoài cơ thể, giết người vô hình.
Nàng vốn nghĩ, chờ rút hồn thành công, liền có thể đem linh hồn trong cơ thể Diêm Lăng Quân tách ra, nhưng nàng có dự cảm, ác ma đó không đơn giản, không phải nàng có thể đối phó.
Thánh Quang Học Viện, dựa núi gần sông, địa linh nhân kiệt, khắp nơi đều là linh khí quanh quẩn.
*Địa linh là tính chất thiêng liêng của đất nước. Cụ Phan Bội Châu viết: Dấu địa linh con Lạc cháu Hồng. Lâu nay ta thường nghe nói "Địa linh sinh nhân kiệt" có nghĩa là đất linh thiêng thì sinh người hào kiệt.
Cái biển màu đen làm bằng cây vạn tuế treo cao trên cửa lớn, “Thánh Quang Học Viện” bốn chữ to khắc hoa trầm ổn hữu lực, rõ ràng dày nặng nhưng bên trong lại đại khí.
Trước cửa đặt hai pho tượng sư tử đá sinh động uy mãnh, ngồi xếp bằng, khí phách mà trấn thủ một phương thiên địa.
Bên cạnh hùng sư, là hai hàng thị vệ hộ viện chỉnh tề, chia làm hai bên, mặt đầy nghiêm túc.
Đằng trước, là sáu trưởng lão của học viện, tất cả đều bày trận sẵn sàng đón quân địch.
Trưởng lão phía trước, còn lại là viện trưởng đương nhiệm Thánh Quang Học Viện Vân Thường Lâm.
Tất cả mọi người đều hoàn toàn nghiêm túc mang theo mấy phần khẩn trương cùng trông đợi, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.
Vân Thường Lâm tay đổ mồ hôi, ngẫu nhiên vươn dài cổ nhìn, trong mắt khó nén khẩn trương cùng hưng phấn.
"Mau nhìn bên kia, trận trượng thật lớn, đây là đang làm gì?"
"Không biết a, hình như là đang đợi người nào đó."
"Không phải đâu, mấy ngày liên tiếp viện trưởng cùng các trưởng lão đều kinh động, người nào lại có địa vị lớn như vậy?"
"Tin đồn, nghe nói Thánh Tử đại nhân đích thân tới Thánh Quang Học Viện, không biết có thật hay không..."
“Không có khả năng, Thánh Tử đại nhân là người nào, sao có thể tới Thánh Quang Học Viện của chúng ta..."
Học sinh chung quanh đều nghi hoặc nhìn về phía bên này, hơn nữa không tự giác mà thả chậm bước chân, tựa hồ muốn nhìn một cái, là người nào có mặt mũi lớn như vậy, cư nhiên viện trưởng tự mình lại đây nghênh đón.
Mà lúc nói đến Thánh Tử đại nhân, biểu tình mọi người đều nhất trí, đáy mắt đều lộ ra sùng bái cùng kính ý.
Đó là tín ngưỡng của bọn họ, cũng là bọn họ suốt đời theo đuổi.
Rốt cuộc, ở trong một mảnh lo lắng chờ đợi, một chiếc xe ngựa xa hoa mà khiêm tốn chậm rãi đi tới.
Tơ vàng bạc bố, lạc anh vờn quanh.
Cũng không dễ thấy, nhưng lại tản ra một cỗ khí phách khó mà làm người ta coi nhẹ.
“Tới tới, mau nhìn xem là người nào.”
“Ai ai ai, đừng cản trở ta nha, không thấy được."
Tất cả mọi người đều trông mong, duỗi dài cổ muốn xem, là nhân vật kinh thế hãi tục nào tới, cư nhiên lại nghênh đón phô trương như vậy.
Xe ngựa dừng hẳn, đầu tiên nhảy xuống là một người vải thô áo gai, tóc vấn thành một cục bánh bao, tay trái xách theo bọc nhỏ, tay phải dẫn theo một bọc nhỏ, trên lưng cõng một bọc lớn.
Một khe rãnh xấu xí trên khuôn mặt kéo thật dài, đầu nghiêng ngã, bộ dáng kia ủ rũ lại đầy bụng oán khí, giống như một thiếu nữ bị bức lương vi xướng*.
*Bức lương vi xướng. Nguyên văn là quan bức dân phản, bức lương vi xướng: 简直官逼民反,逼良为娼. Quan bức dân chúng làm phản, bức con gái nhà lành phải chôn thân trong kiếp xướng ca vô loài.
Toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh, người này so với nhân vật trong tưởng tượng của họ quả thực chênh lệch quá xa.
“Người nọ là ai vậy.”
"Đừng nói với ta đây là người viện trưởng chờ, hẳn chỉ là một tên sai vặt đi."
“Nôn, thật là xấu xí, tại sao lại có thể có tên sai vặt xấu xí như thế, nhìn là muốn nôn."
"Là rất xấu, may là nam nhân, nếu là nữ nhân, kia còn không bằng tự sát...."
Khuynh Nguyệt vốn dĩ một bụng khí, hiện tại nghe người khác nói nàng là nam nhân, trong nháy mắt như bị giẫm phải đuôi, thiếu chút nữa dậm chân, mắt lạnh quét ngang, oán hận liếc mọi người.
Nháy mắt như gió lạnh thổi qua, hiu quạnh không tiếng động.
Bà nội nó, con mắt nào của những người đó nhìn nàng giống nam nhân.
“Hẳn là không phải cái nam nhân đi, ngươi nhìn gương mặt kia của nàng đi, tuy rằng xấu, nhưng nhìn hình dáng kia giống nữ nhân."
“Không có khả năng, nữ nhân sao có thể không có ngực.”
“Có thể là tuổi còn nhỏ, cho nên còn có chút nhỏ đi."
“Không phải a, ngươi xem ngực nàng không phải nhỏ, mà một chút cũng không có nha, hoàn toàn phẳng, khẳng định là nam nhân."
Trải qua một phen tranh luận về giới tính, sau đó có người tổng kết, đây là nam nhân lớn lên giống nữ nhân.
Cố Khuynh Nguyệt, giận!
Nha đây đều là người nào chứ, ngay trước mặt nàng chỉ chỉ trỏ trỏ ngực nàng, như vậy rất tốt sao, a phi!
Hố tỷ, Diêm Lăng Quân đáng chết, nàng thật là xui xẻo tám đời mới có thể thua người nam nhân này.
Người khác tới học viện nàng cũng tới học viện, chính là người khác vẻ vang tới nhập học, mà nàng lại xám xịt……
Nói dễ nghe là tới làm thư đồng cho Diêm Lăng Quân, nói khó nghe một chút, đặc biệt tới làm việc vặt!
Ngay tại lúc nàng nổi nóng, những nghị luận kia đột nhiên như thủy triều thối lui, ngay sau đó chính là một trận hít không khí lần lượt truyền ra.
Khuynh nguyệt không cần quay đầu lại xem cũng biết là chuyện gì.
Diêm Lăng Quân, vô luận đi đến nơi nào đều chói mắt, dù bây giờ trên người hắn khoác một kiện áo choàng sắc bạch kim, khuôn mặt tuấn nghị cùng thân hình cao ráo đều bị áo choàng che đi.
Làm người ta nhìn không thấy tuyệt sắc tư dung của hắn, cũng không biết hắn là ai .
Nhưng một thân khí phách lãnh ngạo kia, quý khí cùng quyến cuồng, chỉ một bóng người, cũng đủ để chấn nhiếp toàn trường.
Viện trưởng Vân Thường Lâm, nhìn thấy Diêm Lăng Quân lại đây, lập tức cung cung kính kính nghênh đón.
“Cung nghênh Thánh Tử đại nhân.”
Diêm Lăng Quân mặt không biểu tình mà nâng tay, ý bảo đám người Vân Thường Lâm không cần đa lễ, hắn không muốn chú ý như thế.
Trong tay Khuynh Nguyệt bao lớn bao nhỏ, tự nhiên có người tiến lên nhận, mà nàng thì lòng không tình nguyện đi bên người Diêm Lăng Quân.
Biểu tình khổ đại cừu thâm*, thật giống như Diêm Lăng Quân thiếu nàng mấy vạn.
*Khổ đại cừu thâm: mối thù sâu nặng.